Trần Triều Cung cười bất đắc dĩ, hắn vuốt lương tâm mình nói:"Đúng là có một chút, nhiều tài nguyên như vậy, căn bản người ở Bách hoa thành không cần dùng nhiều như vậy, hơn nữa các ngươi cũng không lo về vật tư."Cho nên hà tất phải tranh đoạt với những căn cứ khuyết thiếu vật tư khác đâu? Nhưng câu cuối cùng này, cũng là câu nói mà Trần Triều Cung muốn nói nhất bất quá hắn không nói ra, bởi vì Bách Hoa thành vì cái kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu này mà chết đi 20 - 30 người, cái giá phải trả cho sự hy sinh của bọn họ.Mọi người cười lớn, tâm tình rất tốt, rất nhiều người đều muốn chen chúc đi vào để khuân vác áo bông, Lạc Phi Phàm được mọi người nâng ra khỏi hố sâu, rốt cuộc dưới ánh mặt trời hòa tan tuyết, hắn thoảng thả lỏng rồi hét lớn:"Đợi chút, đợi chút, các ngươi phải có kế hoạch tổ chức người đi vào, bằng không sẽ lại đụng đến cơ quan gì đó bên trong, nhốt ở bên trong sợ không ra được a."Nhóm chuyên gia cũng gật gật đầu, lập tức tổ chức lên, dò hỏi Lạc Phi Phàm tình huống cụ thể bên trong, có một người do Bàn Tử phái tới thỉnh Trần Triều Cung cùng Ngô Tư Miểu ra khỏi hố sâu, thái độ của mọi người đối với hai người họ đều khách khách khí khí, tuy rằng có trêu ghẹo Trần Triều Cung nhưng cả đám người cũng tràn ngập thiện ý, không có ý châm chọc.Ngô Tư Miểu che lại bàn tay đã được băng bó tốt, vẻ mặt hắn còn ngẩn ngơ ngồi ở trêи chiếc xe Minibus, Trần Triều Cung ngồi ở đối diện hắn, nhìn bộ dạng của Ngô Tư Miểu cũng cười thông cảm nói: "Làm sao vậy? Có phải không tin được hay không, ngươi chính là chìa khóa của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu a?"Ngô Tư Miểu gật gật đầu, rũ mắt nhìn bàn tay của mình, bàn tay được bọc băng gạc màu trắng, Lưu Toa Toa đã trở về Bách Hoa thành để trị liệu cho những người bị thương, bằng không hiện tại hắn cũng không bị đau như vậy."Có phải từ nay về sau ta phải bảo vệ tốt bàn tay của mình hay không, bằng không nếu ta không có tay thì vài cái kho tài nguyên còn lại không mở ra được a?""Không phải, là máu của người trong gia tộc các ngươi đều có thể mở ra kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu."Trần Triều Cung giải thích cho Ngô Tư Miểu, bởi vì ba của Ngô Tư Miểu phụ trách trông coi, thiết kế kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, vị lão nhân này có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng trở thành cự phú số một số hai ở một phương, tất nhiên hắn cũng có thể dự đoán được trước, hắn dùng gen của chính mình để làm chìa khóa, nếu có chiến sự thì hậu nhân của hắn sẽ trở thành đối tượng được quốc gia trọng điểm bảo hộ, nếu không hắn dốc công kiến tạo những kho này vĩnh viễn sẽ không mở ra được.Đó là nguyên nhân vì sao, Trần Triều Cung làm thế nào cũng phải dẫn độ Ngô Tư Miểu trở về căn cứ Kim Môn. "Vậy, ta thật may mắn không bị người của căn cứ Kim Môn các ngươi cắt cổ chết đi."Hắn kinh ngạc rất nhiều rồi cũng toét miệng cười với Trần Triều Cung, hắn làm một động tác cắt cổ, lúc trước dưới sự điên cuồng của Trần Triều Phát, Dương Tử Nhất kia tới đón y đã từng giết hắn để diệt khẩu đâu.Hiện tại ngẫm lại, may mắn hắn ẩn dấu dị năng của mình đi, không bị chết, nếu không hôm nay Bách Hoa thành sẽ không mở ra được cánh cửa của kho tài nguyên vật tư quan trọng kia.Nháy mắt Ngô Tư Miểu cảm thấy mình là nhân vật được nâng tầm quốc bảo a, hắn như này, ai cũng phải lễ nhượng ba phần a, từ nay về sau, hắn ở Bách Hoa thành chính là loại người được mỗi người mỗi nhà kính ngưỡng a.Trần Triều Cung ở đối diện không hoạt động tâm lý nhiều như Ngô Tư Miểu, hắn chỉ cười cười bất đắc dĩ."Những việc Tiểu Phát làm ở căn cứ Diệu Dương vốn dĩ không phải ước nguyện ban đầu của chúng ta khi đưa hắn đến căn cứ Diệu Dương, haizzz, nói như thế nào đây, hết thảy đều là vận mệnh đi."Lúc trước bởi vì tâm tình của Trần Triều Phát không tốt, cho nên Trần lão tướng quân mới phái hắn làm một công việc nhẹ nhàng, để hắn tới căn cứ Diệu Dương giải sầu, thuận tiện nói về sự tình sát nhập của hai căn cứ.Nào biết đâu rằng.... Trần Triều Cung nhớ tới, lại thở dài, thật sự hết thảy thật sự chỉ có thể nói là do mệnh thôi.