An Nhiên ôm nồi cơm ra, lại thêm một muỗng cơm vào trong bát của Oa Oa, hôm nay Tiểu Bạc Hà làm thức ăn chay rất ngon, An Nhiên muốn cho Oa Oa ăn nhiều một chút nữa.Đối với Oa Oa mà nói, đứa nhỏ cũng chỉ đi học buổi sáng, tới 11 giờ, Oa Oa có thể tan học về nhà ăn cơm, buổi chiều không có tiết học, cho nên Oa Oa cũng chỉ có thể đi dạo khắp thành, len lỏi khắp Bách Hoa thành.Vì thế, tuy rằng biết ở gần trường Trần Triều Cung có bỏng ngô, nhưng vì Oa Oa không đi học buổi chiều, trong thời gian cuộc đời chưa đến hai năm của nàng, Oa Oa chưa bao giờ ăn bỏng ngô, đây là một việc bi thương như thế nào chứ.Hôm nay Oa Oa ngẫu nhiên gặp được Trần Triều Cung, vì vậy kϊƈɦ phát nên cảm xúc cực đoan hôm nay nhất định nàng phải nếm mùi vị của bỏng ngô, bây giờ trong đầu nàng với vốn từ ngữ hữu hạn, nhăn mặt nửa ngảy mới nói với ma ma của nàng rằng:"Trần gia gia tới rồi." "Nhưng con không có tiền a."An Nhiên muốn cho Oa Oa ăn nhiều cơm một chút, không tán đồng việc trước giờ cơm Oa Oa ăn vặt, vì vậy chỉ có thể bắt đầu hãm nguyện vọng của Oa Oa lại."Hơn nữa Trần gia gia cũng không nhận tiền của trẻ nhỏ, Trần gia gia muốn các con ăn nhiều cơm hơn, mỗi bữa phải ăn ít nhất hai bát cơm, còn phải quét sân nhà ông, trồng trọt, bắt chuột, mới cho các con ăn bỏng ngô, nhưng mà con còn quá nhỏ, những việc đó đều không làm được, cho nên con vẫn là ngoan ngoãn ăn cơm đi, ăn ít đồ ăn vặt thôi a.""......"Oa Oa ngây ngốc nhìn An Nhiên, trong đầu cẩn thận tự hỏi, đây thật đúng là vấn đề lớn a, muốn ăn một ít bỏng ngô chẳng lẽ khó đến vậy sao? Cuộc đời này của nàng vô duyên với bỏng ngô như vậy sao?Không nàng tuyệt đối không cam tâm, cứ như vậy từ bỏ!Oa Oa cúi đầu, cầm muỗng trong tay, yên lặng lùa cơm vào miệng, đem bát cơm thứ hai ma ma xới cho nàng ăn hết, rồi buông muỗng trong tay xuống chạy ra bên ngoài, Sam vội đứng lên, chạy theo sau lưng Oa Oa.Tiểu Bạc Hà đứng dậy, muốn đuổi theo nhưng An Nhiên lại xua xua tay, vừa thu thập bát đũa vừa nói với Tiểu Bạc Hà."Đừng đi theo nàng, đứa nhỏ này khẳng định là đi tìm Trần Triều Cung muốn bỏng ngô."Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, an tĩnh giúp An Nhiên thu thập bát đũa, trưa mỗi ngày, Chiến Luyện sẽ không trở về nhà ăn cơm, bởi vì hiện tại Bách Hoa thành đang ở trạng thái cảnh giới chuẩn bị chiến đấu, cho nên hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, ba bữa cơm mỗi ngày đều giải quyết ở trạm canh gác hai bên nam bắc.Trong nhà chỉ có ba người An Nhiên, Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà, mỗi ngày An Nhiên có rất nhiều việc phải giải quyết, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều đến tay, hôm nay thừa dịp có mặt trời, còn phải đuổi một ít cành hoa của Cầu Gai Béo từ trêи nóc nhà xuống, miễn cho việc tuyết rơi dày, cùng với trọng lượng của Cầu Gai Béo đè ép làm sụp phòng ở.Cho nên mấy việc như vẩy nước quét nhà chỉ có thể giao cho Tiểu Bạc Hà. Mà Oa Oa đã chạy ra cửa, quả thực giống như sở liệu của An Nhiên, đã chạy đi tìm Trần Triều Cung, bất quá nàng không phải đi tới gian hàng ởcổng trường mà đi tới nhà của hắn, tính toán quét sân giúp Trần Triều Cung hay gì đó, dùng sức lao động đổi một ít bỏng ngô tâm tâm niệm niệm kia.Nhà Trần Triều Cung được an trí tại nơi có phong cảnh tốt nhất Bách Hoa thành, Bách Hoa thành đối đãi với hắn phi thường tốt, từ phòng ở của hắn vô luận nhìn từ đâu đều giống như một bức tranh phong cảnh, nơi này vài tên thuộc hạ của hắn đang giúp hắn quét tuyết trong sân nhà.Oa Oa mặc một bộ quần áo bông dày, chân đi đôi giày bông màu đen, bước trêи con đường tuyết mỏng, kẽo kẹt kẽo kẹt qua bờ ruộng, tới trước sân nhà hắn, vừa thấy, bên trong tuyết đã bị người quét, nàng liền trước tiếp vọt vào nhà, tính toán lau cái bàn hay làm gì đó cho Trần gia gia.