Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 66: Ngũ Nhất Tỉnh Lại



Editor: Yuki

Ma Yên tiết lộ tất cả những gì ông biết, không giấu vết bất cứ điều gì, vì vậy vấn đề cũng lộ rõ nguyên nhân cốt lõi của Tận Thế. Hóa ra là do Những Kẻ Xâm Lược điên cuồng ngoài hành tinh.

Trong đó tâm tình của Bạch Mân là phức tạp nhất, khó chịu và oán hận nhất. Gần như cha mẹ và trưởng bối của cậu ta đều chết trong thảm họa này. Ngay cả bản thân cậu ta cũng là nạn nhân. Nhưng cậu ta lại suýt chút nữa đã bị người đàn ông mặc đồ đen kia mê hoặc, thay hắn bán mạng. Hắn giết hại những người đồng bào trên trái đất.

""Hắn sẽ lại xuất hiện, chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn, báo thù, rửa hận"" Bạch Mân nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: ""ngày tận thế nhất định sẽ qua!!!""

""Đúng thế!!! Kẻ Xâm Lược nhất định phải trả giá! Mọi người đỏ mắt, nói bây giờ chúng ta đã có sự giúp đỡ của các tướng quân, chúng ta có thể cùng nhau đẩy lùi thảm họa này.

Nhiếp Tiêu, ánh mắt âm trầm, gật đầu, đè nén trong ngực phẫn nộ cùng hận ý, ngẩng đầu nhìn. Mọi người ở đây bình tĩnh nói: ""Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước. Đối với Ma Yên cùng đám người áo đen, hiện tại chỉ có chúng ta biết để tránh rút dây động rừng, gây hỗn loạn. Hy vọng mọi người ở đây có thể giữ bí mật. Chúng ta vẫn biết quá ít về người áo đen kia, mục đích xâm chiếm trái đất của hắn là gì? Còn có ai đứng đằng sau hắn hay không,.......chúng ta vẫn chưa biết rõ. Vì vậy, hiện tại chúng ta cần phải tìm hiểu từ từ.""

Ma Yên cũng quả quyết gật đầu: ""Ngoại trừ những người tuyệt đối tin tưởng, đừng bao giờ tiết lộ danh tính của ta và ba hiêu ra ngoài. Một khi kẻ thù biết chúng ta đang ở đây, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.""

""Đã hiểu!!Mọi người lau khô nước mắt, cùng đồng thanh nói.

Sau khi bàn luận xong, mọi người dùng bữa trưa vội vàng với nỗi buồn và hận thù, rồi tiếp tục lái xe lên đường. Lúc này, mọi bi thương thù hận sẽ biến thành sức mạnh để báo thù và xây dựng lại trái đất.

Trong khi lái xe, các nhà khoa học như Nhiếp Tiêu, Đoàn Ôn Du, và Vệ Hàng Minh tiếp tục trao đổi thông tin với Ma Yên và những người khác, đem những tin tức quan trọng hiện tại đã biết tiếp tục phân tích.

Đám người Ma Yên cũng lấy ra quan não và máy truyền tin mà họ mang theo, cung cấp miễn phí cho đám người Vệ Hàng Minh để nghiên cứu. Nhìn vào thiết bị cao cấp chưa bao giờ được nhìn thấy này, tiến sĩ Vệ và những người khác hoàn toàn phát điên. Bạch Mân nhìn thấy quan não này gần như giống hệt quan não trong tay người đàn ông mặc đồ đen. Điều này một lần nữa khẳng định rằng người đàn ông đó là một kẻ xâm nhập ngoài hành tinh.

****

Thời gian trôi qua rất nhanh, bé Hamster đã ngủ ba ngày. Lúc này, xe của mọi người đã tiến vào ranh giới Phong Thành.

Sáng nay, bé Hamster cuối cùng cũng tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng mở mắt, thò cái đầu nhỏ từ trong túi Nhiếp Tiêu ra. Một giấc mơ về hồi ức dài khiến bé Hamster không biết mình đang ở đâu.

Nhiếp Tiêu đang muốn rời khỏi phòng, cuối đầu nhìn thấy tiểu gia hỏa đã tỉnh, lập tức kinh ngạc. Anh nhanh chóng cẩn thận đặt cục cưng nhỏ vào trong tay.

Bé Hamster chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, liền bị Nhiếp Tiêu tóm lấy, đặt vào trong tay. Khi nhìn thấy trước mắt là người đàn ông quen thuộc, trong nháy mắt, toàn bộ ý thức khôi phục. Miệng không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc.

Bé Hamster đáng yêu nhào tới ôm lấy ngón tay của Nhiếp Tiêu.

["" Chít!"" ba ba! lâu ngày không gặp thật là nhớ. Con đã có một giấc mơ, bây giờ toàn bộ đều nhớ hết rồi!!!]

Nhiếp Tiêu cảm thấy hoàn toàn yên tâm khi nhìn thấy chú bé Hamster trong trạng thái đầy sinh lực như vậy. Mặc dù Ma Yên luôn nói đây là hiện tượng bình thường, nhưng ba ngày chưa tỉnh cũng đủ khiến Nhiếp Tiêu rất lo lắng. Anh sợ đứa nhỏ ngủ sẽ đói bụng, nên mỗi ngày đều phải cho ăn thức ăn lỏng bằng ống tim.

""Tỉnh lại là tốt rồi. Ba ba cũng nhớ con."" Nhiếp Tiêu nhịn không được xoa xoa hai má bánh bao mềm mại, sau đó cúi đầu hôn một cái. Tiểu gia hỏa nheo mắt lại trong sự thoải mái và hạnh phúc.

Nhiếp Tiêu nhìn thấy đối phương không có vấn đề gì, lại lần nữa yên tâm. Tiểu hoàng tử trí nhớ, tuy rằng đã khôi phục, nhưng tiểu đáng yêu vẫn là mềm mại dính người như cũ!!!

Đây vẫn là đứa con bảo bối của anh.

Bé Hamster không biết mình đã ngủ ba ngày, bị Nhiếp Tiêu nhắc nhở mà giật mình, nhanh chóng biến lại hình người, mặc quần áo, chuẩn bị cùng Nhiếp Tiêu đi ra ngoài gặp mặt mọi người.

[Bà ba, con hình như đã cao thêm một chút ấy!] Tiểu Ngũ Nhất nhảy lên đứng ở bên cạnh Nhiếp Tiêu, khoa tay múa chân một chút, cậu quả thực đã cao thêm vài cm.

Nhiếp Tiêu mắt mang ý cười, gật gật đầu, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của thiếu niên, nheo mắt nói: "Cục cưng, khôi phục trí nhớ, không có lời nào muốn nói với ba ba sao?"

Tiểu Hamster thoáng chần chừ một chút, thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu, sau đó bảo Nhiếp Tiêu, ghé sát tay lại. Âm thanh rất nhỏ mà nói: "Vậy con sẽ nói cho người biết đây là bí mật. Ba ba người không thể kể cho người khác nha."

Nhiếp Tiêu mỉm cười gật đầu: ""Được.""

Tiểu Hamster nhìn Nhiếp Tiêu, chớp mắt và mở miệng nói: "Kỳ thật...con là một hoàng tử nhỏ đến từ một hành tinh xa lạ. Tướng quân Ma Yên thực sự là cậu của con. Chúng con đều là người của hành tinh khác thuộc Hoàng Tộc NeMo của vương quốc NeMo, hành tinh Garen."

"Ồ, thì ra là vậy," Nhiếp Tiêu giả vờ kinh ngạc.

Tiểu Hamster nhìn bộ dáng bình tĩnh của Nhiếp Tiêu có chút không hiểu. "Ba ba, người không kinh ngạc sao?"

Nhiếp Tiêu bình tĩnh gật đầu. "Ừ, rất kinh ngạc."

Hamster nhỏ: "".......""

""Ba ba đừng không tin. Con thật sự là một tiểu hoàng tử của hành tinh khác. Con đã nhớ hết mọi chuyện và sức mạnh của con cũng đã hồi phục. Siêu lợi hại đó!!!" Tiểu Hamster có chút sốt ruột mà nói, không hài lòng với bộ dáng có lệ của Nhiếp Tiêu, khiến cậu nói ra rất nhiều tin tức mà người trái đất không biết. Cái miệng nhỏ nhắn của cậu gần như kiệt sức.

Nhiếp Tiêu ôm cậu vào lòng, ngồi bên giường, yên tĩnh lắng nghe, trên mặt mang theo nụ cười. Cầm lấy cốc cho cậu bé uống nước, vẫn bình tĩnh như thường. Làm bé Hamster cảm thấy thập phần thất bại.

"Ba ba, rốt cuộc có tin hay không!?"

"tin chứ, tin chứ," Nhiếp Tiêu giơ tay nhìn thời gian. Anh đoán Ninh Phong bọn họ hẳn cũng đã dậy rồi, cho nên không trêu chọc tiểu gia hỏa nữa mà nắm lấy tay cậu bước ra khỏi phòng hội hợp với bên ngoài.

Xa xa, Ninh Phong và những người ở phòng khách dưới lầu nghe thấy tiếng tiểu Hamster và Nhiếp Tiêu nói chuyện, đều kinh ngạc quay lại. Lập tức, tất cả đều vây quanh mà hỏi han ân cần.

"Tiểu lao động nhóc cuối cùng cũng tỉnh rồi!""

""Tuyệt vời, cậu đã nhớ hết mọi thứ chưa? Cậu có thực sự là Tiểu Hoàng Tử của Hoàng Tộc NeMo không? Năng lực của cậu đã phục hồi chưa?""

""Cảm giác trở thành hoàng tử trên một hành tinh khác như thế nào?"

Tiểu Ngũ Nhất"!!!""

Nghe những câu hỏi không ngừng nghĩ của mọi người, hoảng sợ và bối rối lùi lại hai bước, lao thẳng vào vòng tay của Nhiếp Tiêu. Sau lưng, hai tay nắm lấy quần áo của Nhiếp Tiêu, gần như bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho sợ hãi, thiếu chút nữa biến trở về thành Hamster nhỏ.

Hamster nhỏ sợ bị bắt lấy, mổ sẻ, nước mắt lưng tròng nhìn Nhiếp Tiêu, "Ba ba, con phải làm sao đây? Tại sao bí mật này tất cả mọi người đều biết thế này!!!!?"

Nhiếp Tiêu nhìn bộ dáng đáng yêu này, nở nụ cười rất không mấy thiện cảm. Anh đưa tay xoa đầu cậu, "Ngoan, đừng sợ. Cục cưng ngủ ba ngày nay đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Cậu của con sớm đã nói với chúng ta rồi."

"Cái gì?" Tiểu Hamster đột nhiên cảm thấy khó chịu, không khỏi buồn bã nhìn Nhiếp Tiêu, "Ba ba, vừa rồi ba trêu chọc con, ba thật xấu!"

"Ba không nhịn được, cục cưng quá đáng yêu!" Nhiếp Tiêu vô lại buông tay, cười nói.

Bé Hamster khoanh tay, giận dữ bảo bảo, "Giận rồi, không dỗ được."

Ninh Phong và đám người không biết chân tướng, tựa hồ lại bị nhét cho một miệng tình phụ tử. Vừa tỉnh lại, liền bắt đầu rải hàm sơ lương.

Chói mắt thực sự là chói mùn mắt.

Ma Yên nhìn đứa cháu trai nhỏ của mình từ phía sau đi tới, ông đã tìm kiếm mấy năm. Cuối cùng khi nhìn thấy điện hạ đã khôi phục như trước, mắt ông đột nhiên đỏ lên.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn gương mặt quen thuộc, lập tức nghĩ tới người nhà trên hành tinh của mình. Trong lòng nhất thời dâng lên tự nhớ nhung, lao tới ôm lấy Ma Yên, hai mắt đỏ hoe, "Cậu ơi, con nhớ cậu lắm!"

"Ừ," giọng nói của Ma Yên có chút khàn khàn, nhẹ nhàng xoa đầu chàng trai trẻ, "Cũng may điện hạ không sao. Nếu không, ta cũng không biết phải đối phó với An Y bọn họ như thế nào."

Mọi người nhìn cảnh cậu cháu gặp nhau mà trong lòng có chút cảm động. Khương Thù không biết từ lúc nào đi tới phía sau Nhiếp Tiêu, không khỏi vỗ vỗ vai Nhiếp Tiêu. Nhìn cậu cháu thân thiết trước mặt, nói, "Người anh em, cậu vẫn là nhanh nghĩ cách lấy lòng cậu đi."

Nhiếp Tiêu:: "".....""đột nhiên cảm giác được toàn bộ vũ trụ đều tràn ngập ác ý. Lúc này.

Tiểu Ngũ Nhất đau lòng mà đưa tay lau gương mặt Ma Yên, nói thật thì Ma Yên mới là người nuôi nấng cậu: ""Cậu đừng khóc, mấy năm này con đã được ba ba nuôi dưỡng rất tốt, không có chịu khổ đâu."

Ma Yên nhạy bén nghe thấy xưng hô đó, lập tức nheo mắt lại, hung hăng liếc nhìn Nhiếp Tiêu bên cạnh, nói, "Điện hạ vừa gọi ai là ba ba? Tiên Hoàng Bệ Hạ trên trời có linh thiên nhất định sẽ khóc. Cho xem điện hạ hiện tại đã khôi phục trí nhớ, không nên nhận loạn người ba này nữa!"

Nhiếp- ba- Tiêu bỗng nhiên cứng đờ.

Tiểu Ngũ Nhất xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm: "".....Cục cưng thuận miệng nói thôi, cậu đừng lo lắng những chuyện nhỏ nhặt như vậy,"

Ma Yên: ""Hừ hừ!""

Mọi người xung quanh nhìn Nhiếp Tiêu giống như đang ở Tu La Tràng, lập tức bịch miệng cười khúc khích, rất không mấy thiện cảm, vui sướng khi người gặp họa.Ha ha ha, thần Phật ơi, chu choa má ơi ha ha ha Đây là hệ quả khi chơi trò cha con, khổ thật đấy ha ha!!!

Khương Thù và Ninh Phong không khỏi lấy điện thoại di động ra ghi lại khoảnh khắc này. Xem Nhiếp Tiêu ăn mệt quả là một trải nghiệm chỉ có một lần trong đời.

Nhiếp Tiêu:""...."" cảm thấy anh khổ quá à.

Nghĩ đến những ngày này, điện hạ mất trí nhớ, Nhiếp Tiêu tác oai tác phúc. Độc Bá ân sủng Ma Yên, trong lòng liền nghẹn một hơi. Nhưng hiện tại điện hạ đã lấy lại được trí nhớ, Ma Yên cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với bầu không khí căng thẳng giữa Ma Yên và Nhiếp Tiêu, bé Hamster dường như nhất thời cảm nhận được cảm giác của nhân vật nam chính trong bộ phim truyền hình <mẹ chồng nàng dâu>. Tuy nhiên, là một bé Hamster của thế kỷ mới, cậu cảm thấy mình cũng phải đóng góp vào sự hòa thuận trong gia đình. <Vấn đề mẹ chồng nàng dâu> xét đến cùng vẫn là đặt trên người cậu.

Bé Hamster bỗng nhiên gánh trên vai trọng trách nặng nề, hóng hỉnh đổi chủ đề bất đắc dĩ, nhìn Ma Yên, "Cậu mở An Y và những người khác có ổn không? Lúc con đi vắng, mọi người trên hành tinh thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì khi con đang ngủ vậy?"

Ma Yên nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của điện hạ cũng không còn tức giận, tạm thời quăng Nhiếp Tiêu ra sau đầu, mỉm cười ôn hòa nói, "Ở hành tinh không có chuyện gì lớn xảy ra, mọi người đều nhớ đến con, quan tâm đến con. Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm con khắp nơi. An Y đã âm thầm khóc vì con nhiều lần."

Tiểu Ngũ Nhất nghe vậy cảm động đến mức bật khóc, nước mắt nước mũi đều dính vào quần áo trên ngực Ma Yên. Thanh âm mang theo tiếng nức nở, "Cậu, mọi người đều vất vả rồi."

Trái tim của Ma Yên tức khắc như tan chảy.

Tiểu Hamster bình tĩnh lại một chút, sau đó nghe đám người Ninh Phong kể lại mọi chuyện xảy ra trong ba ngày qua, mới biết người áo đen cũng là người của hành tinh khác. Trong lòng rất tức giận.

Sống trên trái đất được vài năm, cậu cũng yêu thích hành tinh xanh xinh đẹp này.

Tiểu Ngũ Nhất không khỏi quay đầu lại nhìn Nhiếp Tiêu, lao tới ôm lấy Nhiếp Tiêu, vùi đầu cọ cọ, hứa hẹn, "Ba ba đừng buồn, trái đất bây giờ là quê hương thứ hai của con. Con nhất định sẽ giúp người đánh bại người xấu. Người của hành tinh chúng con rất mạnh!!!"

Nhiếp Tiêu trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, trong mắt tràn đầy dịu dàng cùng tình cảm, cúi đầu hôn lên gò má thiếu niên, "Cảm ơn, cục cưng. Mọi người đều cảm ơn con."

Ma Yên nhìn thấy một màn này, không khỏi giật giật khóe mắt. "Ngắt lời điện hạ, trí nhớ của người đã khôi phục. Hiện tại năng lực của người khôi phục như thế nào?"

Nhắc tới đây, mọi người bỗng nhiên nhìn Tiểu Hamster với tinh thần phấn chấn. Tiểu Hamster không khỏi mỉm cười ngọt ngào và tự tin, để lộ hai lúng đồng tiền rất đáng yêu ở hai bên má.

""Đương nhiên là đã khôi phục.""

""Chiến binh Hamster nhỏ đã toàn diện tiến hóa."