Ngũ Nhất quay về vương tộc NeMo. Thời gian mấy ngày chớp mắt trôi qua, mọi công việc hàng ngày trong căn cứ đều được Ngũ Nhất tiến hành đâu vào đấy. Mọi người bận rộn, tinh thần phấn chấn, ánh sáng hy vọng vĩnh viễn tồn tại trong lòng mọi người. Ngày tận thế cùng đau đớn và bóng tối dường như không tồn tại.
Bạch Việt và tiến sĩ Vệ Hàng Minh cũng gấp gáp tiến hành các thí nghiệm nghiên cứu. Bạch Mân lấy ra thuốc phục hồi đã khiến cho tiến sĩ Vệ có rất nhiều manh mối nghiên cứu. Bản thân Bạch Mân cũng chủ động tham gia, khiến cho nghiên cứu tiến triển nhanh chóng.
Tiến sĩ Vệ thông qua việc lấy mẫu máu của Bạch Mân để tiến hành phân tích thí nghiệm, cuối cùng xác nhận rằng trong cơ thể Bạch Mân quả thực tồn tại một yếu tố nào đó có thể phản ứng với khả năng chữa trị. Do đó, cũng có khả năng chống lại virus zombie. Tin tức này vừa truyền ra, tinh thần mọi người đều trở nên cực kỳ phấn chấn.
Bản thân Bạch Mân cũng vì thế khóc òa trong sung sướng.
Tuy nhiên, suy xét đến người đàn ông mặc đồ đen đứng phía sau mọi chuyện, tin tức này tạm thời không công bố ra ngoài. Chỉ có Ngũ Nhất, Nhiếp Tiêu và những thành viên cốt cán trong căn cứ biết.
Trong lòng mang một bí mật lớn và tin tức tốt như vậy, nhóm Ninh Phong tức khắc tràn đầy sức lực và nhiệt tình. Mỗi ngày, họ mang theo Tiểu Ngũ Nhất đội dị năng giả đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trang bị vũ khí và thiết bị hạt nhân, tiêu diệt zombie và thu thập vật tư trên quy mô lớn.
Những người khác trong căn cứ nhìn những người lãnh đạo đầy nhiệt tình như vậy cũng trở nên tích cực, tràn ngập lạc quan, tinh thần phấn chấn và tràn đầy năng lượng, dường như xua tan bóng tối của ngày tận thế.
Thời gian kế tiếp, nhóm tiến sĩ Vệ tiếp tục phân tách và thanh lọc, trích xuất yếu tố kháng vi lượng từ máu của Bạch Mân, đồng thời tiến thêm một bước phân tích sâu hơn về tác dụng của nó đối với virus zombie.
Cùng lúc đó, họ cố gắng suy nghĩ biện pháp phân tích các thành phần cụ thể trong thuốc phục hồi. Thuốc phục hồi màu xanh đậm này sẽ trở thành chìa khóa cực kỳ quan trọng trong việc nghiên cứu, phát triển và chế tạo vắc xin phòng bệnh.
Nếu cuối cùng họ có thể thành công nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh, họ sẽ còn phải tiếp tục nghĩ cách nhân bản nó và sản xuất số lượng lớn.
Tóm lại, nhiệm vụ có thể gian khổ và tốn thời gian, nhưng tất cả mọi người không ai được phép nản lòng.
****
Trong khi tất cả mọi người đang nỗ lực vì ngày không còn tận thế, thì hoàng tử bé Hamster nào đó cũng không hề nhàn rỗi.
Trong mấy ngày qua, Tiểu Ngũ Nhất đã học thuộc lòng một cách hoàn mỹ bản đồ tinh vực phức tạp. Khoảng cách giữa Trái Đất và tinh cầu Garosen là hàng tỷ năm ánh sáng. Trong thời kỳ này, bản đồ phương vị phức tạp vô cùng, nhưng tất cả đều được Tiểu Ngũ Nhất ghi nhớ chính xác trong đầu.
Tiểu Ngũ Nhất duỗi thẳng tay về phía trước, nhẹ nhàng đặt trên bàn, cuối cùng hít một hơi thật sâu. Bộ não nhỏ mấy ngày nay vẫn luôn chạy với năng suất cao độ đã sắp xì khói vì quá tải.
""Cuối cùng cũng nhớ kỹ rồi, mệt chết cục cưng rồi!""
Màn hình quang não chiếu lên bức tường phòng màu trắng một tinh hải quy mô thật lớn, sáng lạng, phức tạp. Giải Ngân Hà và tinh cầu Garosen thực sự cách nhau rất xa.
"Vất vả cho cục cưng rồi,"
Nhiếp Tiêu xoa đầu Tiểu Ngũ Nhất. Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Nhìn bản đồ tinh vực lộng lẫy phức tạp này, cảm thấy nhãi con nhà mình quả không dễ dàng gì. Anh liền lấy một cốc hạch đào thơm ngon ngọt ngào bên cạnh đưa qua, giúp cậu bổ sung năng lượng cho bộ não nhỏ bé đang làm việc quá sức của cậu bé.
Hamster cầm cốc bằng cả hai tay, ngửa đầu uống sạch toàn bộ, sau đó thoải mái thở ra một hơi, hưởng thụ thật dài.
Nhiếp Tiêu mặt mày đầy ý cười, sau đó đứng dậy, nâng bước chuẩn bị đi ra ngoài. "Bây giờ ba ba đi giúp con gọi cậu tới."
"Vâng," Tiểu Ngũ Nhất nặng nề gật đầu. Khóe môi có ria mép, lại đưa mắt nhìn lại bản đồ tinh vực trên tường, không dám chớp mắt, có chút lo lắng đung đưa hai chân dưới ghế.
"Ba nhanh một chút nha, bằng không con lại quên sạch mất."
"Được, ba lập tức đi ngay."
Nhiếp Tiêu đi ra ngoài, rất nhanh tìm được Ma Yên. Những người khác cũng biết được Tiểu Ngũ Nhất đã ghi nhớ kỹ bản đồ tinh vực, chuẩn bị trở về, lập tức buông công việc trong tay xuống chạy tới tiễn cậu.
Bahill và Silow vừa bước vào phòng liền nhìn thấy bản đồ tinh vực phức tạp chiếu trên tường, tức khắc bị sốc đến mức da đầu tê dại. Lại nhìn Tiểu Ngũ Nhất thiếu niên đáng yêu, không khỏi kính nể từ tận đáy lòng.
Trí nhớ tuyệt vời này, về sau bọn họ sẽ không bao giờ gọi đây là hoàng tử ngốc nghếch dễ thương nữa.
Kế hoạch ban đầu của Ninh Phong là mang một đội đi ra ngoài tiêu diệt zombie, nhưng trên đường nghe được tin tức về Ngũ Nhất, lập tức hủy bỏ kế hoạch ngày hôm nay, vội vàng gấp gáp quay trở về.
Tuy rằng không thể nói về sau sẽ không gặp được nhau nữa, nhưng thời khắc quan trọng như vậy, mọi người thật sự đều không muốn bỏ lỡ.
"Cục cưng sẽ trở lại sớm thôi!"
Tiểu Ngũ Nhất đóng bản đồ tinh vực trên quang não lại, từ trên ghế nhảy xuống, vẻ mặt hơi không cam lòng. Nhìn từng người một, ánh mắt đặc biệt lưu luyến dừng ở trên người Nhiếp Tiêu.
"Ba ba yên tâm, cục cưng sẽ sớm trở lại. Con sẽ dẫn người tới trợ giúp mọi người, người đàn ông áo đen kia cũng sẽ bị truy nã, rất nhanh thôi sẽ bắt được hắn." Tiểu Ngũ Nhất tràn đầy không cam lòng bước tới, giang tay ôm lấy Nhiếp Tiêu.
Nhiếp Tiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ không nỡ của thiếu niên, đưa tay lau đi bộ ria mép chưa chùi sạch trên khóe miệng cậu, thần sắc ôn nhu cười nói, "Ừ, chúng ta đều chờ con trở về."
Tiểu Ngũ Nhất cuối cùng chôn mặt vào ngực Nhiếp Tiêu cọ cọ, quyến luyến hít sâu một hơi, cảm nhận sự ấm áp an tâm trên người đối phương.
Ma Yên lúc này hiếm khi không hừ mũi trợn mắt, thay vì nhìn hai người này, dứt khoát lựa chọn nhìn lên trần nhà, mắt không thấy tâm không phiền.
Thời gian để mọi người ôn tồn cáo biệt cũng không nhiều. Tiểu Ngũ Nhất cũng sợ trí nhớ của mình sẽ có sai sót, cuối cùng hôn lên môi Nhiếp Tiêu kêu một tiếng thật to, sau đó kéo tay cậu mình chạy thật nhanh, vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Thời gian vẽ vòng tròn không gian này dài hơn so với bất cứ lần nào trước đây, mọi người bên cạnh cũng ngừng thở không dám quấy rầy.
Tiểu Ngũ Nhất nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run. Không gian giữa Trái Đất và tinh cầu NeMo lộng lẫy đầy sao giống như đèn kéo quân lướt qua đầu cậu thật nhanh nhưng lại không sót bất cứ thứ gì.
Đang lúc vẽ vòng tròn không gian, sắc mặt Tiểu Ngũ Nhất trắng bệch khiến trái tim Nhiếp Tiêu thắt lại căng thẳng, không tự chủ được tiến về phía trước một bước.
"Cục cưng...."
Tiểu Ngũ Nhất mở mắt ra, hướng tới Nhiếp Tiêu và mọi người nở một nụ cười ngọt ngào sáng lạn. Sau đó kéo Ma Yên chuẩn bị rời đi, hơi lùi lại phía sau một bước, vẫy vẫy tay tạm biệt mọi người. "
""Cục cưng sẽ trở về, ba ba hẹn gặp lại, hẹn gặp lại mọi người!""
""Ba ba, con yêu ba nhiều."
Lời vừa dứt, hai người cùng nhau biến mất tại chỗ. Lỗ hổng không gian cũng khép lại. Nhìn nơi trống trổng không còn bóng người kia, mọi người đều có chút mất mát trong lòng. Sự chia ly đến nhanh không thể tưởng tượng làm mọi người đều không kịp phản ứng, cứ ngỡ người vẫn còn ở bên cạnh.
"....Đây là trở về rồi," Ninh Phong ngơ ngác nói.
Đoạn ôn du xoa đầu Ninh Phong, ôn tồn nói, "Yên tâm, bọn họ nhất định có thể bình an đến nơi, cũng nhất định sẽ sớm trở về."
"Còn chưa chuẩn bị xong, người cứ như vậy đi rồi," Ninh Phong ấp úng nói.
Nhiếp Tiêu nhìn nơi đã không còn người đứng đó, trong lòng cũng trống rỗng, so với tưởng tượng của anh còn khó chịu hơn. Anh nhịn không được mím môi, đột nhiên hối hận vì đã đem cơ hội đi cùng này nhường cho Ma Yên.
Khương Thù nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Nhiếp Tiêu, thông cảm đưa tay vỗ vỗ bã vai anh "Hai cha con xa nhau" xác thực vẫn là làm người khó chịu.
"Vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao."
Nhiếp Tiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần, nháy mắt thu hồi tâm tình không nỡ kia, sắc mặt bình tĩnh, nhất tay Khương Thù ra, không nói một câu mà hung hăng đi về phía cửa. Đôi mắt đen lạnh băng khiến mọi người không rét mà run.
"Tôi hôm nay ra ngoài thành diệt zombie."
Đám người Khương Thù: ".....""Zombie thật đáng thương.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng thắp nhang cho đám zombie.
Ừm....đều do lỗi của tận thế và lũ zombie làm cho phụ tử tình thâm bọn họ phải phân ly.
****
Tại thời điểm này.
Thiên hà Garosen, tinh cầu NeMo.
Tiểu Ngũ Nhất và Ma Yên thuận lợi xuyên qua không gian, quay trở về quê hương. Sau bốn năm, Tiểu Ngũ Nhất cuối cùng cũng đặt chân lên mảnh đất quen thuộc. Không khí tươi mát giàu ôxy khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Tuy nhiên, lại không có nhiều thời gian để tận hưởng và hoài niệm. Tiểu Ngũ Nhất vừa đưa Ma Yên ra khỏi không gian thì đã không chịu nổi nữa. Vượt qua khoảng cách hàng trăm triệu năm ánh sáng gần như đã rút cạn năng lực của cậu. Khuôn mặt nhỏ trắng bệt, trong chớp mắt ngất đi.
Ma Yên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Tiểu Ngũ Nhất điện hạ nhà mình, ôm vào trong lòng, sau đó nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong lòng an tĩnh lại.
Chung quanh cây xanh rậm rạp, hoa tươi nở rộ, không khí vô cùng tươi mát cùa vào khoan mũi. Ngay cả kiến trúc cung điện trước mắt, trên nóc cũng bao trùm một tầng cây rậm rạp, lá và dây leo rủ xuống xanh tươi ướt át.
Tất cả hoa cỏ cây cối đều tươi tốt, mỹ lệ phi phàm. Màu xanh lục chiếm hơn 80% diện tích. Đây là điểm nổi bật và đặc sắc nhất của tinh cầu NeMo.
Tiểu Ngũ Nhất rất quen thuộc với tinh cầu NeMo, trực tiếp mang theo Ma Yên đáp xuống khu vườn trong đại điện một cách chính xác. Tòa cung điện cổ kính tràn ngập hơi thở của thiên nhiên này là nơi Tiểu Ngũ Nhất sinh ra và lớn lên.
Ngay khi hai người đặt chân đến nơi này, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong cung điện. Đủ các loại thú nhỏ mặt mày đẹp đẽ, ăn mặc khác nhau chạy tới.
Nhìn tướng quân Ma Yên cùng với Tiểu Ngũ Nhất thiếu niên trong lòng ngực, tất cả mọi người đều không nhịn được thét lên chói tai, sung sướng khóc nấc lên.
"Yên lặng, điện hạ mệt rồi, cần nghỉ ngơi."
Ma Yên nói một tiếng, sau đó bế Tiểu Ngũ Nhất tiến vào trong đại điện, nhiều người qua lại. Động tác nhẹ nhàng đặt điện hạ lên trên giường trong phòng ngủ.
Những âm thanh kích động không ngừng vang lên ở bên cạnh.
"A a a, thật là Tiểu Ngũ Nhất điện hạ! Ma Yên tướng quân cuối cùng cũng tìm được điện hạ rồi! Hu hu, thật tốt quá.""
""Bốn năm không gặp, điện hạ đã trưởng thành hơn rồi. Tiếc là chúng ta đã bỏ lỡ khoảng thời gian ấy.""
""Người bình an trở về thật tốt quá!"
- ----
Ma Yên trong mắt cũng tràn đầy ôn nhu nhìn Tiểu Ngũ Nhất, đắp chiếc chăn mỏng lên cho cậu.
Vị đại trưởng lão bên cạnh cũng mang ánh mắt triều mến nhìn điện hạ đang ngủ yên bình, lại nhìn Ma Yên lo lắng quan tâm hỏi, "Ma Yên tướng quân, điện hạ đây là làm sao vậy? Ông tìm được điện hạ ở đâu?"
"Không sao đâu, hiện tại chỉ là mệt mỏi nên ngủ thôi. Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói."
Ma Yên ngắt lời đại trưởng lão đang đầy một bụng nghi vấn. Để lại mấy thị vệ, dẫn mọi người đi đến trước điện, quay sang đại trưởng lão nói, "Tin tức điện hạ trở về trước mắt đừng truyền ra ngoài. Sự tình trọng đại, không được tùy tiện nói bừa làm bừa."
Mọi người nghe điều này, tất cả đều rùng mình.
Đại trưởng lão lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức trong đại điện, nghiêm cấm lan truyền. Ma Yên hài lòng gật đầu, sau đó nhìn xung quanh tìm kiếm một phen lại không nhìn thấy bóng dáng vợ mình đâu, đột nhiên tâm sinh nghi hoặc, không khỏi mở miệng hỏi đại trưởng lão bên cạnh.
"Đại trưởng lão, sao ta lại không thấy An Y đâu?""
""An Y ra ngoài rồi sao? Tại sao chỉ có trưởng lão các ông quản việc trong điện vậy?"