Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 22: Ngũ Nhất sắp đến Phong Thành (1)



Chương 22: Ngũ Nhất sắp đến Phong Thành (1)


Tiểu Ngũ Nhất len lén mở mắt ra, ở trong bóng tối nhìn trái nhìn phải mọi người, sau đó vùi mình sâu vào trong túi ngủ, cho đến khi chiếc túi gò lên một cục cao cao.


Thừa dịp tất cả mọi người không để ý, tiểu Ngũ Nhất hơi suy nghĩ, trực tiếp tiến vào trong không gian.


Trời xanh mây trắng suối vờn quanh.


Tiểu Ngũ Nhất ngồi xổm bên cạnh thửa ruộng, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn những chồi non mơn mởn đầy đất, không nhịn được vươn ngón tay chọt chọt một chiếc lá, trong chớp mắt cây non đột nhiên run run lá cây, cao lên mấy centimet.


Một màn thần kỳ như thế làm tiểu Ngũ Nhất ngạc nhiên trợn tròn mắt, trong miệng phát ra âm thanh không rõ, cúi đầu nhìn tay nhỏ của chính mình.


Cậu phát hiện, dũng sĩ hamster hình như lại có thêm một phép thuật mới!


Vì chứng thực điều này, tiểu thiếu niên lập tức biến trở về hình thái hamster, sau đó nhanh chóng chạy tới chạy lui trong một vùng chồi non xanh biếc.


Nơi đi qua, các loại cây trồng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng nở hoa kết trái.


Chạy trong đất ruộng vài vòng, bé chuột mệt sắp chết rồi, mềm nhũn nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích, nhìn mép lá cải xanh rủ xuống, không chút suy nghĩ liền trực tiếp "ngoàm" mà cắn một ngụm.


Hương vị tươi mát thơm ngon, làm bé chuột hạnh phúc nheo mắt lại, lập tức đầy máu hồi sinh.


Đứng trên bờ ruộng, thả mắt nhìn rau dưa trái cây lúa mạch khắp nơi, bé chuột kích động hướng mắt lên bầu trời, nhìn đám mây to có hình dáng giống như Nhiếp Tiêu, nghiêm túc nắm chặt móng vuốt.


"Ba ba, ba không cần lo lắng bảo bảo nuôi không nổi cái nhà này."


Bé chuột cần cù dùng tinh thần lực thu hoạch tất cả hoa màu, sau đó chuyển mọi thứ qua không gian chứa đồ có thể giữ tươi.


Làm xong tất cả mọi thứ, bé chuột liền biến về hình người, ra khỏi không gian. Trở lại ổ nhỏ trong túi ngủ, bọc kín cơ thể chỉ thò đầu ra ngoài, tìm đúng vị trí thoải mái ngoan ngoãn ngủ.


Vì nuôi sống mọi người, bé chuột thực sự đã bỏ ra quá nhiều.


*


Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu Ngũ Nhất bị mọi người đánh thức, bộ dáng còn ngái ngủ mơ màng làm một đám người xung quanh manh đến không thấy trời trăng.


Tiểu Ngũ Nhất chậm chạm một hồi mới thanh tỉnh lại, nhớ tới chuyện trong không gian tối hôm qua, lập tức xoa xoa hai má của mình, nhìn thấy thành quả trong hai ngăn tủ trong không gian không có biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.


Nhận ra không phải là mơ, tiểu Ngũ Nhất vui vẻ không ngừng được nâng khuôn mặt nhỏ rung đùi đắc ý, lọn tóc vì ngủ dựng lên trên đỉnh đầu đáng yêu vô cùng.


Võ Văn Vũ lập tức không kềm chế được, duỗi ra ma trảo xoa bóp, "A a a cháu của tui thật là quá đáng yêu ngao ngao ngao!"


"Tui rõ ràng là anh trai!" Tiểu Ngũ Nhất bảo vệ khuôn mặt của mình thoát khỏi bàn tay ma quỷ, rất là không vui mà khiếu nại.


Mọi người nhìn hai người mới sáng sớm đã bắn sức sống ra bốn phía, đồng thời cùng cười cong cả mắt.


Đoàn người tâm trạng vui vẻ thu thập hành lý, ăn sáng xong thì bắt đầu khởi hành.


Hướng về phía Phong Thành thẳng tiến.


Trong đội ngũ có thêm nhóm bạn nhỏ Khang Khang và Na Na, lại thêm manh vật tiểu Ngũ Nhất, nhìn càng giống một gia đình lớn dắt nhau đi du lịch, già trẻ lớn bé có đủ.


Trong đó, Na Na thích nhất là bám theo phía sau Ngũ Nhất, làm cho anh trai sinh đôi Khang Khang cảm thấy bị thất sủng.


Đối với việc này, Khang Khang ăn giấm không thôi.


Bé Na Na cũng không biết tại sao mình lại thích thân cận Ngũ Nhất, chỉ có thể nâng một đóa hoa nhỏ, an ủi Khang Khang đang uống giấm không ngừng, thân thiết làm nũng nói: "Anh yên tâm, Na Na thích nhất là anh mà, em ở bên cạnh anh Ngũ Nhất cảm thấy rất thoải mái, anh xem, hoa hoa cũng nở rất đẹp!"


Khang Khang nhận hoa mà em gái dùng để dỗ dành mình, không được tự nhiên mà bĩu môi, trực tiếp vạch trần nói: "Anh thấy là do em thấy anh Ngũ Nhất lớn lên quá đẹp trai! Còn nói mình là hoa tiên tử, rõ ràng là một đóa hoa si!" (*mê trai)


Na Na nhất thời có trăm miệng cũng không thể bào chữa, lén lút nhìn tiểu Ngũ Nhất, liền lặng lẽ đỏ mặt, lí nhí nói thầm: "Anh Ngũ Nhất thực sự rất đẹp trai nha, giống như là hoàng tử điện hạ của vương quốc tinh linh!"


Mọi người xung quanh nghe cuộc trò chuyện đáng yêu của hai anh em, nhất thời cười thành một đoàn.


Tiểu Ngũ Nhất tai thính mắt tinh, hai lỗ tai nhỏ dựng thẳng đều nghe thấy hết lời thì thầm của Na Na, không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt, lần đầu tiên ý thức được bề ngoài của mình trong mắt người khác là xinh đẹp.


Cậu vẫn luôn cho rằng phải cao to cường tráng như ba ba mới là đẹp đây.


Rốt cuộc bé chuột đã có ý thức về sắc đẹp, thẹn thùng xấu hổ che đi khuôn mặt mịn màng căng bóng.


Nếu như vậy, chắc ba ba sẽ thích bộ dáng của cậu hiện tại ha...


Chít! Bảo bảo không thể chờ được muốn gặp ba ba.


***


Lúc này, sân bay Cáp Nhĩ Tân.


Đám người Nhiếp Tiêu đã kiểm tu xong máy bay, hoàn toàn xác nhận không có hư hại lập tức chuẩn bị sắp xếp khởi hành.


Quân đội bên này cũng đã chọn xong ứng cử viên đi Thủ Đô, trong đó gồm có thiếu tướng Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đến từ biên thành. Nhiếp Tiêu lúc này mới biết bọn họ cũng là dị năng giả.


Dị năng của Ngô Khánh Phong là "phi hoa", khoát tay là có thể tạo ra vô số cánh hoa hồng đỏ rực, dùng hoa làm vũ khí, từng cánh hoa đều là lưỡi dao sác bén. Đặt chung với thân phận của hắn lại hiện ra ôn nhu lãng mạn, xứng với danh xưng "Phi hoa thiếu tướng".


Dị năng của La Vân Hải là "hóa cát", chỉ cần chạm xuống đất là có thể tạo thành cát lún, vô cùng nguy hiểm. Cũng nhờ có dị năng này, hắn mới có thể đưa nhóm chiến hữu của mình từ biên thành trốn ra.


Nhóm Nhiếp Tiêu cho đến bây giờ vẫn không phát hiện hai người bọn họ có gì khác lạ, chỉ có thể cảm thán một câu "thâm tàng bất lộ".


Quả nhiên, có thể sống sót trong mạt thế, không ai là người tầm thường.


Ngô Khánh Phong biểu diễn dị năng của mình, thật ra cũng có hơi ngại ngùng, nhưng nhìn cánh hoa rơi vào trong lòng bàn tay, trong mắt lại không thể che giấu cảm xúc ôn nhu và hoài niệm.


"Dị năng của tôi không chừng chính là vợ tôi ở trên trời giở trò, hại tôi một tên đàn ông lại có thể tạo ra mớ hoa kỳ lạ này. Em ấy lúc còn sống rất thích hoa, nếu em ấy vẫn còn, chắc chắn ngày nào cũng đòi tôi tạo mưa hoa cho em ấy ngắm."


Ngô Khánh Phong cười nói, vành mắt đã đỏ lên.


Vào giờ phút này, hoa rơi đầy trời nhưng không hề ẻo lả, chỉ toát ra vô hạn nhu tình không đếm xuể của một con người sắt đá.


Đám người Nhiếp Tiêu yên lặng nhìn tình cảnh này. Tận thế, không biết đã chia cắt bao nhiêu con người, còn sống chính là một loại may mắn.


Khúc nhạc đệm ngắn ngủi, mọi người nhanh chóng lên máy bay, Nhiếp Tiêu và Đoạn Ôn Du vào buồng lái, hướng về Thủ Đô.


Tiếng động cơ thật lớn làm cho tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.


Một chiếc máy bay chở khách thật lớn, ngoại trừ nhóm người Nhiếp Tiêu và Ngô Khánh Phong còn có một số người dân bình thường muốn đi Thủ Đô tìm người thân. Vì dũng khí dám đi tìm người này, Nhiếp Tiêu đều mang theo bọn họ cùng đi.


Dù sao cũng tiện đường, đưa một người là đưa, đưa một đám cũng là đưa.


Lúc này Võ Văn Kỳ đang ngồi ở khoang hạng nhất, trong tay cầm một vật gì đó suy tư.


Tiêu Nghiên ở bên cạnh tò mò đến gần xem, chỉ thấy trong tay đối phương là một cục đá, một lát lại biến thành cát, lát sau lại trở về là cục đá.


Giống như đang chơi một cục slime*, không có hình dạng cố định.


Đến cả Tiêu Nghiên cũng kinh ngạc không thôi.


Võ Văn Kỳ cười ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Vừa thành công mô phỏng dị năng của La Vân Hải, anh đang suy nghĩ xem thổ hệ dị năng còn có thể tạo ra tác dụng gì."


"Anh trâu bò." Tiêu Nghiên dựng thẳng lên ngón tay cái.


Hai người trò chuyện, một lát sau Đoạn Ôn Du bước ra để cho Võ Văn Kỳ vào thay. Võ Văn Kỳ đi vào ngồi xuống ghế phó lái.


Nhiếp Tiêu nhìn biển mây phương xa, đi theo đường bay Đoạn Ôn Du vạch ra, sau đó nghe Võ Văn Kỳ đột nhiên mở miệng.


"Lão đại, cậu nói nếu như không có mưa hoa, tạo ra bão cát cho người ta ngắm có được không?"


Nhiếp Tiêu: "..."


Bên ngoài cabin, Tiêu Nghiên đang trò chuyện với Ninh Phong đột nhiên hắc hơi một cái.


Ninh Tiểu Phong trực tiếp chọt trúng chân tướng nói: "Chị, nhất định là Võ Văn Kỳ đang nói xấu chị với lão đại!"


Tiêu Nghiên: "..."


Đoạn Ôn Du không nhịn được cốc đầu Ninh Phong, cười mắng: "Đừng có kiếm chuyện."


*


Mấy tiếng sau, máy bay thuận lợi tới sân bay ở ngoại ô Thủ Đô. Tiếng động cơ ầm ầm khiến cho bọn họ chưa kịp xuống khỏi máy bay lại kéo tới cả đống tang thi, đồng thời cũng làm cho người may mắn sống sót ở Thủ Đô chú ý.


Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ nhìn tang thi vây thành đàn bên trong phi trường, mặt không đổi sắc điều khiển cần lái, hạ cánh trực tiếp cán qua người đám tang thi.


Thân máy bay vang lên từng tiếng va chạm rầm rầm, Ninh Tiểu Phong dù cài dây an toàn cũng bị quán tính lắc cho ngã trái ngã phải, nội tâm tuyệt vọng muốn sụp đổ.


"Máy bay bị tông như vầy sau này tui phải sửa tới chết quá!"


Đoạn Ôn Du không nhịn được sờ sờ đầu Ninh Tiểu Phong, vừa thương hại vừa đồng tình nói: "Tình hình như vầy không phải đã nằm trong dự liệu sao! Có thể bình an hạ cánh đã là may mắn, nếu không sửa được thì đổi chiếc khác là xong."


"Dù sao máy bay ở sân bay rất nhiều."


Ninh Phong tức đỏ mắt nghe lời nói vô trách nhiệm này, nhìn tang thi bên ngoài giận đến nghiến răng nghiến lợi. "Đều tại cái đám quỷ này cản đường! Ông mày hôm may phải nổ chết tụi bây."


"Ngoan, đừng khóc."


"A hu hu hu tui tức không chịu được! ! !"


Những người khác cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay mà hạ cánh không an toàn như vậy, cũng may cuối cùng cũng dừng lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Nếu mà chết vì sự cố lúc hạ cánh, vậy thì thật không đáng.


Máy bay dừng hẳn, cửa thủy tinh phía trước buồng lái đã nứt ra như mạng nhện. Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ dứt khoát đập vỡ luôn cửa thủy tinh, lao ra ngoài dùng dị năng vừa lên cấp tàn sát một đám tang thi.


Đoạn Ôn Du, Ninh Phong, Tiêu Nghiên ba người cũng không chịu thua kém, ra khỏi cabin đối mặt với tang thi đại khai sát giới.


Đám người Ngô Khánh Phong và La Vân Hải nhìn một lúc tới mấy dị năng giả, đáy lòng chấn động không thôi. Còn nói bọn họ không tử tế mà giấu dị năng của mình, bây giờ nhìn lại, không tử tế nhất phải là mấy vị này mới đúng.


Lúc tất cả mọi người đang chém giết tang thi trong sân bay, bên ngoài sân bay cũng xuất hiện mấy chiếc xe bán tải của quân đội.


Bộ đội mang theo súng thật đạn thật nối đuôi nhau mà xuống, nhanh chóng cứu viện.


Nhóm Nhiếp Tiêu lái máy bay bay qua bầu trời, động tĩnh lớn như vậy bọn họ muốn không chú ý cũng khó. Tại tận thế này có thể lái máy bay rêu rao ở trên không, dĩ nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ.


Quân đội Thủ Đô gần như hành động ngay lập tức, chạy đến sân bay xem xét tình hình.


Đám người Nhiếp Tiêu nghe tiếng chém giết bên ngoài sân bay, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, ở xa xa xuất hiện một màu xanh biếc làm người ta cảm thấy vô cùng thân thiết cùng an tâm.


Dưới nỗ lực của hai bên, tang thi ở sân bay tạm thời bị quét sạch. Nhưng bởi vì tiếng máy bay quá lớn, tang thi ở nơi khác đang cuồn cuộn không ngừng kéo đến.


Bất đắc dĩ, nhóm Nhiếp Tiêu đành từ bỏ sân bay, trực tiếp lên xe bán tải hướng về căn cứ Thủ Đô.


Ninh Phong ngồi ở trên xe, không nhịn được nhìn về phía sân bay, chỉ cảm thấy chuyến này lỗ nặng. Nếu sau này không tìm được máy bay nguyên vẹn, muốn đi về phía Nam vậy thực sự phải cuốc bộ.


Đối với việc này, Ngô Khánh Phong và La Vân Hải chỉ có thể ngại ngùng sờ sờ mũi.


Việc cũng đã rồi, mấy người Nhiếp Tiêu đành phải đến căn cứ Thủ Đô trước rồi tính sau.


Nhạc Bằng Trình là đội trưởng của nhiệm vụ lần này, chủ động cùng nhóm Nhiếp Tiêu giới thiệu bản thân, thành viên hai bên cũng làm quen lẫn nhau.


Nhóm Nhiếp Tiêu thông qua lời kể của Nhạc Bằng Trình cũng hiểu được đôi chút tình hình ở Thủ Đô, không khỏi cảm thán Thủ Đô không hổ là thành phố trung tâm chính trị của Hoa Quốc, phương diện thành lập căn cứ so với bên Cáp Nhĩ Tân hiệu suất còn cao hơn một bậc.


"Cũng nhờ có thủ trưởng Hạ, nếu không hiện tại vẫn còn loạn thành năm bè bảy mảng." Nhạc Bằng Trình vừa vui mừng vừa cay đắng mà cười, mật độ dân số ở Thủ Đô dày đặc nhất, cho nên số lượng người bị biến thành tang thi so với nơi khác còn nghiêm trọng hơn.


Nhiếp Tiêu nghe ba chữ "thủ trưởng Hạ", nhớ tới một người thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình trung ương, nhân dân cả nước không ai không biết.


Nhạc Bằng Trình cũng không giấu, trực tiếp gật gật đầu thừa nhận, ngữ khí thoáng nặng nề nói: "Chính là vị mà các cậu đang nghĩ tới, nước ta cũng chỉ còn lại một vị thủ trưởng."


Nghe lời này, trong lòng mọi người nhóm Nhiếp Tiêu đột nhiên trầm xuống. Tận thế đến, gần như làm cho thủ lĩnh trung tâm quốc gia đều ngã xuống, gây nên vô vàn tai nạn cùng tổn thất cực lớn.


"Tại sao lại như vậy."


Ngô Khánh Phong có chút không thể tiếp thu, không nhịn được đỏ cả vành mắt. Từ nhỏ sinh trưởng dưới quốc kỳ Hoa quốc, không ai có thể tiếp thu được sự thực như thế.


"Mọi sự vụ hiện tại đều đặt ở trên người ngài Hạ, tình hình Thủ Đô vẫn chưa hoàn toàn an ổn, căn bản không có thời gian để liên lạc với các địa phương. Có thể nhìn thấy các cậu, Thủ trưởng Hạ nhất định rất vui vẻ."


Nhạc Bằng Trình nói thật lòng: "Đây có lẽ là một tin tốt đầu tiên bắt đầu từ tận thế đến nay."


Cũng không lâu lắm, xe đã lái vào quân khu Thủ Đô, sau khi quét sạch tang thi, nơi đây đã trở thành căn cứ an toàn cho người sống sót.


Lúc xe bán tải lái vào căn cứ, rất nhiều người đều nhìn về phía này.


Sau đó, một gương mặt mà nhân dân cả nước đều quen thuộc từ phía sau đám người đi tới.


Hạ lão thủ trưởng tuổi tác đã lớn, đi lại có chút tập tễnh, được người dìu đi về phía mọi người, vẻ mặt vui mừng nhìn nhóm Nhiếp Tiêu. Khuôn mặt thân thiết hòa ái, lộ ra khí chất của người lâu năm đứng ở địa vị cao.


Tất cả mọi người nhìn Hạ lão thủ trưởng đang đi về phía mình, không ai từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ được đối phương tự mình tiếp đón.


Ngô Khánh Phong và La Vân Hải không kềm chế được có chút kích động, đứng thẳng người, làm một động tác cúi chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội. Nhóm Nhiếp Tiêu không phải người của quân bộ, không quen chào kiểu này, chỉ đứng thẳng người bày tỏ kính ý.


Ninh Phong ở bên cạnh nhìn Hạ lão thủ trưởng tóc bạc trắng, nội tâm cũng sinh ra sự kính trọng. Lại nhìn nỗi niềm lo nước thương dân ở giữa chân mày đối phương, đột nhiên muốn làm chút chuyện để lão nhân gia ngài vui vẻ một chút.


Một câu nói lưu truyền trên mạng hiện lên trong đầu, lập tức bật ra khỏi miệng.