"Trần Kiều, người bình thường ở nơi này của bọn họ sợ là căn bản không biết chuyện về kho tài nguyên chuẩn bị chiên đấu."Người đàn ông đi phía trước, sau khi kéo người đến đường cái đột nhiên quay đầu lại, xoay người nhìn Trần Kiều phía sau trong giọng nói chứa đựng sự tức giận, mặt tái đi."Ngay cả biết đi chăng nữa hôm nay ngươi nói lời này cũng không ổn, ngươi chỉ vì trước mắt, ta biết ngươi sốt ruột tìm con nhưng nếu ngươi làm hỏng đại sự của chúng ta, ta có thể mang ngươi tới đây thì sẽ không mang ngươi trở về!"Đột nhiên Trần Kiều ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng Trần Triều Cung, lồng ngực phập phồng ẩn chứa tức giận, nhưng chợt ngẫm lại việc mình muốn làm, lại nhịn xuống.Tích cách của nàng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng đã bỏ được sự thiên chân cùng đơn thuần, cách nhìn nhận vấn đề cũng không chỉ có nhìn cái nhất thời.Nàng còn chưa nhìn thấy An Nhiên, chưa hỏi rõ ràng điều nàng muốn biết, hiện tại không thể tách ra với Trần Triều Cung ở đây được.Thấy Trần Kiều không nói lời nào, Trần Triều Cung cũng không nói gì nữa, hắn mang Trần Kiều đi về phía khách sạn lớn nhất Bách Hoa thành, bên kia, sớm đã có không ít người của bọn họ, chia ra nhiều tốp người, đi vào trước. Khách sạn Bách Hoa này trước khi mạt thế là một khách sạn nhỏ, không cao lớn xa hoa như Đại phú hào, ngược lại có chút giống như loại trang viên nghỉ dưỡng, bên trong có cầu nhỏ, có lạch nước, cũng có nhà thủy tạ ngắm cảnh, kiến trúc cao nhất cũng chỉ có 3 tầng.Ở những đình viện nhỏ từng chi tiết được cấu tứ sáng tạo theo lối cổ xưa nơi nơi chốn chốn đều có thể thấy được như cây mây, hoa hồng mỹ lệ.Trở về khách sạn, Trần Triều Cung cùng Trần Kiều tách ra, giá phòng khách sạn ở nơi này đặc biệt rẻ, hoàn cảnh khách sạn cũng xa hoa không kém gì căn cứ Kim Môn nhưng giá phòng lại thấp hơn cả những loại phòng thấp kém nhất của khu dân nghèo trong căn cứ Kim Môn.Còn có nước có điện có điều hòa, mỗi phòng còn đặt một cái máy tính, nghe nói có thể lên mạng cục bộ trong Bách Hoa thành.Trước tiên, Trần Kiều vào trong phòng chờ một thời gian, nhìn hoàn cảnh chung quanh, không có cảm giác gì lúc này mới đứng dậy kéo cửa phòng ra, muốn đi ra ngoài đi dạo chút.Hiện tại xem ra, hoàn cảnh trị an của Bách Hoa thành này không tồi, ngay cả ở căn cứ Kim Môn cũng sẽ không có được hoàn cảnh trị an tốt như vậy, phảng phất như mỗi người mỗi nhà đêm tối cũng không cần đóng cửa, mỗi người đều được sống trong một hoàn cảnh yên ổn giàu có khó mà có được. Lại đi vài bước về phía trước, nàng ra khỏi đình các nơi nàng ở, liền vào một viện nhỏ, Trần Triều Cung đã gọi mấy người đàn ông tới ngồi trêи sô pha thương lượng sự tình.Trần Kiều có chút tối tăm, tìm vị trí ngồi xuống không nói gì.Bọn người Trần Triều Cung cũng không kiêng dè Trần Kiều chỉ lo trò chuyện, coi Trần Kiều như không tồn tại.Lần này bọn họ gióng trống khua chiêng chạy tới đây kỳ thật là chuẩn bị nói điều kiện với Bách Hoa thành, dùng "yên ổn tạm thời" để đổi lấy hai người Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc.Đặc biệt là Ngô Tư Miểu đối với toàn bộ căn cứ Kim Môn mà nói thì hắn phi thường quan trọng.Bởi vì xuất hiện tang thi hệ mộc, làm toàn bộ thực vật trong căn cứ trở nên ô nhiễm, toàn bộ dị năng giả hệ mộc đều có thể trở thành kẻ phản bội nhân loại, mà mấu chốt là tang thi hệ mộc kia xuất hiện lúc nào xuất hiện ở đâu không có ai dự tính được.Rất có khả năng hiện tại một người ngã xuống, chết đi, chẳng bao lâu mắt sẽ mở to biến thành tang thi hệ mộc, giết một con tang thi hệ mộc thì đặc biệt đặc biệt khó khăn bởi vì một khi tang thi đã biến thành tang thi hệ mộc thì thực vật ở phụ cận sẽ hoàn toàn biến thành vũ khí của tang thi để công kϊƈɦ con người.