"Tam quan. "Thuộc hạ của Trần Triều Cung tặc lưỡi, hôm nay bọn họ đã chứng kiến được, không phải luôn nói trẻ em là những bông hoa của đất nước hay sao? Nhưng mà Bách Hoa thành này giáo ɖu͙ƈ đám trẻ như vậy tựa hồ cũng không có gì là không đúng a.Ở vấn đề giáo ɖu͙ƈ quan niệm của căn cứ Kim Môn tựa hồ lạc hậu hơn so với Bách Hoa thành, giáo ɖu͙ƈ, hẳn phải dựa theo thời thế!Họ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình đối kháng của người ở đây với sự công kϊƈɦ bên ngoài, có vài người bị thương nhưng không có người chết, người bị thương tất cả đều được kéo tới chỗ của Lưu Toa Toa để chiếu cố, qua một buổi tối, cả một đám người đều tung tăng nhảy nhót đi ra.Trần Triều Cung nhìn tổng thể cùng cảm khái với thuộc hạ của hắn, Bách Hoa thành tuy rằng rất nhỏ nhưng người tài ba lại rất nhiều, hắn nghĩ tới một tào tiểu thành với dân cư chỉ 1 vạn người, nếu có thể sinh tồn được ở mạt thế thì khẳng định nó có lý do để sinh tồn, nó có thể làm được rất nhiều điều mà căn cứ Kim Môn không làm được.Buổi tối, trừ bỏ đám tang thi tới không nhiều thì đều là các loại quái thú, hiện tại đám quái thú kia đã sinh trưởng phát ɖu͙ƈ càng lúc càng kỳ quái, trước khi mạt thế chưa từng gặp qua thậm chí khó có thể tưởng tượng ra được sẽ có loài sinh vật như vậy.Hơn nữa đại khái chúng có tập tính chung của rất nhiều loài động vật là thích công kϊƈɦ nhân loại vào buổi tối, cho nên về cơ bản, Chiến Luyện hầu như sinh hoạt vào ban đêm, cùng những loài động vật với hình thù kỳ quái đó suốt đêm pha trộn bên nhau.Để lại An Nhiên phòng không gối chiếc, đây là hiện tượng thường xuyên. Cho nên dần dần An Nhiên phát triển ra một sở thích, đó là sau khi Oa Oa ngủ nàng lên diễn đàn xem những bài viết đăng trêи đó.Đối với bọn người Trần Triều Cung, đại bộ phận người trong Bách Hoa thành đều không biết thân phận của họ, nhưng hôm nay bọn họ xuất hiện trêи vọng tháp cũng khiến cho vài người chú ý, có người hỏi những người kia là ai, có người biết thân phận của Trần Triều Cung liền trả lời hắn.Kết quả toàn bộ Bách Hoa thành đều như nổ tung, có người viết bài muốn đi giết Trần Triều Cung báo thù cho những người đã chết ở Đại phú hào.An Nhiên nhìn tình cảm xúc động phẫn nộ của quần chúng lại nhìn nhìn tình cảnh trong đầu, Trần Triều Cung đang ở trong khách sạn Bách Hoa, nàng có chút tò mò hiện giờ hắn có phản ứng gì.Trần Triều Cung đang chất vấn thuộc hạ, có một người đàn ông tên là Tề Âm làm sao lại không tới gặp hắn?An Nhiên cảm thấy tên này có chút quen tai, liền chú ý lắng nghe, cây trong viện của Trần Triều Cung lắc lắc cánh lá, lặng lẽ sinh trưởng vào cửa sổ của phòng hắn."Tề Âm đây là có ý gì?"Trần Triều Cung cau mày, hắn ngồi ở sau chiếc bàn, nhìn mấy người đàn ông đang đứng trước mặt.Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, lắc đầu, trong đó có một người với sắc mặt giận dữ nói:"Tề Âm nói, hắn cảm thấy hiện tại sinh hoạt ở Bách Hoa thành này thực an bình, nhãn tuyến của An Nhiên không chỗ nào không có, đây cũng không phải thời điểm để hội báo tình hình cụ thể và tỉ mỉ.""Vậy thì thời điểm nào? Tin tức hắn đưa cho chúng ta đã là mấy tháng trước rồi."Trần Triều Cung nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bàn, hắn sống đến ngần này tuổi, đại khái cũng minh bạch một chút ý tứ của Tề Âm, Bách Hoa thành thật sự là một nơi rất thích hợp để cư trú, Tề Âm không muốn đưa tin tình báo cho căn cứ Kim Môn nữa, muốn tẩy trắng mình a.Trong khoảng thời gian này, nhóm tử trung của Trần Triều Phát lúc trưởng phảng phất như tỉnh táo lại, không hề nhập ma trưởng muốn báo thù cho Trần Triều Phát nữa, cho nên thông tin của căn cứ Kim Môn về Bách Hoa thành càng lúc càng ít đi, Tề Âm chính là người cuối cùng, hắn cũng muốn chặt đứt liên hệ với căn cứ Kim Môn.Đối mặt với nghi vấn của Trần Triều Cung, bọn thuộc hạ cũng chưa dám trả lời, trêи thực tế, người ở Bách Hoa thành sống hạnh phúc hơn rất nhiều so với căn cứ Kim Môn, nhưng bọn hắn không dám nói trắng ra, sợ vô cùng hậu hoạn.