Trước mắt, Lâm Siêu ở giai đoạn người tiến hóa cấp F, phạm vi điều khiển ánh sáng khoảng ba mét, phạm vi này không hề lớn nhưng dư sức để dùng làm phụ trợ trong cận chiến, ánh sáng trong phạm vi này hoàn toàn do anh kiểm soát!
Ánh sáng thì có thể làm được gì?
Ẩn mình, pháo sáng, chiếu sáng các kiểu đều dựa vào ánh sáng!
Còn năng lực thứ hai thì thuộc hệ chiến đấu: Tăng cường tốc độ!. ngôn tình hoàn
Tăng cường tốc độ, có thể tăng gấp đôi tốc độ vốn có của Lâm Siêu, nói cách khác, với thể chất hiện tại của Lâm Siêu thì một khi sử dụng tăng cường tốc độ, có thể đạt tới gấp mười lần người bình thường!
Gấp mười nghĩa là gì?
Nghĩa là khoảng cách mười mét chỉ tốn 0.5 giây!
Trong số các năng lực của hệ chiến đấu thì tốc độ thuộc về năng lực tấn công cực kỳ mạnh, cộng thêm Lâm Siêu am hiểu cận chiến, hai điều này kết hợp với nhau cực kỳ hoàn hảo.
“Ọc ọc…”
Lúc này, bụng réo lên òng ọc, Lâm Siêu lập tức cảm thấy đói, dịch dạ dày sôi lên, dường như muốn hòa tan cả cơ thể, kể cả tế bào toàn thân cũng giống như những chiếc miệng sắc nhọn đang gặm cắn máu thịt của anh, cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Lâm Siêu lập tức đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Đi vào bếp bốc ăn một nắm gạo sống, cảm giác đói mới đỡ được một chút, Lâm Siêu lập tức đi nấu cơm.
Sau khi ăn xong, Lâm Siêu để một ít lại cho Lâm Thi Vũ, cô bé này đã nhốt mình trong phòng mấy ngày, không biết đang nghịch gì, nghe tiếng tim đập thì dường như chị rất mệt mỏi.
Lâm Siêu không đi sâu tìm hiểu, anh về phòng mình, lấy trong túi ra chiếc hộp nhỏ màu đen kia.
Trên hộp có một lỗ cắm chìa khóa.
Lâm Siêu không có chìa khóa nên đành phải phát huy kỹ năng mở khóa cấp B1 của mình, dùng các công cụ như đoạn dây kẽm, cây tua vít để mở, sau một hồi thử mở khóa, tất cả đều thất bại.
Anh đành phải dùng cách mở khóa thứ hai.
Đập!
Dùng sức trâu bò để đập vỡ nó ra!
Nhưng Lâm Siêu chẳng mấy chốc phải từ bỏ, anh đã đập cong cả côn sắt mà chiếc hộp nhỏ màu đen này vẫn y nguyên như cũ, bền có phần quá đáng.
“Theo lý thuyết, dựa vào kỹ năng mở khoác cấp B1 của mình thì chỉ có khóa mật mã của kho vũ khí hạt nhân và kho bạc nhà nước ở thời đại trước là mình không cách nào phá giải, còn lại những khóa khác đều chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ đây lại là loại ổ khóa dùng chìa thật đơn giản nhất.”
“Chắc hẳn đây không phải là thứ thuộc về thời đại trước?”
Lâm Siêu chợt nghĩ.
Không phải của thời đại trước, vậy thì chỉ có một khả năng!
Vật phẩm di tích!
“Nếu là vật phẩm di tích thì chỉ có tìm được chìa khóa, hoặc là kỹ năng mở khóa của mình lên tới cấp A thì mới mở được, nếu không, không có hy vọng mở được nó ra. Có điều, trọng điểm đích thực là… Con chủng nguy hiểm này đã từng bước vào di tích! Điều này chứng tỏ ngay trong thành phố này có một cửa vào di tích!”
Mắt Lâm Siêu sáng lên.
Sau khi vi rút bùng nổ, nhiều nơi trên toàn cầu xuất hiện lượng lớn các di tích, những di tích này ở một tọa độ không gian thời gian khác, cửa vào cực kỳ bí ẩn, có khi đang đi trên đường đột nhiên nhìn thấy trong không khí có một vùng dập dờn gợn sóng, sau đó thì phát hiện bản thân đã đến một nơi xa lạ.
Lối vào di tích rất ngẫu nhiên, hơn nữa không xác định thời gian.
Có khi ở chỗ này nhưng một thời gian sau có khi lại chuyển đến một chỗ khác, có di tích thay đổi địa điểm tới sáu, bảy lần trong vòng mười năm.
Trong mỗi di tích cũng khác nhau, có di tích bên trong nó là đường cùng, là nguy hiểm tính mệnh, một khi bước vào trong đó sẽ bị tầng tầng lớp lớp các cạm bẫy giết chết! Có di tích lại là một kho báu, bên trong có một lượng lớn những món đồ thần kỳ, có vũ khí siêu hiện đại, có thuốc cải tạo gen, có kỹ năng kỳ lạ…
“Con chủng nguy hiểm này vào đó xong còn có thể sống sót đi ra, chứng tỏ di tích này không phải loại di tích chết người, trong đó có lượng lớn vật quý báu, kiểu dáng của chiếc hộp màu đen này mình chưa từng gặp bao giờ, cho nên có thể suy ra rằng hơn trăm năm sau, di tích này hoàn toàn không xuất hiện ở châu Á mà là xuất hiện ở nước ngoài!”
“Hiện tại là lần đầu tiên mở ra!”
Mắt Lâm Siêu tỏa sáng.
Lần đầu tiên vào di tích, cũng giống như người đầu tiên được ăn cua sẽ được ăn phần thịt cua ngon nhất, thứ mình nhận được cũng sẽ là thứ tốt nhất.
“Có điều, diện tích của thành phố này quá lớn, cho dù mình là người tiến hóa cũng không thể nào đi tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách xó xỉnh được, bắt buộc phải thu hẹp phạm vi.” Lâm Siêu suy ngẫm.
Phạm vi của máy dò sinh vật là 30 km, thời gian lan rộng là vài ngày, nhưng chủng nguy hiểm không hề xuất hiện trong hai ngày đầu, có thể thấy ban đầu nó không nằm trong phạm vi 30km mà là tới từ vùng xa hơn.
Tính toán dựa theo tốc độ của chủng nguy hiểm này, cộng thêm số lần nó ăn uống, Lâm Siêu áng chừng đại khái phạm vi hoạt động ban đầu của nó hẳn là trong vòng khoảng từ 30-50km.
Di tích ở trong phạm vi 20km này!
“Phạm vi 20km, dựa vào tốc độ tìm kiếm mọi ngóc ngách của mình, cần khoảng trên dưới ba ngày.” Lâm Siêu lập tức lên đường.
Anh không đeo bao cổ tay bằng tạp chí nữa mà chỉ mang theo côn sắt và vài con dao găm, để lại một tờ giấy, sau đó đi tay không ra khỏi nhà.
Tới tiểu khu, Lâm Siêu cứ thế đi thẳng, hoàn toàn không cố ý tránh né xác thối.
Vài con xác thối lang thanng dưới gốc cây xanh trong tiểu khu lập tức ngửi được mùi con người tỏa ra từ người Lâm Siêu, chúng tới tấp xoay đầu lại, hưng phấn rú lên lao tới.
Lâm Siêu vẫn đi tiếp như không hề có vấn đề gì, bọn xác thối nhanh nhẹn trong mắt anh trước đây, giờ chậm chạp chẳng khác gì ốc sên.
Khoảnh khắc bọn chúng sắp sửa nhào tới, Lâm Siêu bất ngờ dùng lực, vung cây côn sắt lên.
Ầm!
Cây côn sắt quét ngang, đầu của mấy con xác thối xông lên đầu tiên bị đập nát ngay tại chỗ, xương sọ chắc chắn hiện giờ mong manh chẳng khác gì gốm sứ.
Grào! Grào!
Hai con xác thối còn lại hoàn toàn không sợ hãi, chúng vẫn tiếp tục giương nanh múa vuốt lao tới như cũ.
Vẻ mặt Lâm Siêu hờ hững, cây côn sắt trong tay tùy ý vung vẩy vài phát, dựa vào thể chất cơ bản mạnh gấp đôi bọn xác thối này, chỉ một côn đơn giản là có thể đập nát xương sọ của bọn chúng.
Tiếng mấy con xác thối gào thét thu hút bầy xác thối xung quanh tới đây, ngoài ra còn có rất đông bọn xác thối ngửi được mùi mồ hôi lấm tấm tỏa ra từ người Lâm Siêu nên tới tấp chen chúc nhau chạy tới.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy xác thối ở mấy tòa nhà lân cận chỗ này chen chúc đông như kiến, dần dần tụ lại xung quanh Lâm Siêu.
Lâm Siêu không hề tránh né, cây côn sắt trên tay múa may kín không một kẽ hở, hễ con xác thối nào tới gần là sẽ bị cây côn đập chết ngay!
Sức mạnh thô bạo khiến bọn xác thối này hoàn toàn không cách nào tới gần người Lâm Siêu, Lâm Siêu co chân giẫm lên đầu một con xác thối liên tục khép mở miệng, sức mạnh nặng trĩu lập tức giẫm bẹp xương sọ, xương và não dính lẫn lộn vào với nhau ở bên dưới đế giày của anh.
Ầm! Ầm!
Vừa đi, vừa giết!
Những xác thối có khuôn mặt đáng ghét này con trước ngã xuống, con sau nhào lên, nhưng còn chưa tới được gần người anh đã bị côn sắt đập văng đầu, suốt dọc đường anh đi, không có bất kỳ con xác thối nào có thể ngăn cản bước chân của anh, lúc anh đi tới chỗ cửa tiểu khu, trên trăm con xác thối ở khu vực xung quanh đều đã ngã xuống toàn bộ, đầu lăn lông lốc dưới đất như những trái bóng da, máu chảy và những thi thể không đầu biến nơi đây thành một con đường máu me chết chóc, chạy thẳng một mạch theo đường anh đi cho tới cửa ra vào.
Máu chảy xuống dọc theo thân côn sắt, trên người Lâm Siêu không dính chút máu não nào, anh chùi sạch côn sắt bằng quần áo trên người một con xác thối rồi nhanh chóng đi tiếp.
Xác thối ở trong tiểu khu chẳng khác gì ở ngay trước cửa nhà mình, Lâm Siêu không ngại bỏ công ra dọn dẹp, nhưng xác thối ngoài đường cái thì quá nhiều, anh không có thời gian rảnh từ từ giết chúng.
Vù!
Người anh lóe lên một cái như con báo săn mạnh mẽ, chỉ mấy bước đã đi hơn trăm mét, dọc đường đi khiến một số con xác thối lang thang chú ý, tuy nhiên không đợi bọn chúng kịp làm gì, anh đã biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của bọn chúng.
Những con xác thối này chỉ có thể bám theo mùi anh để lại để lắc lư đuổi theo.