Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 636: Tội không đáng chết



Trong đại sảnh trống rỗng, mọi thứ đều yên lặng, chỉ có thể nghe được tiếng cười của đứa nhỏ

cùng thanh âm ba con gà mổ thóc, ngoài ra không có thêm một chút âm thanh nào nữa, đèn

thủy tinh cao cao trêи đỉnh đầu còn tản ra thứ quang mang lộng lẫy, điều hòa vẫn không ngừng nghỉ

thổi 24/24 giờ.

Nhưng đám người Tĩnh Huyên thì lạnh tới nỗi lông tơ từ đầu đến chân dựng thẳng lên.

"A!"

Tề sư phụ sợ tới mức hét to lên, mấy người vũ công quay đầu lại, ai nấy đều sắc mặt tái nhợt nhìn

hắn, chỉ thấy vị Tề sư phụ kia giơ ngón tay còn đang run rẩy chỉ vào phía đứa nhỏ vừa đi

ra, là phòng trà của khu khách vip, được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, nơi vách ngăn

màu đỏ được khắc hoa, một bé gái với mái tóc dài che khuôn mặt đang đứng.

Nhìn thoáng qua đứa nhỏ tuổi cũng không lớn, mặc một chiếc váy nỉ dài màu đen, bên trong mặc chiếc

áo sơ mi trắng tay áo, cổ áo lộ ra ngoài sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, này thì thôi đi,

mấu chốt là vẻ mặt đứa nhỏ tử khí trầm trầm, giống như một nữ quỷ.

Đứa nhỏ đứng ở cửa phòng trà cổ kính ngẩng đầu lên, đôi mắt không hề có tiêu cự chậm rãi lướt qua,

làm đám người Tĩnh Huyên đều la to lên.

Tiểu nữ quỷ nhíu nhíu mày, cúi đầu, nhìn về phía người đang ngồi ở ghế mộc màu đỏ, thấp giọng nói:



"Mấy người này quá ồn ào." "Đúng là có chút."

An Nhiên dựa vào tay vịn của ghế mộc, ngẩng đầu nói với Tiểu Bạc Hà: "Nhưng tội không đáng chết."

Nàng cười cười, đứng dậy, đi ra phòng trà cổ kính, nhìn đám người bị dọa đến hồn vía lên mây, nhìn

từng khuôn mặt, không phát hiện bóng dáng của Trần Triều Phát liền vẫy vẫy tay, mang theo Tiểu Bạc

Hà đuổi theo Oa Oa.

Oa Oa đẩy chiếc xe học đi kia, chân nhỏ nhảy nhót lúc này đã đi ra từ đại sảnh phòng trà tới đầu

kia của đại sảnh, nơi này tuy lớn nhưng so với mặt băng lạnh thì chơi vui hơn nhiều, Oa Oa chơi đùa

rất vui vẻ.

"Này... Này là người nào a?"

Mấy người Tĩnh Huyên co rúm lại thân mình nhìn bóng dáng An Nhiên cùng Tiểu Bạc Hà

chỉ cảm thấy da dầu tê dại, phảng phất như tìm được đường sống trong chỗ chết, cả người

ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mấy vũ công bên người nàng cũng có cảm giác giống nhau, gân xanh trêи trán đập thình thịch, vài

người co cụm lại, nhìn đại sảnh to như vậy, mấy người này quá quỷ dị, thật muốn quay đầu chạy đi.

Các nàng cùng với Tề sư phụ lại đợi một hồi lâu không thấy phát sinh sự tình quỷ dị gì nữa, lá gan



lại lớn một chút, hơn nữa có thêm vài người đi xuống bằng thang máy, một đám người kết bạn mà đi về

phía phòng bếp.

Trêи đường đi Tĩnh Huyên còn nói thầm:

"Không phải nói là người bên Hà Tây chiếm lĩnh đại phú hào của chúng ta hay sao? Tại sao không thấy

bóng dáng của một ai?"

"Nghe nói tất cả bọn họ đều đi tới mấy chung cư cao tầng đối diện." Có người mở miệng, nói với Tĩnh

Huyên:

"Cho nên đại phú hào này chính là thiên địa của chúng ta?"

Đám người đi vào phòng bếp, lại có người nở nụ cười, tìm được một cái đùi gà từ kho lạnh, mở bếp

chuẩn bị rán nó, trêи mặt mỗi người là vui mừng,

giống như ăn tết, truyền tay nhau những đồ ăn bên trong, chỉ cảm thấy sinh hoạt tự do đang ở trước

mắt bọn họ.

Mấy người Tĩnh Huyên không nói gì, bởi vì bị Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà dọa sợ, cho nên các nàng cảm

thấy sự tình ở đại phú hào này không thuận lợi kɧօáϊ hoạt như dự kiến của mọi người.

Người ở đây đã an nhàn rất lâu, ngay cả việc đám lục đằng bò khắp nơi bọn họ cũng không thèm để ý,

cứ vui vẻ như thế nào thì vui vẻ như thế ấy.