Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 961: Sự quan trọng của binh khí hình người



Trêи mặt đất, Chiến Luyện dưới kình phong như vậy đột nhiên nhảy lên, hắn kêu lên một tiếng, ngẩng

đầu thấy con chim khổng lồ kia dường như phát hiện móng vuốt của mình bị xiềng xích trói chặt, vì

vậy nó mang theo người đang trói buộc nó bay lên chuẩn bị bay khỏi Bách Hoa thành.

"Ngăn nó lại, ngăn nó lại!"

Có người ở phía dưới kêu lên, Lạc Phi Phàm nhảy lên, ôm lấy hai chân Chiến Luyện

nhưng vô dụng, Lạc Phi Phàm cũng bị nhấc lên khỏi mặt đất, Vân Đào lại ở dưới chân Lạc Phi Phàm, ôm

lấy hắn, kéo xuống nhưng ngay sau đó Vân Đào cũng bị nhấc lên.

An Nhiên nhìn vậy, nóng nảy, đây là quái vật gì? Hôm nay nhất định phải lưu nó lại Bách Hoa thành,

nếu không để cho loại chim khổng lồ này sinh sôi nảy nở thì lực phá hoại khủng khϊế͙p͙ như thế nào!

Vì thế nàng giang tay ra, phân phó với người chung quanh: "Nâng tinh hạch đến đây cho ta!"

Ngay sau đó có một dị năng giả lực lượng cất bước chạy tới kho hàng thoáng chốc sau

đưa một thùng tinh hạch tới trước mặt An Nhiên.

An Nhiên đã sớm thúc giục một nhánh cây đang gào thét sinh trưởng ở sát cạnh con chim khổng lồ kia,

nhánh cây đang chuẩn bị bò lên thân thể con chim kia.

Con chim này giống như điên rồi, vẫy cánh quẫy đạp bay lên bầu trời, nó mở to mỏ phát ra tiếng kêu

sắc nhọn, kéo hết đám người ở dưới chân nó bay lên không trung.



Tình huống khá khẩn cấp, đương nhiên Chiến Luyện hiện tại có thể buông tay ra để con chim khổng lồ

này bay đi, nhưng sao hắn có thể nhận thua dễ dàng được, vì vậy cũng không chịu buông tay dễ dàng,

hắn vẫn luôn thử dùng những con dao nhỏ tạo thành một chuỗi bay chung quay, xuống tay đâm vào thân

thể con chim khổng lồ nhằm tìm ra nơi yếu hại của nó.

Nhưng bởi vì lông chim của nó rất dày không thể dễ dàng dùng vũ khí lạnh để gây thương tổn.

Ngay lúc Chiến Luyện đang điều khiển phi dao đâm vào người con chim khổng lồ kia thì đột nhiên

truyền tới một tiếng rống to.

"Ta đến đây!!!"

Mọi người ở đây, người thì đánh chim, người thì giục sinh cây cối, người thì sửa chữa lại tấm lưới

kim loại, đều nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Bàn Tử vọt ra từ xó xỉnh nào đó, dùng thân

thịt mỡ run rẩy trêи người nhảy lên ôm lấy đùi Vân Đào.

"Oa ~~~~~"

Oa Oa ở sau lưng An Nhiên ngẩng đầu há to cái miệng nhỏ, phát ra một tiếng cảm thán khoa trương,

mọi người thấy Vân Đào, Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện đều bị Bàn Tử túm xuống dưới, con

chim kia có vùng vẫy cánh như thế nào cũng không bay lên được, dù có bay cũng không thể bay

cao!



Bàn Tử này, binh khí hình người quan trọng như này, rốt cuộc hắn nặng bao nhiêu a?

Mọi người đều kinh hãi trong lòng, ngày thường thật là coi thường Bàn Tử, cũng may không có xảy ra

tranh chấp gì với hắn, bằng không chỉ dựa vào thể trọng này, có thể đè bẹp một mảnh người a!

"Bàn Tử, kéo lại!"

Chiến Luyện đặt chân xuống đất, hắn đem xiềng xích trong tay ném cho Bàn Tử sau đó

đứng dậy bắt đầu tấn công, cả người hắn run lên, sau lưng hắn, vô số đao nhỏ bay ra ngoài nhằm

thẳng vào bụng của con chim khổng lồ kia.

Quả nhiên, đó là điểm yếu của con chim khổng lồ, tuy rằng khá cứng rắn nhưng cũng thành công chặn

lại nửa phần công kϊƈɦ của nó.

Điều này làm cho Chiến Luyện thấy được hy vọng, lúc này, nhánh cây của An Nhiên cũng sinh trưởng đủ

độ cao, móc lấy thân thể con chim khổng lồ kia, nghiêm mật trói buộc nó, dây mây bắt đầu mọc tràn

đến phần đầu của con chim, tìm kiếm con đường chui vào bên trong thân thể nó.

Tiểu Bạc Hà đứng ở sau lưng An Nhiên, lúc này ngẩng đầu lên, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng , đột

nhiên con chim khổng lồ phát ra từng hồi tiếng

kêu thê lương, tiếng kêu như sóng cuộn vang vọng khắp không trung truyền đi rất xa, sau đó một đống

đồ vật màu đo đỏ, rơi ra từ cái đầu khổng lồ của con chim kia.