Ánh sáng lạnh lẽo từ những chiếc đèn LED trên trần phản chiếu xuống bề mặt thép bóng loáng trong phòng thí nghiệm ngầm, tạo nên một không gian vừa hiện đại vừa ngột ngạt.
Tiếng bíp bíp của các máy móc hòa cùng âm thanh gõ phím vang lên đều đặn, tựa như nhịp đập của một sinh vật sống.
Trần An ngồi thẳng lưng giữa căn phòng, dáng người gầy nhưng rắn chắc, đôi vai khoác chiếc áo blouse trắng phẳng phiu. Gương mặt hắn góc cạnh, đôi mắt sắc lạnh luôn tập trung, ánh lên vẻ mệt mỏi xen lẫn sự kiên định.
Phía sau, những bảng trắng chi chít công thức và sơ đồ. Bên cạnh, giá đỡ đầy ống nghiệm chứa dung dịch phát sáng màu xanh lục, ánh sáng yếu ớt kỳ dị nhảy múa trên các bức tường kim loại.
“Điều chỉnh nhiệt độ lên 2 độ C.” Trần An nói, giọng lạnh lùng và rõ ràng. “Mẫu số 14 cần ổn định hơn trước khi tiến hành kích hoạt.”
Một trợ lý AI với giọng nữ dịu dàng lập tức phản hồi qua hệ thống loa. “Lệnh đã được thực hiện, thưa ngài.”
Gần đó, Tiến sĩ Viktor đến từ Nga, một người đàn ông tầm 45-50 tuổi với bộ râu muối tiêu và vóc dáng cao lớn.
Hắn đi ngang qua chỗ Trần An làm việc, nhận thấy tên này giống như là đã thức gần hai ngày rồi. Viktor dừng lại nhìn Trần An qua lớp kính bảo hộ. Đôi mắt hắn lóe lên pha trộn giữa ngưỡng mộ và lo ngại.
"Ngươi định làm đến khi nào An? Máy móc còn nghỉ bảo trì, mà ngươi thì đã làm liên tục gần hai ngày rồi đấy. Chúng ta ai cũng mệt mỏi, nhưng ngươi thì dường như không bao giờ dừng lại."
Hắn lắc đầu, giọng trầm nhưng mang theo chút hài hước.
"Đừng cố quá, ngươi vẫn là con người. "
Trần An khẽ cười, nụ cười chỉ thoáng qua, lạnh nhạt.
"Một cái máy?" Hắn nhắc lại, mắt vẫn dán chặt vào màn hình. "Tôi sẽ nghỉ, nhưng không phải là lúc này."
Viktor khoanh tay, lưng tựa vào bàn thí nghiệm.
"Được rồi, nhưng ngươi cũng nên đi ăn hoặc ra ngoài thư giãn chút đi. Nếu ngươi ngã gục, mấy tên thực tập mới đến ở đây sẽ hoảng loạn hết đấy." Hắn hất đầu về phía một nhóm nhà nghiên cứu trẻ đang bận rộn với các thiết bị phân tích ở góc phòng.
Một cô gái trẻ, tóc buộc cao, đeo kính cận, đứng gần đó cũng góp lời.
"Thật ra, anh An, em đang tự hỏi anh có bí quyết để giữ tỉnh táo nào đó không." Cô nửa đùa nửa thật, tay cầm một tập tài liệu dày cộp.
"Chứ tụi em thì sắp thành xác sống cả rồi."
Trần An không trả lời ngay. Hắn chỉ khẽ nhướng mày, rồi quay lại công việc của mình. Dường như mỗi lần đồng nghiệp nhắc đến "nghỉ ngơi" những ký ức không mong muốn lại chực chờ ùa về trong tâm trí hắn.
Hình ảnh của những khuôn mặt đã khuất, những khoảnh khắc đau khổ nhất từ khi mạt thế diễn ra, tất cả như một bộ phim quay chậm, ám ảnh hắn không ngừng.
Hắn là một thức tỉnh giả về trí tuệ, thứ năng lực này ban cho hắn một trí nhớ phi thường cùng khả năng xử lý, phân tích đa luồng.
Khả năng ghi nhớ này trông như là một món quà với nhiều người, nhưng với hắn nó là một lời nguyền khi không thể quên đi quá khứ.
Trần An liếc nhìn màn hình trước mặt, ánh sáng nhấp nháy phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một hình ảnh lướt qua trong tâm trí hắn.
Căn nhà nhỏ ở vùng nông thôn, nơi gia đình hắn từng sống yên bình hồi còn nhỏ, trước lúc t·hảm h·ọa ập đến.
Khi ấy, Trần An còn là một cậu nhóc, hay cùng em trai rong ruổi khắp xóm để hái nấm vào những ngày sau mưa.
Mẹ hắn từng vui vẻ khi nhìn những giỏ đầy ắp nấm mà hai anh em mang về, trong đôi mắt của bà ánh lên sự say mê của một nhà giáo.
“Con biết không An, nấm cũng giống như con người. Càng đẹp thì càng nguy hiểm, nên là khi ra đường con hãy cẩn thận mấy cô em có vẻ ngoài xinh đẹp, bắt mắt.”
Hai anh em “...”
Thế rồi, đến một ngày. Những mảnh thiên thạch từ vũ trụ rơi xuống Trái Đất, mang theo một vật chất không xác định. Khiến xã hội văn minh loài người nhanh chóng sụp đổ.
Hắn nhớ rõ hình ảnh mẹ và em trai mình nằm trên giường bệnh, cơ thể quằn quại trong đau đớn khi những căn bệnh lạ dần g·iết c·hết họ từ bên trong. Hắn đã bất lực đứng nhìn họ ra đi, từng người một.
Trần An nắm chặt bàn tay, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Từ khoảnh khắc đó, hắn thề sẽ không bao giờ để bất kỳ ai phải chịu số phận tương tự. Hắn lao vào nghiên cứu, không ngừng nghỉ, bởi chỉ có khoa học mới cho hắn một cơ hội để chuộc lại những gì đã mất.
Phòng thí nghiệm lúc này vang lên tiếng cửa trượt mở. Tiến sĩ Lee, một phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn màu xám bạc, bước vào, trên tay cầm một khay mẫu mới.
Bà có dáng người nhỏ nhắn đặc trưng của một người gốc á, nhưng vẫn toát lên vẻ quyền uy và sự tỉ mỉ của một người từng trải.
"Mẫu nấm Q67 từ khu vực Z-12 vừa được chuyển đến. Nó có những đặc điểm tương đồng với Q55, nhưng mức độ phát triển và khả năng xâm nhập cao hơn nhiều.”
Trần An khẽ nhíu mày, ngón tay lướt qua các thông số.
“Q67 là dạng bào tử có khả năng l·ây n·hiễm qua không khí nhanh gấp đôi Q55. Nếu bị phát tán, nó có thể xóa sổ một khu vực rộng lớn chỉ trong vài giờ.”
Lee gật đầu.
“Chính vì thế, ngươi phải cực kỳ cẩn thận. Bất kỳ sơ suất nào cũng có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc.”
"Ta nghe nói ngươi đã làm việc suốt 29 tiếng. An, ngươi cần..." Bà ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
"...nghỉ ngơi, ít nhất là 2 tiếng. Để tránh xảy ra sai lầm không thể cứu vãn nào đó."
Trần An liếc nhìn bà, sau đó quay lại màn hình.
"Chúng ta đang ở giai đoạn quan trọng nhất của mẫu số 14. Tôi sẽ nghỉ ngơi sau."
“Với cả tôi là thức tỉnh giả, thể chất của tôi hơn người thường.”
Bà Lee nhíu mày nhưng không nói gì thêm. Căn phòng tiếp tục chìm trong âm thanh của máy móc và tiếng gõ phím đều đặn. Dưới lòng đất sâu hàng trăm mét, trung tâm nghiên cứu ngầm này như một pháo đài công nghệ.
Nơi đây, hàng chục nhà khoa học đang dốc toàn lực vào việc phát triển loại dược chất từ nấm Q55 bị biến dị sau khi các mảnh thiên thạch v·a c·hạm với Trái Đất.
Dung dịch màu xanh lục trong ống nghiệm trên giá đỡ khẽ sủi bọt.
Trần An nhanh chóng quan sát và thêm vào các dược liệu khác vào.
Bất chợt, âm thanh báo động vang lên khắp phòng thí nghiệm. Tiếng còi hú kéo dài và ánh sáng đỏ từ đèn báo động phủ lên mọi ngóc ngách.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Một nhà khoa học lo lắng hỏi.
"Khẩn cấp! Khu vực ngoại vi đã bị xâm nhập!”
"Xin nhắc lai! Khu vực ngoại vi đã bị xâm nhập!”
Giọng nói từ hệ thống loa vang lên, có phần gấp gáp.
Một bầy kiến biến dị cấp A đang tràn vào. Những con kiến khổng lồ, lớp vỏ cứng bóng loáng, hàm răng sắc bén phản chiếu ánh đèn đỏ. Chúng di chuyển như cơn lũ, nghiền nát mọi thứ trên đường đi.
Trần An ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn ngay lập tức quét qua các màn hình giá·m s·át. Những hình ảnh mờ mịt từ các camera an ninh cho thấy một bầy kiến khổng lồ đang tràn qua các hành lang.
Chúng di chuyển với tốc độ kinh hoàng, cơ thể phủ đầy lớp vỏ cứng màu đen bóng loáng, hàm răng nhọn hoắt nghiến chặt trong cơn đói khát.
"Các nhân viên cấp cao, di chuyển ngay!" Lính bảo vệ mặc giáp kín đang đẩy mọi người rời khỏi phòng thí nghiệm. Tiếng la hét hòa lẫn với t·iếng n·ổ từ phía xa khi các tuyến phòng thủ bị phá vỡ.
Trần An nắm lấy một vali chứa dữ liệu quan trọng nhất và đẩy Tiến sĩ Viktor đi trước. "Nhanh lên! Đừng mang theo thứ gì không cần thiết!" Hắn quét mắt một vòng, xác nhận mọi người trong nhóm đang cố gắng chạy về phía lối thoát hiểm.
Phía sau, những tiếng rít và nổ tung vọng lại từ các hành lang chật hẹp. Một đội binh lính phòng vệ được trang bị Exoskeleton (bộ xương ngoài) cùng một vài thức tỉnh giả với năng lực chiến đấu vượt trội, đang chiến đấu kìm chân bầy kiến khổng lồ.
“Phát động thêm đợt t·ấn c·ông bọc hậu!” Một lính chỉ huy hét lên, ra hiệu cho đồng đội phóng những quả lựu đạn lửa vào bầy côn trùng. Những v·ụ n·ổ làm rung chuyển cả khu phức hợp, ánh l·ửa b·ùng l·ên trong bóng tối.
Một thức tỉnh giả đứng trước hàng ngũ, cơ thể phát sáng rực rỡ như ngọn hải đăng, đấm mạnh vào mặt đất khiến bầy kiến bị hất tung, tạo ra một khoảng trống. Nhưng khoảng trống này chẳng kéo dài bao lâu.
“Chúng quá đông! Lùi lại!” Tiếng hét hoảng loạn vang lên khi bầy kiến tràn qua làn đạn. Những lớp vỏ đen bóng của chúng dường như không chịu tổn thương đáng kể từ các loại đạn dược thông thường.
Trần An cùng các nhà khoa học tiếp tục chạy trong hành lang, tiếng la hét hô hào vang vọng sau lưng hắn. Từng hàng phòng thủ dần bị xuyên thủng. Hắn không thể hiểu nỗi tại sao nơi này lại bị phát hiện.
Không lẽ là vì mẫu nấm Q67 từ khu vực Z-12 …
Dù vậy hắn cũng không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa.
Ngay khi họ sắp đến được cửa thoát hiểm, cánh cửa thép khổng lồ phía trước bất ngờ rung chuyển. Một tiếng rít sắc lạnh vang lên, khiến mọi người cứng đờ.
“Không phải chứ, bọn.. bọn này đến từ đâu vậy…” Một nhà khoa học lắp bắp, còn Trần An chỉ đứng yên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Nó bật tung ra. Một đợt sóng kiến biến dị tràn vào như n·ước l·ũ, những cơ thể to lớn với đôi hàm sắc nhọn lóe sáng. Những cặp mắt lưới đỏ ngầu sáng rực trong bóng tối khiến không gian bỗng chốc như địa ngục.
"Chạy!" Tiến sĩ Viktor hét lên, nhưng đã quá muộn. Một lính bảo vệ bị hất văng bởi một cú lao tới, máu văng tung tóe. Bầy kiến cuốn lấy từng người, nghiền nát họ trong tiếng rít khủng kh·iếp.
Trần An đứng lại, ánh mắt hắn như dừng lại giữa những khung hình hỗn loạn. Hắn hiểu rằng việc bỏ chạy chẳng còn ý nghĩa. Hắn ném vali dữ liệu về phía Viktor, hét lên. "Mang cái này chạy đi!"
Hắn lấy ra những mẫu dược thử nghiệm mà hắn mang theo. Những lọ dung dịch phát sáng màu xanh lục, chưa hoàn thiện, chưa kiểm chứng. Trần An không do dự. Hắn mở nút chai và uống tất cả.
Cơn đau bùng lên như lửa đốt trong từng mạch máu. Cơ thể hắn run rẩy, mắt hắn trở nên đỏ vì máu, và một luồng năng lượng mạnh mẽ chưa từng có tràn ngập trong từng thớ cơ. Trần An lao thẳng vào bầy kiến.
Hắn chiến đấu như một cơn cuồng phong. Nắm đấm của hắn đấm vỡ lớp vỏ cứng của những con kiến khổng lồ, đạp văng chúng đi như những món đồ chơi. Nhưng dù hắn mạnh đến đâu, bầy côn trùng vẫn đông đến mức tưởng như bất tận. Mỗi con bị tiêu diệt lại có thêm năm con khác tràn lên.
Nấm đấm của hắn cùng xương cốt cũng dần bị phá huỷ, vì xung chấn phản lại sau mỗi lần vung cú đấm.
Sau năm phút cầm cự, sức mạnh của hắn dần đạt đến giới hạn. Những cơn đau nhức chạy khắp cơ thể, dấu hiệu của sự phá hủy từ bên trong do lượng dược chất quá tải.
Một con kiến khổng lồ lao tới, hàm răng sắc bén cắm vào vai hắn. Hắn hét lên đau đớn nhưng vẫn vùng vẫy chống trả.
Trong những giây phút cuối cùng, khi hắn gục xuống, hình ảnh cha mẹ, em trai và những người bạn đã ngã xuống của hắn ùa về.
Hắn nhớ đến nụ cười dịu dàng của mẹ, những lời chia tay cuối cùng của cha, và sự ngưỡng mộ của em trai khi nhìn hắn bước chân vào con đường nghiên cứu.
"Xin lỗi cha mẹ, con không thể bảo vệ được em ấy..." Hắn thì thầm trong hơi thở cuối cùng.
Trần An cũng nhớ về đồng đội những thức tỉnh giả đã chiến đấu không ngừng nghỉ, đã hy sinh vì lý tưởng. Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy máu của Trần An. “Xin lỗi mọi người...”
Bầy côn trùng cuối cùng nhấn chìm hắn, và mọi thứ chìm vào bóng tối.
Cả căn cứ dưới lòng đất giờ đây chỉ còn là một mê cung hoang tàn, nơi tiếng rít của bầy kiến vang vọng như khúc khải hoàn của bóng đêm. Những gì còn lại chỉ là sự im lặng, và ánh sáng nhấp nháy yếu ớt của những chiếc đèn hư hỏng.
…
Trong màn đêm dày đặc, Trần An cảm thấy mình như đang trôi dạt giữa một khoảng không vô tận. Xung quanh không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có sự lạnh lẽo bao trùm. Hắn cố gắng vươn tay ra, nhưng mọi thứ đều trống rỗng.
"Mình đang ở đâu? Đây là đâu?" Tiếng nói của hắn vang lên, tan biến trong hư không, không một hồi đáp.
Ý thức của Trần An mơ hồ như kẻ đi lạc, lơ lửng giữa ranh giới của thực tại và mộng ảo. Những ký ức chồng chéo lên nhau, lúc rõ ràng, lúc mờ nhạt.
Hình ảnh máu đỏ loang lổ, những tiếng gào thét tuyệt vọng, và cơn đau nhức từ cơ thể bị xé nát liên tục tái hiện trong đầu hắn. Trần An cố gắng níu kéo một chút tỉnh táo, nhưng càng vùng vẫy, hắn càng lún sâu vào bóng tối.
Bỗng nhiên, một âm thanh mơ hồ vang lên từ xa trong bóng đêm vô tận. Ban đầu, nó chỉ như một tiếng vọng nhẹ nhàng, sau đó dần rõ ràng hơn, từng nhịp từng nhịp đập vào tâm trí hắn.
“Anh hai, dậy đi! Chuẩn bị ra ăn rồi chạy bộ với cha nào!”
Cùng với tiếng gọi đó, một mùi thơm quen thuộc len lỏi vào khứu giác, kéo hắn trở về với thực tại. Mùi trứng chiên vàng ruộm, mùi bánh mì mới nướng thơm lừng.
Từng ký ức tươi đẹp ngày xưa dần hiện về trong tâm trí, những buổi sáng nhộn nhịp, tiếng cười nói của cả gia đình, và nụ cười tươi rói của em trai hắn.
Trần An giật mình bừng tỉnh, toàn thân bật dậy như một chiếc lò xo. Hắn thở dốc, từng hơi hổn hển như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, ướt đẫm cổ và lưng áo, khiến lớp vải dính chặt vào da. Tim hắn đập thình thịch, mạnh mẽ và dồn dập, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn đưa tay lên ôm ngực, cảm nhận nhịp tim của mình, cố gắng lấy lại hơi thở đều đặn. Đôi mắt hoang mang quét nhanh khắp căn phòng.
Hắn nhìn thấy chiếc bàn học cũ kỹ với vài vết xước trên bề mặt, giá sách đầy những cuốn sách cũ, và chiếc đồng hồ treo tường quen thuộc đang điểm 5 giờ 13 phút sáng.
"Đây là…phòng mình..." Trần An thì thầm. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là căn phòng mà hắn đã sống suốt những năm tháng tuổi trẻ, trước khi t·hảm h·ọa ập đến.
Sự quen thuộc này như một liều thuốc an thần tiêm vào tâm trí đầy hỗn loạn của hắn lúc này, khiến Trần An dần bình tĩnh lại. Hắn chậm rãi thả lỏng cơ thể, đưa tay quệt đi lớp mồ hôi trên trán. Tim vẫn đập nhanh, nhưng không còn hỗn loạn.
Trần An từ từ bình tĩnh cảm nhận nhiệt độ của cơ thể, hơi thở, nhịp tim trong lồng ngực.
Hắn đang thực sự sống không phải là mơ, và hơn hết, hắn đang an toàn.
Âm thanh từ bên ngoài lại một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Anh hai, mẹ gọi xuống ăn sáng kìa! Xong rồi còn đi tập thể dục với cha nữa. Mau lên đi, em đợi dưới nhà!"
Trần An loạn choạng nhanh chóng tiến lên mở cửa.
Cánh cửa mở ra Trần Kiệt, đứa em trai mà hắn tưởng chừng đã mất mãi mãi, đang đứng ngay trước mặt. Cảm giác đau nhói từ những ký ức đau thương ùa về, khiến hắn thoáng mất thăng bằng.
Trần Kiệt đứng đó, vẫn là khuôn mặt ngây thơ và ánh mắt lấp lánh đầy sức sống. Đôi mắt trong trẻo của hắn khiến Trần An không thể ngăn mình mỉm cười, nhưng đó là nụ cười xen lẫn niềm vui và nỗi đau.
“Anh làm gì mà lâu vậy? Nhanh lên kẻo mẹ cằn nhằn!” Trần Kiệt cau mày, giọng có chút trách móc nhưng vẫn mang nét tinh nghịch.
An nhìn em trai, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Hắn vươn tay xoa đầu Kiệt, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay khiến hắn tin tưởng thêm vào thực tại này. Trần Kiệt nhìn anh trai, khó hiểu nhưng không phản kháng, chỉ bĩu môi.
“Làm gì vậy, anh hai? Lại xoa đầu em, em không còn là trẻ con nữa đâu!”
Trần An bật cười, lần này là tiếng cười thật sự. “Được rồi, được rồi.” Hắn nói, giọng đầy ấm áp.
"Anh nay bị gì không biết." Trần Kiệt nghiêng đầu có chút khó hiểu, nhưng cậu nhóc đã nhanh chạy biến đi khi nghe mẹ gọi.
Nhìn cậu em chạy đi, Trần An hít sâu, đôi bàn tay vẫn không thôi run rẩy kể từ lúc xoa đầu Trần Kiệt. "Đây không thể là mơ..."
Hắn đứng lặng ở cửa, nghiêm túc suy nghĩ và nhớ lại những gì đã diễn ra.
Cơn đau âm ỉ từ khắp cơ thể khi bị bầy kiến xé xác vẫn còn đó, như nhắc nhở hắn về những gì đã xảy không phải là một cơn ác mộng.
Từng mảnh ký ức, từ căn cứ thí nghiệm ngầm cho đến cuộc chiến với bầy kiến biến dị, đều sống động trong tâm trí hắn, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trần An với lấy chiếc điện thoại đang sạc trên bàn. Màn hình hiển thị 5h17 phút, Thứ Tư, ngày 15 tháng 5 năm 2024. Hắn nhanh chóng tính toán.
“Mưa thiên thạch sẽ xảy ra vào ngày 28 tháng 9 năm 2026… Còn 2 năm 4 tháng 13 ngày nữa.”
"Mình thật sự đã quay về quá khứ." Đây là kết luận cuối cùng của hắn sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng. Và dường như năng lực thức tỉnh của hắn vẫn còn đó.
Khải nắm chặt điện thoại trong tay, hơi thở dồn dập. Cảm giác kinh hoàng lẫn hy vọng đan xen trong lòng hắn. "Đây không phải là cơ hội... mà là một nhiệm vụ."
Nếu tất cả những gì hắn biết về t·hảm h·ọa sắp tới là thật, thì hắn phải tận dụng khoảng thời gian này để thay đổi tương lai. Hắn không thể để nhân loại rơi vào cảnh diệt vong. Ít nhất hắn không thể để những người thân yêu một lần nữa rời xa mình.
"Nghiên cứu, kế hoạch, căn cứ, lực lượng... Mình cần bắt đầu ngay từ bây giờ."
Khải đứng dậy, ánh mắt dần thay đổi. Nhưng trước tiên, hắn cần phải giữ cho mình bình tĩnh lại để chắc rằng những ký ức đó không phải là mơ.
Cũng như để tránh việc biến bản thân thành một kẻ điên trong mắt mọi người.
Tiếng bước chân của mẹ từ dưới nhà vang lên, kéo Trần An về hiện thực. Giọng nói dịu dàng nhưng mang chút thúc giục.
"An, nhanh xuống ăn sáng đi con, đừng để đồ ăn nguội mất!"
Trần An nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp tim. Hắn bước ra khỏi căn phòng, lòng dâng lên một cảm xúc lẫn lộn giữa đau khổ và quyết tâm. "Lần này, mình sẽ không để mất tất cả."
____
Chào mọi người, mình là Khoai Mỡ đây!
Trước hết, mình xin chân thành cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc đến đây. Đây là bộ tiểu thuyết thứ hai do mình viết, nhưng thể loại mạt thế này vẫn còn khá mới mẻ đối với mình. Chính vì thế, từng lượt đọc, từng lời góp ý hay động viên từ mọi người đều là động lực vô cùng lớn để mình tiếp tục hoàn thiện tác phẩm này.
Mình hy vọng rằng câu chuyện đã, đang và sẽ mang lại cho mọi người những giây phút thú vị, hồi hộp và đáng nhớ. Nếu bạn thấy thích, đừng ngần ngại để lại ý kiến hoặc góp ý giúp mình cải thiện hơn nhé! Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Cảm ơn rất nhiều, và chúc các bạn có một ngày tuyệt vời! ♥