Sau khi đưa Lý Nguyệt và Trần Kiệt đến trường, Trần Dương lái xe đến cơ quan trong tâm trạng bình thản như mọi ngày.
Là trung tá đội đặc nhiệm trực thuộc Bộ Tư lệnh, sự hiện diện của ông luôn tạo cảm giác nghiêm nghị và đáng tin cậy. Khi Trần Dương bước qua cổng, các nhân viên trực ban cùng đồng nghiệp lần lượt đứng dậy chào hỏi.
“Chào trung tá!”
“Chào anh Trần!”
Những lời chào niềm nở vang lên, kèm theo là nụ cười tươi từ mọi người. Trần Dương gật đầu chào đáp lại từng người, bước đi dứt khoát, phong thái trầm ổn như thường lệ.
Trần Dương bước vào cơ quan trong sự chào đón quen thuộc từ đồng nghiệp. Tuy nhiên, giọng nói trịch thượng của Trịnh Hải, người đồng nghiệp luôn ganh đua với hắn, nhanh chóng phá tan không khí bình lặng.
"Ôi, trung tá Trần! Anh đi làm muộn thế, chắc là do bận rộn chăm sóc gia đình đây mà? Đúng là người chồng của năm.”
Người vừa lên tiếng là Trịnh Hải, một đồng nghiệp cùng cấp bậc nhưng nổi tiếng thích ganh đua và luôn tìm cách hạ bệ Trần Dương.
Trịnh Hải có vẻ ngoài khá ấn tượng, khiến người khác không thể không chú ý mỗi khi hắn xuất hiện.
Hắn cao ráo, với thân hình gọn gàng nhưng đầy sức mạnh, thể hiện một vẻ ngoài tự tin và mạnh mẽ. Khuôn mặt của Trịnh Hải khá sắc sảo, với những đường nét rõ ràng, góc cạnh, khiến hắn trông luôn nghiêm nghị và không dễ tiếp cận.
“Tôi dạo này cũng hơi bận rộn vì con gái tôi vừa nhận học bổng du học ở Anh, còn thằng út thì vừa đạt giải quốc gia. À mà, nghe nói con trai cả nhà anh vẫn chưa định hướng gì rõ ràng thì phải?”
“Anh nên định hướng cho thằng bé đi, không khéo lại lầm đường lạc lối, rồi ảnh hưởng đến tiền đồ của nó và anh.”
Giọng điệu của Trịnh Hải rõ ràng mang hàm ý châm chọc, tự tâng bốc gia đình mình để so sánh. Một vài đồng nghiệp gần đó hơi ngượng ngùng, nhưng không ai lên tiếng can ngăn, chỉ im lặng quan sát tình huống.
Trần Dương, với kinh nghiệm và bản lĩnh của một người từng trải, không hề bị kích động. Ông dừng lại, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt bình thản nhìn Trịnh Hải.
“Chúc mừng anh Trịnh, con cái giỏi giang là niềm tự hào của gia đình. Còn con trai tôi, nó vẫn đang tìm đường riêng, mỗi người mỗi chí hướng. Cứ từ từ, rồi sẽ đâu vào đó.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang hàm ý sâu xa, vừa chúc mừng vừa gián tiếp nhắc nhở rằng không nên so sánh con cái giữa các gia đình. Trịnh Hải khựng lại, vẻ mặt hơi tái đi trong giây lát, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo.
“Vâng, tất nhiên rồi. Dù sao thì mỗi nhà mỗi cảnh mà.” Hắn cười, nhưng nụ cười gượng gạo hơn trước.
Trần Dương không tiếp tục dây dưa, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người tiến về phòng làm việc. Trong đầu hắn, những lời khoe khoang hay khiêu khích của Trịnh Hải chẳng đáng để bận tâm.
“Vẫn là cái kiểu đó... Hắn chẳng thay đổi chút nào.” Hắn thầm nghĩ, nhưng không để lộ cảm xúc.
Phía sau, Trịnh Hải đứng nhìn theo, trong lòng dương dương tự đắc. Hắn nghĩ rằng mình vừa ghi điểm khi khiến Trần Dương phải trả lời đối phó.
“Hắn vẫn cứ giữ cái vẻ bình thản đó. Nhưng không sao, sớm muộn gì mình cũng sẽ vượt qua hắn.” Trịnh Hải cười thầm, rồi quay về phòng làm việc của mình.
Vào phòng, Trần Dương ngồi xuống bàn, mở máy tính kiểm tra tài liệu và sắp xếp công việc trong ngày. Dù ngoài mặt giữ vẻ bình thản, nhưng sâu thẳm bên trong, hắn vẫn không khỏi suy nghĩ về những lời Trịnh Hải nói.
Không phải vì sự châm chọc, mà vì nó gợi lên thực tế rằng Trần An cần phải tìm ra hướng đi đúng cho mình.
“Thằng bé hôm nay có vẻ quyết tâm hơn… Có lẽ đây là tín hiệu tốt.” Trần Dương thở nhẹ, tự nhủ phải tin tưởng vào con trai mình.
Phòng làm việc của Trần Dương toát lên sự ngăn nắp và nghiêm túc, đặc trưng của một trung tá đội đặc nhiệm.
Trên bàn gỗ, là một tập tài liệu xếp gọn gàng cùng chiếc máy tính, nổi bật là tấm ảnh gia đình bốn người trong khung kính để kế bên. Trong ảnh, Trần Dương mặc quân phục, đứng cạnh vợ là Lý Nguyệt cùng hai con, Trần An và Trần Kiệt, cả nhà mỉm cười rạng rỡ.
Tấm ảnh là niềm tự hào và động lực lớn nhất của Trần Dương, nhắc nhở hắn về trách nhiệm bảo vệ không chỉ đất nước mà còn gia đình mình. Giữa bầu không khí quân sự cứng nhắc, bức ảnh mang lại cảm giác ấm áp và an ủi mỗi khi hắn mệt mỏi.
Trong căn phòng làm việc nhỏ, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trên khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Dương.
Hắn ngồi thẳng lưng, đôi tay gõ những phím bấm một cách dứt khoát để mở khóa màn hình. Mật khẩu được nhập vào, giao diện làm việc hiện lên với một loạt thông báo mới.
Lướt nhanh qua danh sách email, một email nổi bật khiến ánh mắt của hắn chững lại.
"Bằng chứng chứng minh". Người gửi không ai khác, là Trần An, con trai hắn.
Ký ức buổi sáng bất chợt ùa về. Khi đó, Trần An với vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, đã nói với hắn rằng nhân loại đang đứng trước bờ vực diệt vong.
Khi đó, hắn chỉ mỉm cười, đồng ý tin tưởng vì không muốn làm con thất vọng hay hụt hẫn. Hiển nhiên lúc ấy dù hắn rất muốn tin tưởng con trai, nhưng lý trí lại bắt hắn tin rằng đó chỉ là một trò đùa, để giải toả căng thẳng lúc bấy giờ của Trần An
"Thằng bé lại đùa giỡn gì đây?" Trần Dương tự nhủ, khẽ nhếch môi cười.
Trần An và Trần Kiệt vốn không phải lần đầu bày trò tinh quái. Hắn từng nhận không ít email kỳ quặc từ hai đứa con trai, những lời trêu đùa hay trò đố vui đầy sáng tạo.
Nhưng rồi, trong khoảnh khắc tay định rê chuột để chuyển sang kiểm tra báo cáo công việc, Trần Dương bất giác dừng lại.
Ký ức về ánh mắt nghiêm trọng và lời nói chắc nịch của Trần An vào sáng nay hiện lên rõ ràng.
Là một cảnh sát đặc nhiệm dày dạn kinh nghiệm, hắn hiểu rằng từ ngôn ngữ hình thể, đến thái độ và ngữ điệu ấy không giống một trò đùa.
Hít một hơi thật sâu, Trần Dương quyết định mở email.
"Dù sao cũng chỉ mất vài phút. Nếu là trò đùa, mình có lẽ cũng nên xem thằng nhóc nghĩ ra được gì." Hắn nghĩ, rồi lướt qua email như mọi lần.
Trần Dương nhấn chuột mở email, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật vẻ nghiêm túc thường ngày. Tiêu đề email đã làm hắn tò mò, nhưng nội dung bên trong nhanh chóng khiến sự tò mò ấy biến thành một cảm giác căng thẳng không thể diễn tả.
Từng dòng thông tin dần hiện lên trên màn hình. Thời gian, địa điểm, phương pháp, động cơ… tất cả được trình bày chi tiết đến đáng sợ. Từng câu chữ như một nhát dao gõ mạnh vào tâm trí.
"Chuyện này… sao thằng bé lại biết được?" Lòng ngờ vực ban đầu nhanh chóng chuyển thành lo lắng. Hình ảnh ánh mắt nghiêm trọng của Trần An sáng nay chợt hiện rõ.
"Nếu đây không phải là trò đùa... thì sao?"
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm. Nếu thông tin này đúng, nghĩa là con trai ông đang dấn thân vào một việc nguy hiểm, hoặc thậm chí… là người trong cuộc. Ý nghĩ ấy khiến tim Trần Dương như thắt lại.
Ý nghĩ ấy thoáng qua, và bàn tay hắn di chuyển chuột, nhấn vào tập tin với vẻ thận trọng hơn.
"Vụ m·ất t·ích trong không gian kín" dòng chữ xuất hiện như một cơn sóng dữ đánh thẳng vào tâm trí Trần Dương.
Đây là vụ án gây chấn động mà hắn đã nghe nhắc đến liên tục trên các bản tin ngày hôm qua.
Chi tiết cụ thể về thời gian, địa điểm, và hiện trạng vụ án được trình bày một cách tỉ mỉ.
•Thời gian: 21:30, ngày 14 tháng 5, 2024.
•Địa điểm: Tầng 22, tòa nhà ETower, quận X, Thành phố H.
•Nạn nhân: Ông Lâm, 48 tuổi, Giám đốc điều hành công ty V.
•Hiện trạng: Mất tích trong phòng họp kín, có mặt 8 người khác, không dấu hiệu xô xát, không có lối thoát, và không có hình ảnh từ camera ghi nhận n·ạn n·hân rời khỏi phòng.
Mỗi chi tiết như một mảnh ghép trong bức tranh vụ án, nhưng tất cả dường như vẫn chưa ghép thành hình. Trần Dương lướt xuống, ánh mắt dừng lại ở phần ghi chú về chứng cứ và thủ phạm. Hắn gần như cảm nhận được mạch máu trong thái dương mình đập mạnh hơn khi đọc tiếp.
Thủ phạm: Hồng Phong, 39 tuổi, Phó Giám đốc công ty, người ngồi đối diện ông Lâm trong cuộc họp.
Chứng cứ quan trọng:
1.Lịch sử điện thoại: Liên lạc với tài xế xe tải vận chuyển hàng hóa nặng trong thời gian diễn ra cuộc họp.
2.Phân tích hóa chất: Thuốc an thần đặc biệt được tìm thấy trong chai nước của ông Lâm, dẫn đến b·ất t·ỉnh. Loại thuốc này khiến n·ạn n·hân dần bất b·ất t·ỉnh và chậm nhịp tim trong một khoản thời gian, gần như không thể phát hiện ngay lập tức. Ông Phong đã mua chuộc tài xế và đánh tráo chai nước trên xe của ông Lâm vì hắn biết được thói quen uống nước thường ngày của ông Lâm.
3.Camera hành lang: Ghi nhận Hồng Phong chuyển một chiếc hộp lớn ngụy trang là hộp tài liệu ra khỏi phòng họp.
4.Khám xét kho hàng: Chiếc hộp chứa t·hi t·hể n·ạn n·hân được phát hiện trong kho hàng HV cách tòa nhà 10km. Thi thể cho thấy dấu hiệu bị đông lạnh đến c·hết, chứng minh rằng ông Lâm bị g·iết hại bằng cách nhốt vào một không gian kín mà không thể cầu cứu hay cử động vì bị trói chặt. Một cách g·iết người man rợ.
Động cơ: Phong bị phát hiện g·ian l·ận tài chính với số tiền lớn, và ông Lâm đã lên kế hoạch cách chức hắn.
Lo sợ tương lai sự nghiệp bị hủy hoại, Phong lập kế hoạch g·iết hại ông Lâm để giành quyền kiểm soát công ty.
Kế hoạch của thủ phạm: Phong đã chuẩn bị từ trước bằng cách lén bỏ thuốc mê vào bình nước của ông Lâm. Khi ông Lâm b·ất t·ỉnh, hắn và tài xế đã đặt ông vào hộp tài liệu, dùng lý do chuyển đồ quan trọng để đưa chiếc hộp ra ngoài mà không ai nghi ngờ.
Trần Dương thoáng chấn động, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên. Từng câu chữ trong email khơi dậy cảm giác quen thuộc về cách làm việc của một chuyên gia phân tích dày dạn kinh nghiệm, chứ không phải một cậu con trai lông bông như Trần An mà ông vẫn biết.
Lần đầu tiên, Trần Dương cảm nhận được điều gì đó rất thật từ những gì con trai gửi đến. Mỗi dòng chữ đều như mang theo trọng lượng nghìn cân, khiến Trần Dương cảm thấy khó thở. Hắn lo lắng rằng con trai mình vướng vào vụ án này.
Trần Dương dựa lưng vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Thông tin này không hề là trò đùa. Nó được trình bày một cách chuyên nghiệp, rõ ràng, và thuyết phục đến mức khiến hắn liên tục tự hỏi.
"Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, và làm cách nào nó có được những thông tin này?"
Dù là một cảnh sát đặc nhiệm dày dặn kinh nghiệm, lần đầu tiên Trần Dương cảm thấy chính mình bị kéo vào một vụ án qua màn hình máy tính.
Đây không chỉ là email của một đứa trẻ tinh nghịch. Nó chứa đựng sự thật, sự khẩn thiết, và hơn hết, một lời cảnh tỉnh.
Dòng cuối email hiện lên như một lời thách thức.
"Nếu hành động từ bây giờ, ngài giám đốc có thể được cứu. Thời gian không còn nhiều."
Trần Dương lập tức nhấc điện thoại, nhưng rồi ngừng lại giữa chừng.
"Không, mình cần thấy tận mắt." Hắn nhanh chóng đứng dậy, rút lấy áo khoác và rời phòng làm việc.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Trần Dương cảm thấy sự bình thản vốn có bị thay thế bởi một cảm giác khẩn cấp khó kiểm soát.
Trong thâm tâm, một nỗi lo lắng mơ hồ bắt đầu hình thành, nếu thứ này là đúng, con trai mình hẳn liên quan đến vụ án, tệ hơn là những gì thằng bé nói là đúng.
Một viễn cảnh tương lai mà toàn nhân loại bị diệt vong.
"Nếu những gì thằng bé nói là sự thật… thì nhân loại có thể không còn nhiều thời gian."
Cánh cửa phòng đóng sập lại, bóng dáng ông khuất dần trong hành lang. Phía bên kia, màn hình máy tính vẫn sáng, dừng lại ở dòng chữ cuối cùng của email.
"Hãy tin con."
...
Tác cảm giác chương này có hơi nghiêng về khía cạnh trinh thám thì phải, có khả lăng là do dạo gần đây xem Conan hơi nhiều.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.