Trên đài quan sát bỏ hoang, báo chí, vỏ trái cây bay lộn vòng trong gió, dưới đất có vài bãi máu khô, những bóng dáng kinh khủng với thân hình đồ sộ chậm chạp bò qua những bãi máu này.
Nơi này là sở thú Long Hải.
Trong một tòa nhà cao tầng cách địa điểm này mười dặm có một đội năm người đang tụ tập ở đây, thủ lĩnh là một thanh niên tháo vát cắt tóc ngắn, mặc áo khoác gió màu đỏ tươi, trên mặt có một vết sứt da chảy máu, anh ta cầm ống nhòm quan sát một lúc lâu mới quay lại nói với bốn người kia: “Thật xảo quyệt, nó trốn vào trong khu sư tử của sở thú rồi.”
“Lần này làm thế nào bây giờ?” Một người đàn ông khôi ngô lực lưỡng trong nhóm nhíu mày, nói: “Chỗ đó là sở thú, hiện tại đấy hẳn là chỗ nguy hiểm nhất trong thành phố này, cho dù đội chúng ta có ba người tiến hóa cũng chưa chắc đã có thể an toàn xâm nhập vào trong, chắc chắn sẽ có thương vong.”
Hai người thanh niên trong số bốn người biến sắc. Hai người họ là một cặp sinh đôi, ngoại hình gần như y hệt, chỉ có điều một người hay cười nên trông ôn hòa hơn còn một người trông lạnh lùng hơn. Trong đội ngũ rất mạnh này, hai người duy nhất không phải người tiến hóa chính là anh em họ.
“Băng Băng, em có chắc chắn là không nhìn lầm không?” Người thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ nghiêm túc nhìn người phụ nữ duy nhất trong đội tên là Triệu Băng Băng.
Cô ta có mái tóc dài uốn xoăn nhẹ màu cà phê, mặc bộ đồ thể dục bó sát người, trong quần cắm hai khẩu súng lục, cầm một chiếc laptop trên tay, đeo kính mắt màu tím nhạt, có một vẻ đẹp đầy trí tuệ, con ngươi của cô ta ánh màu xanh lam, cô ta đáp: “Không hề lầm, mắt trái của em đã nhìn thấy rõ ràng trong cơ thể nó có một nguồn năng lượng màu xanh lá chứa đựng sức sống mạnh mẽ, nếu lấy được nó, có thể dùng nó chữa trị mọi vết thương, chỉ cần tim và não không hề gì thì đều cứu được, hơn nữa còn có xác suất nho nhỏ giúp chúng ta tiến hóa một lần nữa!”
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ hít nhẹ một hơi, siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm ba người còn lại: “Tôi bằng lòng xông vào một lần, mọi người thì sao?”
“Tôi cũng bằng lòng.” Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng khiêng một cây súng máy, khoác trên người vài băng đạn, nhếch miệng cười nói: “Em Băng chưa từng nhìn nhầm bao giờ, có em ấy trợ giúp chúng ta lại có thêm nhiều súng đạn như thế này, tôi không tin không hạ được lũ quái vật đó!”
Cặp anh em sinh đôi còn lại liếc nhìn nhau, gật đầu thật mạnh, đáp: “Không thành vấn đề!”
“Hay lắm, tôi quan sát tình hình phân bố của bọn quái vật trước đã.” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ hài lòng quay lại theo dõi sở thú bằng ống nhòm.
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng nhếch miệng cười nói: “Nếu như chúng ta tiến hóa thêm một lần nữa thì sẽ trở thành người tiến hóa cấp hai. Đến lúc đó gia nhập quân đội nhất định sẽ kiếm được quân hàm cao, gây dựng nên sự nghiệp, nhất là năng lực của em Băng, thực sự rất mạnh, nếu không có em, bốn người bọn anh đã chết từ lâu rồi.”
“Em chỉ cung cấp được chút ít thông tin thôi, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào các anh.” Triệu Băng Băng cầm laptop, bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, nhanh chóng nhập một vài số liệu vào trong máy tính, chẳng mấy chốc, trên màn hình lập tức hiển thị một hình 3D giống sở thú Long Hải y như đúc.
“Sở thú này là điểm tham quan du lịch cấp 3A, có diện tích 102 hécta, số động vật quý hiếm được bảo tồn trong này gồm hơn 380 giống loài, tổng số cá thể đạt trên 5400 con, trong khu sư tử có một bầy sư tử khoảng hơn 80 con. Nếu giả sử một nửa trong số chúng tạm thời vắng mặt đi săn mồi, vậy thì còn khoảng trên dưới 40 con. Mục tiêu của chúng ta là tránh chạm trán 40 con sư tử biến dị này, tìm ra nó!”
“Hoặc là...” Triệu Băng Băng đẩy gọng kính, lạnh nhạt nói: “Giết chết tất cả chúng. Sư tử dù đã biến dị thì vẫn còn giữ một phần tập tính vốn có, chúng có ý thức lãnh địa rất cao, chắc hẳn những quái vật biến dị khác không dám tùy tiện động vào chúng.”
“Anh nghe theo em, em Băng nói làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.” Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng nhếch miệng cười nói.
Triệu Băng Băng chỉ ngón tay thanh mảnh lên màn hình, nói: “Lát nữa chúng ta vào từ cổng, đi đến đây, sau đó xuống dưới cống thoát nước, đi theo cống ngầm tới khu sư tử, như vậy sẽ an toàn hơn một chút. Dù sao ở đó cũng có rất nhiều động vật. Nếu có những loài như rắn hay chó thì chúng ta rất dễ bị lộ hành tung. Khứu giác và thị giác cảm ứng nhiệt của chúng rất dễ dàng phát hiện ra chúng ta.”
Mọi người gật đầu lia lịa.
Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi nhanh chóng ghi lại tình hình phân bố của bọn quái vật, nói qua một lượt cho Triệu Băng Băng biết, sau đó mô hình 3D hiển thị trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, mỗi chấm đỏ đại diện cho một con quái vật, xung quanh mỗi điểm đỏ có một vòng tròn cho biết phạm vi hoạt động riêng của chúng.
Dựa vào sơ đồ này, mọi người cẩn thận lên chiến thuật chi tiết.
Có điều, bản chất của việc lên chiến thuật thực ra chỉ là mọi người nghe theo sự sắp xếp của Triệu Băng Băng mà thôi. Mặc dù người phụ nữ này vẫn còn trẻ tuổi, sức chiến đấu kém nhưng không ai dám coi thường cô ta.
Rất nhanh, chiến thuật được lên kế hoạch xong xuôi, mọi người xuất phát rời khỏi tòa nhà cao tầng.
Đoàng đoàng...
Dọc đường đi họ gặp phải xác thối đánh hơi thấy mùi con người định tấn công, chúng lập tức bị người đàn ông khôi ngô lực lưỡng vác súng máy trên vai bắn thủng lỗ chỗ.
“Đừng lãng phí đạn.” Triệu Băng Băng quát khẽ.
Người đàn ông khôi ngô lực lưỡng ngượng ngùng sờ đầu cười.
Triệu Băng Băng rút cây súng lục nhỏ cài ở ngang hông ra, màu mắt chuyển dần từ màu đen sang màu xanh da trời nhạt. Trong tầm mắt của cô ta, thân thể bọn xác thối này dường như bị tiết lộ toàn bộ thông tin, chúng được phân ra thành những khu vực khác nhau. Thông qua thị giác, số liệu của các phần được ghi nhận trực tiếp vào trong đầu cô ta.
Đoàng!
Viên đạn bay ra từ nòng súng, ma sát với không khí, bắn trúng đầu một con xác thối. Con xác thối bị tấn công trúng nhược điểm, chết ngay sau một phát súng!
Một viên đạn, một con xác thối!
Kỹ thuật bắn súng của Triệu Băng Băng rất giỏi nhưng nhóm người đàn ông khôi ngô lực lưỡng không hề giật mình, chỉ thoáng toát lên vẻ khâm phục. Kỹ thuật bắn súng như vậy họ đã từng thấy rồi, điều làm họ bội phục người phụ nữ này nhất là nghề nghiệp trước đây của cô ta không phải là quân nhân mà là một hacker máy tính.
Cô ta có kỹ thuật bắn súng tốt như thế này hoàn toàn là nhờ con ngươi sau tiến hóa!
Họ gọi nó là “mắt Thần Thấu”!
Thông qua con mắt này, tất cả thông tin, nhược điểm của đối thủ đều chuyển thành số liệu, chỉ cần nắm được chúng thì có thể đối phó rất dễ dàng!
“Dùng năng lực ít thôi, tiết kiệm năng lượng tế bào một chút.” Thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ tươi nói nhỏ.
Ánh sáng xanh sẫm lóe lên trong mắt Triệu Băng Băng, cô ta bình tĩnh đáp: “Dựa vào tốc độ khôi phục tế bào của tôi thì một chút tiêu hao thế này hoàn toàn có thể phục hồi lại đầy đủ trước khi tới sở thú.”
Đoàng đoàng!
Sau khi cô ta tiếp tục hạ gục một cách chuẩn xác thêm vài con xác thối nữa, họ đã tới được phía ngoài sở thú.
Vì thảm họa phát sinh vào buổi tối, lúc ấy sở thú đã đóng cửa, nhân viên đang dọn dẹp rác rưởi bên trong sở thú, cho nên lúc nhóm họ xâm nhập vào đây không hề gặp phải thi thể các khách tham quan bị sát hại với số lượng lớn, chỉ thỉnh thoảng mới bắt gặp vài bãi máu và bộ xương người không đầy đủ các bộ phận.
Dưới sự chỉ huy của Triệu Băng Băng, bốn người đi qua gian trưng bày của đại lý xe vào trong vườn thú, dựa theo tuyến đường đã lên kế hoạch sẵn từ trước, tránh né các điểm có chấm đỏ trên bản đồ máy tính, thành công chui xuống cống ngầm cỡ lớn của sở thú.
Dưới cống ngầm đen ngòm, tiếng nước chảy ào ào nghe rất rõ ràng.
Dường như mọi người đều rất có kinh nghiệm, người em trai hay cười của cặp anh em sinh đôi lấy chiếc đèn pin mang theo ba lô bật lên, soi sáng đằng trước.
Sau khi mọi người đi được một đoạn, thanh niên mặc áo khoác gió màu đỏ đột nhiên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, cảnh giác nói: “Có tiếng gì đó.”
Mọi người thầm giật mình, nắm chặt súng trong tay.
Con ngươi của Triệu Băng Băng sáng lên ánh sáng xanh da trời nhạt, chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh. Đột nhiên, cô ta nhìn chằm chằm vào rãnh nước bẩn trong cống thoát nước, con ngươi hơi thu vào, nói: “Nhanh, nhanh tránh xa rãnh nước ra!”