“Chị gái hả?” Phạm Hương Ngữ thoáng ngạc nhiên, cô ta nhìn đi nhìn lại Lâm Thi Vũ một hồi rồi trợn ngược mắt lên nói: “Rõ ràng là em gái mà, đừng nghĩ là tôi không biết hệ thống xã hội của loài người các người nhé. Hừ!”
Lâm Siêu hờ hững đáp: “Tôi không thấy có gì cần phải giải thích với cô, cô chỉ cần nghe lời là được.”
Lâm Thi Vũ kéo gấu áo Lâm Siêu nói: “Tiểu Siêu, cô gái này là ai? Bạn của em à?”
“Không phải.” Giọng Lâm Siêu nhẹ nhàng hơn: “Cô ta là một con xác thối tiến hóa đặc biệt có ngoại hình giống chúng ta nhưng có thể điều khiển những con xác thối bình thường, hơn nữa cô ta cũng ăn thịt người. Có điều, hiện tại cô ta là tôi tớ của chúng ta. Sau này chị cần cô ta làm gì thì cứ bảo với cô ta, cô ta không dám trái lời đâu.”
Lâm Thi Vũ ngạc nhiên nhìn Phạm Hương Ngữ. Trong ấn tượng của chị, cơ thể của con xác thối nào cũng mục rữa toàn thân, bốc mùi hôi thối, còn da dẻ của cô gái này lại trắng trẻo mịn màng không một chút tì vết, đừng nói là xác thối, ngay cả con người cũng khó có được làn da đẹp như vậy.
Phạm Hương Ngữ thấy Lâm Siêu coi thường mình, cô ta tức giận dậm chân, chuyển mắt nhìn sang Lâm Thi Vũ, ánh mắt sáng lên nham hiểm.
Lâm Siêu sai bảo Phạm Hương Ngữ: “Đi mở đường đi.”
Phạm Hương Ngữ lẩm bẩm không muốn làm nhưng vẫn phải đi lên trước, điều khiển ba con xác thối mở đường. Ba con xác thối vặn vẹo cổ, lắc lư thân mình tiến lên như những vệ sĩ dũng mãnh.
Dọc đường đi, ban đầu gặp một con xác thôi thì ba con xác thối lập tức tiêu diệt, khi gặp phải cả một bầy xác thối thì Lâm Siêu sai Phạm Hương Ngữ cầm chân, anh bế Lâm Thi Vũ phóng qua tường phi qua nóc nhà để đi vòng qua bọn chúng.
Mặc dù Phạm Hương Ngữ có bề ngoài giống con người nhưng không hề có mùi hương của con người nên không kích thích ham muốn ăn uống của bọn xác thối. Trái lại, não cô ta có điện từ sinh học rất mạnh, giống như một từ trường vô hình khiến những con xác thối bình thường sợ hãi theo bản năng không dám tới gần.
Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính một cái, Lâm Siêu cắp chị chạy như bay, chị trầm ngâm nói: “Chắc là con xác thối này sử dụng điện từ sinh học để kiểm soát những con xác thối bình thường, liệu loài người chúng ta có thể chế tạo ra dụng cụ điều khiển bằng sóng điện từ để kiểm soát những con xác thối này không?”
Lâm Siêu nói: “Đây là một ý tưởng hay, có điều với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại thì vẫn chưa thể hiện thực hóa được.”
Lâm Thi Vũ “ồ” một tiếng rồi lại chìm vào suy tư, hoàn toàn không để ý tới quang cảnh đang trôi đi vùn vụt quanh mình.
Sau khi đi vòng qua bầy xác thối, Lâm Siêu chờ một lát đợi Phạm Hương Ngữ chạy tới rồi mới đi tiếp.
Phạm Hương Ngữ điều khiển ba con xác thối tiếp tục mở đường, thuận miệng hỏi: “Chúng ta định đi đâu vậy? Về chỗ ở ban đầu của anh à? Vì sao không chiếm khách sạn đó? Với sức mạnh của anh, nếu muốn kiểm soát nơi đó thì rất đơn giản, bọn họ đều sẵn sàng nhận anh làm thủ lĩnh. Suy cho cùng thì thủ lĩnh càng mạnh bọn họ càng thấy an toàn. Cho dù anh có giết chết thủ lĩnh cũ cũng không ai trong số bọn họ thù anh.”
Lâm Siêu hờ hững nói: “Cô thấy nuôi một người dễ hơn hay nuôi một đám người dễ hơn?”
“Nhưng mà bọn họ có thể làm việc cho anh, mang lợi ích về cho anh, hiệu quả của làm việc tập thể bao giờ cũng mạnh hơn cá thể, không phải sao?” Phạm Hương Ngữ mỉm cười nói.
Lâm Siêu nói: “Có lý.”
“Giờ quay lại vẫn kịp.” Mắt Phạm Hương Ngữ sáng lên, cô ta đáp ngay.
Lâm Siêu thủng thẳng nói: “Có điều tôi thích làm chuyện không có lý.”
Lâm Siêu lườm cô ta một cái, nói: “Cô hỏi nhiều quá, cứ làm tốt việc của cô đi là được.”
Phạm Hương Ngữ ấm ức nhìn Lâm Thi Vũ, nói: “Chị à, chị xem em trai chị kìa, anh ta bắt nạt người khác, chẳng lịch sự chút nào, sao có thể nói chuyện với con gái như vậy được.”
Lâm Thi Vũ cười hì hì đáp: “Cô đâu phải người, sao có thể coi là bắt nạt người khác được chứ?”
“Tôi biết trong mắt các người thì tôi là xác thối. Thế nhưng tôi cũng là do chẳng thể làm thế nào khác được, cho dù tôi ăn thịt người nhưng chuyện này có khác gì loài người ăn thịt gà thịt vịt đâu, đây là bản năng trời sinh rồi, chẳng lẽ chuyện này cũng đáng trách hay sao?’ Phạm Hương Ngữ nói đầy tội nghiệp.
Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính một cái, gật đầu thật mạnh, nói: “Có lý.”
Phạm Hương Ngữ tới gần chị thêm mấy bước, ấm ức kéo bàn tay nhỏ của chị, nói: “Chị bảo em trai chị đừng hung dữ với tôi như vậy nữa được không?”
“Thứ nhất, Tiểu Siêu đã trưởng thành rồi, tôi không cấm cản gì em ấy nữa. Thứ hai, thực ra thấy cô bị bắt nạt tôi thấy vui. Thứ ba, tôi cũng thích làm chuyện không có lý.” Lâm Thi Vũ trò chuyện rủ rỉ, nụ cười nở trên khuôn mặt có phần ngây thơ.
Phạm Hương Ngữ lập tức nhụt chí: “Anh em nhà các người thật đúng là… Thật đúng là ngu!” Bàn tay của cô ta đột nhiên bóp mạnh cổ họng Lâm Thi Vũ, tay còn lại rút một khẩu súng lục giấu dưới chiếc váy đen ra nhắm vào thái dương của Lâm Thi Vũ, đồng thời cảnh giác ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu vừa quay người sang, hung hăng nói: “Không được qua đây, không là tôi bắn nó đấy!”
Tuy nhiên, điều làm cô ta bất ngờ là Lâm Siêu hoàn toàn không giật mình hoảng hốt, ngược lại còn nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy kỳ lạ, hỏi: “Cô chắc chứ?”
Phạm Hương Ngữ nghĩ đến tốc độ đáng sợ của Lâm Siêu lúc trước, trong lòng có phần căng thẳng, cô ta hừ một tiếng, cười gằn đáp: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám có bất kỳ hành vi đáng ngờ nào, tôi sẽ bắn nổ đầu nó! Tôi tin dù tốc độ anh có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng đạn của tôi!”
Lâm Siêu nhíu mày nói: “Cô đe dọa tôi đấy à?”
Phạm Hương Ngữ cười khẩy: “Đương nhiên rồi! Anh em nhà các người rõ là ngu, anh cho rằng tôi thực sự bằng lòng làm tùy tùng của anh à? Hừ, còn đặt mấy cái quy định cho tôi, nực cười, ngây thơ! Còn bà chị gái quái thai trông như trẻ con này của anh nữa, không ngờ lại đần đến độ để tôi tới gần nó, đã biết tôi là xác thối rồi mà không hề đề phòng một chút nào. Biết xác thối là sao không, xác thối ăn thịt người!”
“Cô nói ai là quái thai hả?” Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính mắt một cái, đôi mắt đen nhánh đằng sau kính sáng lên nguy hiểm.
Phạm Hương Ngữ không ngờ trong tình huống thế này rồi mà bé gái mình hoàn toàn không coi ra gì vẫn còn có thể chất vấn lại cô ta với giọng điệu đe dọa như vậy. Cô ta thấy hơi không thoải mái, lạnh lùng nói: “Nói cô đó, sao hả? Định cắn tôi à? Hôm nay anh em các người không thả cho tôi đi thì tất cả cùng chết chung với nhau luôn!”
“Vậy thì… thử xem thế nào.”
Vù!
Lâm Siêu bỗng lướt đi rất nhanh, đôi mắt đen láy thoáng lóe sáng như sao sa.
“Đừng tới đây!” Phạm Hương Ngữ giật mình quát to, cô ta không ngờ Lâm Siêu lại máu lạnh dám mặc kệ sống chết của chị gái như vậy, chẳng lẽ đây không phải chị gái ruột của Lâm Siêu sao?
Ngay đúng lúc cô ta định bóp cò, bỗng cô ta hoảng hốt nhìn thấy Lâm Thi Vũ trong tay cô ta thình lình biến mất!
“Sao...” Cô ta há hốc miệng, thoáng ngỡ ngàng trong tích tắc.
Trong tích tắc ngỡ ngàng ngắn ngủi này, Lâm Siêu đã tới trước mặt cô ta, một tay cướp súng, một tay bóp chặt cổ họng trắng như cổ thiên nga của cô ta.
Phạm Hương Ngữ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ở khoảng cách rất gần, trong đôi mắt đó hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì, chẳng khác nào một cỗ máy lạnh lùng, lông tơ trên sống lưng của cô ta dựng đứng, tuyến mồ hôi nhanh chóng tiết ra rất nhiều mồ hôi lạnh, cô ta chật vật nói: “Sao, sao có thể, chẳng lẽ chị gái anh cũng là người có khả năng đặc biệt sao?”
Lâm Siêu bóp cổ họng của cô ta, nhìn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp này từ trên xuống, chóp mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau, giọng anh rất nhẹ nhàng cũng rất lạnh giá, Lâm Siêu nói: “Đây là lần phạm sai lầm đầu tiên, cô còn hai cơ hội nữa. Khi nào đã dùng hết cả ba lần rồi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì đã có mặt trên cõi đời này.”
Phạm Hương Ngữ thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi bỗng lại thấy hoảng sợ, qua giọng điệu của người đàn ông này, dường như cô ta hiểu ra được một thông điệp khác, phải chăng Lâm Siêu vẫn luôn chờ cô ta tự phạm sai lầm? Tất cả chuyện này đều nằm trong dự đoán của anh ta sao?
Cô ta thấy vừa ngỡ ngàng vừa lạnh toát.
Lâm Siêu bỏ cô ta ra đi tiếp.
Phạm Hương Ngữ lập tức nhìn thấy bóng dáng Lâm Thi Vũ xuất hiện lại trước mắt mình, cô ta sợ hãi hỏi: “Sao cô cũng có thể ẩn thân?”
“Cô đoán xem.” Lâm Thi Vũ vặn ngón tay, đẩy gọng kính mắt, nói: “Tôi là người thù rất dai. Tiểu Siêu cho cô ba cơ hội nhưng tôi thì không.”
“Cô, cô muốn gì?” Phạm Hương Ngữ biến sắc.
Lâm Thi Vũ cười nhe răng nói: “Tôi muốn xem não của cô rốt cuộc có gì khác với xác thối bình thường, lần sau cho tôi mở hộp sọ của cô ra xem một chút nhé.”
Phạm Hương Ngữ sợ run người, gượng gạo nặn ra một nụ cười, nói: “Não có gì hay đâu mà xem, chẳng có gì khác hết, giống hệt của con người các cô thôi, đừng xem kẻo lại bị ác mộng.”
“Chuyện này phải xem thử rồi mới biết được.” Lâm Thi Vũ tiếp lời, sau đó đuổi theo Lâm Siêu.
Phạm Hương Ngữ giần giật đuôi mắt, cô ta cảm thấy hai anh em này đúng là ác quỷ.