Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 707: Nghĩ lại còn rất thiên chân đi



Bàn Tử đĩnh cái bụng càng ngày càng béo của mình đi ra, phía sau hắn còn mấy đứa nhỏ đang nhảy nhót

chạy theo, theo sau còn hai thai phụ với cái bụng không lớn không nhỏ ra xem náo nhiệt.

Còn có mấy người già, chống gậy, trong tay cầm một bông hoa hướng dương, moi hạt hướng

dương bên trong ngồi xuống nơi không xa không gần vừa cắn vừa xem náo nhiệt.

Ba chiếc xe tổng cộng mười mấy người, bị nhóm quân nhân dùng xích sắt trói lại, bắt quỳ trêи mặt

đất chờ Bàn Tử tới xử lý.

Đám nhỏ choai choai khoảng mười tuổi, hưng phấn xông lên bò vào ba chiếc xe lục soát

vật tư bên trong.

"Cường đạo, các ngươi đám trộm cắp, các ngươi làm sao có thể như vậy? Các ngươi làm sao có thể như

vậy a???"

Người đàn ông đang quỳ trêи mặt đất, bị xích sắt cột lấy còn hô lớn lên đặc biệt hận đời, hắn giãy

giụa đứng dậy, trừng mắt nhìn Bàn Tử người cầm đầu này, tức giận tới nỗi chỉ thiếu chút nữa xông

tới cắn Bàn Tử một cái.

Bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đám người sống sót ở ngoài thành thị của bọn họ đã xa đọa luân

tang đạo đức tới trình độ cướp đoạt vật tư rồi, này có khác gì với cầm thú hay không a?

Bàn Tử ngoáy ngoáy lỗ tai, đi nhanh có chút mệt, có chút khát, nhân mô cẩu dạng tìm một cục đá ngồi



xuống, ho khan nói:

"Ngươi nhìn các ngươi xem, một đám người giống như cậu ấm mới từ nhà ra ngoài thế này? Chưa từng bị

người đoạt vật tư bao giờ a?"

Đám người bị trói vừa nghe vậy bắt đầu tức giận mắng lên, trêи xe của bọn họ, những đứa nhỏ đã bò

lên bò xuống, nước khoáng a, đồ ăn chín a, bàn chải đánh răng gì gì đó a, tất cả đều bị dọn sạch

ra.

Những đứa nhỏ này giống như ác ma, thập phần không có giáo dưỡng, mở bao đóng gói ra ăn, một đám ăn

đến thơm ngọt, có đứa chưa từng ăn qua đồ cay nhất là mấy đứa ở phía Nam, trùng hợp túm được một

bao đồ ăn cay, cay đến oa oa kêu tại chỗ, mấy người lớn ở bên cạnh nhìn vậy còn nở nụ cười

Có cái gì buồn cười a? Một đám người đạo đức bị hủ bại, đoạt vật tư của người khác còn xem như đây

làm một việc thú vị, nhân tính đã lưu lạc đến tận đây sao, bi ai của xã hội a, sỉ nhục của chủng

tộc a!!!

"Người không trải qua vất vả gì, thật tốt đi."

Ở nơi xa An Nhiên cũng tới nhìn náo nhiệt, lời nói tràn ngập hoài niệm với Triệu Như ở bên cạnh:

"Nhớ trước kia, lúc ta bị đoạt vật tư trong lòng cũng tức giận đến muốn điên rồi."



Hiện tại nghĩ lại, phảng phất như đã cách một thế hệ, lúc trước An Nhiên còn đặc biệt thiên chân,

cho rằng chỉ cần trở về tiểu khu, trở về nhà liền an toàn, kết quả vừa tới cửa tiểu khu, cả xe vật

tư của nàng đã bị ba gã bảo vệ cướp đoạt.

Tâm tình này, chậc chậc, nghĩ lại thật là thiên chân a.

Triệu Như "Xuy" một tiếng, trêи người nàng còn mặc một chiếc áo blouse trắng, nhóm chuyên gia còn

đặc biệt thiết kế cho những nhân viên y tế bọn họ một phòng bằng đá rất lớn, nói đây là

bệnh viện, để Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ phụ trách hết thảy hệ thống khám chữa bệnh.

Cho nên tổng cộng 6000+ người "bệnh viện" có mười mấy bác sĩ, hơn nữa y tá có hơn 20 người, toàn bộ

việc cứu chữa về khoa ngoại, Lưu Toa Toa một mình nhận thầu, Triệu Như chỉ phụ trách đỡ đẻ cho

người ta, thời điểm không có ca đẻ nào, Triệu Như rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy khắp nơi xem

náo nhiệt đi.

Mà Lương Tử Ngộ thì sao, hắn vốn là sinh viên ngành y, sau khi mạt thế bắt đầu không làm việc đàng

hoàng, tới khu sinh thái này xong cả ngày đều pha trộn với Vân Đào và Vương Uy, Triệu Như cảm thấy

Lương Tử Ngộ rất có thể từ một bác sĩ, với chức nghiệp đánh phụ trợ, biến thành một tay đánh công

kϊƈɦ a.

Chính Lương Tử Ngộ cũng có khuynh hướng thay đổi a.