Không một ai may mắn thoát khỏi.Sự trầm mặc giống như cái chết tràn khắp lều chỉ huy quân sự, lúc này, mặc kệ người nào, chỉ phục vụ người ở trung tâm, tất cả trong lòng họ đều nặng trĩu như đeo trì, bọn họ đã ý thức được một việc phi thường đáng sợ.Bọn họ đã vô pháp thoát ly khỏi Bách Hoa thành để sống ở ngoại giới.Nếu đúng như lời Võ Ký nói, giờ phút này kháng thể trong thân thể họ đã bị phá hỏng, như vậy cả đời này cũng chỉ có thể sinh hoạt ở gần Bách Hoa thành, bởi vì họ đã không còn kháng thể đối phó với virus tận thế, một khi họ rời khỏi phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, thân thể của bọn họ 100% sẽ bị virus tận thế đánh bại.Bằng không làm sao có thể giải thích được việc toàn bộ một cái căn cứ, sau khi oanh oanh liệt liệt vận động diệt trừ bộ rễ của thực vật dưới nền đất, toàn thành lại biến thành tang thi, không một ai may mắn thoát khỏi?Suy đoán như vậy rất nhanh đã biến thành một loại nhận định chân thật nói có sách mách có chứng, nó truyền khắp trong ngoài Bách Hoa thành, trong nháy mắt, mỗi người nghe tin tức này đều không khỏi trầm mặc xuống, bao gồm cả người của hai căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, cùng với những căn cứ lớn nhỏ tồn tại chung quanh Bách Hoa thành. Tuy rằng sinh tồn của họ ỷ lại Bách Hoa thành, nhưng cũng xác thật không muốn kháng thể trong thân thể bị Bách hoa thành phá hỏng, không có kháng thể, cả đời mình hoặc đời con cháu mình chỉ có thể dựa vào Bách Hoa thành, đây cũng không phải việc làm người vui sướиɠ gì.Lời đồn đãi rất nhanh truyền vào bên trong Bách Hoa thành, người ở bên trong còn bình thường, vốn dĩ bọn họ không tính toán rời khỏi Bách Hoa thành, một mình chạy ra ngoài để tự sinh tồn, cho nên kháng thể trong cơ thể có hay không đối với bọn họ mà nói, cũng chẳng có gì quan trọng cả.Phỏng chừng trong toàn bộ Bách Hoa thành này có duy nhất một người cảm thấy ưu sầu chính là Chân Tuyết Cửu, hắn chưa từng nghĩ tới phải ở trong một tòa thành cô độc sống nốt quãng đời còn lại, thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, một ngày kia, hắn nhất đinh phải đi tới một thành thị mỹ lệ như vậy.Vì thế hắn trực tiếp chạy tới trước mặt An Nhiên hỏi về chỗ đặc biệt của Phấn hoa, đồn đãi về đóa Phấn hoa kia có thể phá hỏng kháng thể của nhân loại đến tột cùng có thật hay không?"Ta cũng không biết a, ta thật sự không cảm thấy nó có gì đặc biệt cả."An Nhiên trả lời nghi vấn của Chân Tuyết Cửu, nàng khoanh hai tay lại, nói với Chiến Luyện đang đứng ở trong sân:"Nếu không, ta chạy ra ngoài thử thử một chút, nếu ta sắp biến thành tang thi thì các ngươi liền nhanh chóng kéo ta trở về." Lời đồn đãi đã lan truyền rộng rãi, kỳ thật chính An Nhiên cũng có tâm chịu trách nhiệm, nếu Phấn hoa có thể phá hỏng kháng thể trong cơ thể con người, thì An Nhiên nên chạy ra ngoài thử thử một chút, nếu nàng có thể bị cảm nhiễm virus tang thi phỏng chừng tác dụng của loài hoa này thật đúng là khó nói, là phúc hay họa, thì chỉ có thể tự ước lượng."Tác dụng của Phấn hoa còn chưa rõ ràng đâu, tất cả mọi người ở đây có chạy ra ngoài làm thí nghiệm thì chỉ có ngươi là không thể đi."Chiến Luyện trừng An Nhiên một cái, hắn ôm Oa Oa, đi nhìn những đóa Phấn hoa trong sân, Oa Oa duỗi tay túm lấy một đóa hoa, bứt xuống, cầm trong tay ném a ném, Chân Tuyết Cửu thấy thế hãi hùng khϊế͙p͙ vía.Một đám chuyên gia cũng đang tụ tập ở trong ngoài sân nhà An Nhiên, cầm kính lúp quan sắt những bông hoa bám trêи tường, những bông Phấn hoa kia bị dọa sợ run bần bật lên, không mang trong sân có Oa Oa ác bá, chúng sôi nổi hướng về phía An Nhiên, An Nhiên cảm thấy chung quanh mình có vô số cài microphone màu hồng nhạt.Có một ít chuyện gia lấy những cánh hoa màu hồng nhạt của Phấn hoa chuẩn bị mang đi nghiên cứu, nhìn xem có thể tìm ra được chút manh mối nào từ màu sắc hay thành phần của những cánh hoa màu hồng kia không.