"Ly hay không, ngươi không quản được."
Thái độ của Chiến Luyện đối với Vân Đào hiển nhiên là không tốt, hiện tại trong vợ hắn, Vân Đào này so với hắn "chồng cũ" này thì còn quan trọng hơn, trong lòng hắn có thể thống khoái mới là lạ a, hắn nhíu nhíu mày, sát khi trong mắt dần dần tan đi, nhưng đỉnh gian mày vẫn còn ẩn ẩn lệ khí chưa tan, đến cuối cùng, Chiến Luyện vẫn phải nhịn xuống.
"Mặc kệ như thế nào, ta đều phải cảm ơn ngươi, không có ngươi, vợ của ta cũng không ra được cửa của tiểu khu."
Nhưng nếu không có Vân Đào, hắn cũng đã sớm tìm được An Nhiên.
Chiến Luyện không quên, vợ hắn đi cùng Vân Đào chân trước ra khỏi hành lang phòng cháy chữa cháy thì hắn ở sau lưng đi vào tiểu khu.
Đúng là "Trời xui đất khiến."
Dù sao chuyện nào ra chuyện nấy, ân muốn báo, nhưng việc Vân Đào chắn ở giữa vợ chồng bọn họ cũng là sự thật, cũng cần phải giải quyết!
"Được rồi, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi, chốc lát nữa sẽ làm người an bài đi khu 1, sau này Vân Đào ngươi có chuyện gì, nói một tiếng, Chiến Luyện ta vượt lửa qua sông cũng không chối từ, nhưng mà....!Sau này, mặc kệ lúc nào, để ta xác thật tra ra ngươi đã làm cái gì với vợ của ta, thì ngươi cũng cách cái chết không xa đâu."
Nếu là ngày thường, Chiến Luyện tuyệt nhiên cũng không dễ dàng buông tha Vân Đào như vậy, hiện tại hắn là không có biện pháp, mắt thấy tâm của An Nhiên đã cách xa hắn như trời và đất, lúc này mà hạ tử thủ đối với Vân Đào, chính là đẩy nàng càng xa hơn.
Thật vất vả mới có thể tìm về được vợ con, tuyệt đối không thể vì Vân Đào mà ném mất.
Chiến Luyện nghẹn khuất a, hắn lớn như vậy chưa bao giờ nghẹn khuất giống như hôm nay, không chỉ vậy còn khó chịu đến muốn mệnh a.
Dứt lời, Chiến Luyện đứng dậy, không muốn nhìn Vân Đào cùng Hằng Hằng nữa, trực tiếp kéo cửa ra, bước đi ra ngoài, vẻ mặt mờ mịt, nhìn Lạc Phi Phàm đang từ phía đối diện đi đến, cũng không cho hắn một chút sắc mặt tốt.
"Sao?" Lạc Phi Phàm vừa thấy hắn như vậy, vội vàng đi tới.
Chiến Luyện giơ tay, khoác vào vai của Lạc Phi Phàm, kéo hắn đi vài bước về phía đường cao tốc, thấp giọng nói:
"Ta đem Vân Đào ném vào khu 1 của ngươi đi, thay ta xem trọng người này, đây là ân nhân của lão tử, không phải kẻ thù, ngươi khách khí một chút."
"Vậy vợ của ngươi thì sao? Đi đâu?"
Lạc Phi Phàm gật đầu, đáp ứng, lại nói:
"Vừa rồi Đường Ti Lạc khóc sướt mướt tìm ta, người làm gì với nàng ta vậy? Nàng còn nói an bài vợ ngươi đi khu 3, để vợ ngươi qua bên sở phúc lợi làm việc đâu."
"Ngừng nghỉ một chút được không?"
Chiến Luyện buông cánh tay khoác ở đầu vai của Lạc Phi Phàm xuống, trừng mắt một cái:
"Liền không thể gặp vợ của ta trải qua chút ngày thanh nhàn đúng không, nói cho Đường Ti Lạc nhà các ngươi rằng, nữ nhân của ta, còn không tới phiên nàng nhọc lòng! Lại trồi ra tìm cảm giác tồn tại, lão tử đánh nàng!"
Cho nên có thể nói Chiến Luyện trước khi gặp An Nhiên, cũng không chạm vào nữ nhân, vẫn là có nguyên nhân cả, nữ nhân thích lải nhải, quá phiền toái, cả ngày không có việc gì thì đi tìm việc còn tính, đến lúc có việc thì chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì.
Đường Ti Lạc này không hiểu được vì sao lại phải đem An Nhiên an bài đến khu 3, cái này không phải làm cho cả nhà Chiến Luyện vừa mới đoàn tụ lại phải tách ra hay sao, muốn làm cái gì?
Có hiểu cách làm người hay không? Có biết được cách làm việc hay không chứ?!
Lạc Phi Phàm gật gật đầu, đối với cách nói của Chiến Luyện chấp nhận rất sâu, hắn cũng cảm thấy trong chuyện này Đường Ti Lạc làm không được đạo nghĩ, nếu không phải tình nghĩa thanh mai trúc mã, có đôi khi đến hắn đều muốn đánh nàng ta, cho nên việc Chiến Luyện rống Đường Ti Lạc một trận, nói thật, Lạc Phi Phàm còn ngầm cảm thấy sướng a!
Mặc kệ Đường Ti Lạc, Chiến Luyện đem Vân Đào và Hằng Hằng giao cho Lạc Phi Phàm an bài, mình thì dùng tay chống lên vòng bảo hộ ở đường cao tốc nhảy một cái sang bên kia, trực tiếp đi về hướng gian phòng của vợ con hắn.