Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 46



“Mọi người chờ tôi một chút!”

Đúng lúc Lâm Siêu đang chuẩn bị tăng tốc thì nghe tiếng Diệp Phỉ vọng tới từ sau lưng, cô ta chạy ra ngoài, ngồi xổm xuống bế Lâm Thi Vũ lên, sau đó nói với Lâm Siêu: “Chúng ta đi cùng nhau đi, tôi biết gần đây có một căn hộ trống, buổi tối chúng ta có thể ở đó, chờ trời sáng rồi đi tìm đường ra sau.”

Phạm Hương Ngữ trêu chọc nhìn Diệp Phỉ, nói: “Cô không sợ bị quái vật ăn thịt sao? Cứ ngoan ngoãn trốn ở đây tốt biết bao.”

Màn đêm sâu thẳm, Diệp Phỉ hoàn toàn không quan sát thấy biểu cảm của Phạm Hương Ngữ. Diệp Phỉ tức giận nói: “Bọn họ thật quá đáng, dù phải chết tôi cũng sẽ không đi cùng với bọn họ.”

“Chậc chậc, thực sự có người không sợ chết à, hy vọng sau khi bị những quái vật kia bổ nhào vào người, cô vẫn còn nghĩ được như vậy.” Phạm Hương Ngữ cười hì hì nói.

Diệp Phỉ nhất thời lấy làm lạ nhìn Phạm Hương Ngữ, hỏi: “Cô không sợ sao?” Diệp Phỉ không tài nào hiểu nổi tại sao cô gái này bị buộc rời khỏi, rất có khả năng lát nữa sẽ bị quái vật ăn thịt, vậy mà vẫn còn tâm trạng cười đùa vui vẻ.

Sợ? Phạm Hương Ngữ buồn cười, nói: “Cô nói vậy thì đúng là có sợ thật.”

Lâm Siêu liếc xéo cô ta một cái, nói: “Cô không nói gì cũng không ai tưởng cô bị câm điếc đâu.”

Phạm Hương Ngữ lè lưỡi, dùng tay che miệng, ý cười đong đầy trong ánh mắt.

Diệp Phỉ không có tâm trí đâu suy nghĩ nhiều, cô ta nhìn người phụ nữ trung niên dưới đất vẫn đang đau khổ cầu xin, thương hại nói: “Đứng lên đi, bọn họ sẽ không cho cô vào đâu, cho dù cho ngươi vào, bọn họ cũng sẽ bắt cô phải cống hiến **, chúng ta cùng rời khỏi đây đi…”

Người phụ nữ trung niên hất tay Diệp Phỉ ra, tức giận nhìn Diệp Phỉ, nước mắt và nước mũi nhoe nhoét trên khuôn mặt bắt đầu méo mó trong bóng đêm, buồn bực nói: “Tránh ra, tất cả là tại cô! Nếu không phải tại cô mang ba người họ về thì chúng ta vẫn rất ổn!”

Diệp Phỉ hơi giật mình, không ngờ đối phương lại nghĩ như vậy.

Phạm Hương Ngữ chậc lưỡi lắc đầu, cười hì hì xem chừng có phần hả hê, nói: “Chị cảnh sát à, chị không có súng, chị nghĩ liệu những người này có còn nghe lời chị nữa không? Nếu như chị có súng thì cô ta sẽ bò tới đây cầu xin chị ngay lập tức, nhưng chị không có súng, suy cho cùng chị chỉ là một người phụ nữ mà thôi, trong mắt cô ta, chị và cô ta không có gì khác nhau, cả hai đều thuộc về quần thể yếu thế!”

Diệp Phỉ giật mình, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện trước kia, dường như sực hiểu ra.

Lúc này, người phụ nữ trung niên bắt đầu gào khóc, gọi với vào trong: “Cho tôi vào đi mà, tôi cũng có thể lên giường với anh, nếu anh chê tôi thì ít ra anh cũng để cho con gái tôi vào đi được không, con bé còn nhỏ như vậy, không thể cứ thế chết được…”

Diệp Phỉ giật mình một lần nữa, không tin nổi, hỏi: “Cô điên rồi, không phải cô có chồng rồi sao, sao có thể lên giường với người khác được, cô, cô!” Diệp Phỉ tức không nói nên lời, tư tưởng và giáo dục được rèn luyện từ nhỏ khiến Diệp Phỉ không thể nào tưởng tượng ra không ngờ lại có người không biết liêm sỉ như vậy.

Lâm Siêu thấy họ cứ đôi co mãi không thôi, xác thối thì đã sắp tới gần, anh sốt ruột bế Lâm Thi Vũ từ tay Diệp Phỉ, nhanh chân đi vào trong màn đêm trước mặt.

Phạm Hương Ngữ nhún vai, để hai ngón tay trắng như tuyết ra sau lưng, nhanh nhẹn đi theo sau lưng Lâm Siêu như một chú bướm đen vui vẻ.

Diệp Phỉ nhìn ba người nhóm Lâm Siêu một cái rồi lại nhìn hai mẹ con nhà kia một cái, cuối cùng vẫn cắn răng đuổi theo ba người nhóm Lâm Siêu.

Sau khi cô chạy được vài bước, đột nhiên có tiếng gì đó rít lên. Ở một chỗ rẽ bên trái đường truyền đến một tràng tiếng gào thét khàn khàn, tiếng kêu này rất quen thuộc với cô ta, nó là tiếng kêu đặc trưng phát ra từ cuống họng mục rữa của bọn quái vật kia.

Cô ta thầm kinh hãi, không ngờ bọn quái vật này đã tới rồi. Vì trời tối nên cô ta hoàn toàn không thể xác định rõ khoảng cách của con quái vật này, đành phải hô gọi ba người nhóm Lâm Siêu: “Mau trở lại, chúng ta đi vào trốn tạm đã, chờ mai đi tiếp!”

Lâm Siêu không quay đầu lại, sải bước đi tiếp.

Thấy bóng ba người sắp biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Diệp Phỉ khá khó coi, cuối cùng cô ta vẫn cắn răng đuổi theo.

Người trung niên họ Hoàng và tên thanh niên sáng sủa nghe thấy tiếng xác thối rống lên một tiếng lập tức giật mình đẩy hai mẹ con nhà kia ra, vội vàng chui vào trong, kéo cửa xuống.

Cửa mới kéo được một nửa thì hai mẹ con nhà kia xông tới, túm chặt lấy cửa, đòi chui vào trong.

Người trung niên họ Hoàng sốt ruột, đạp một cú vào mặt cô ta làm cô ta gãy cả xương mũi, mồm thì chửi bới: “Cút, đồ chết tiệt!”

Sau khi đá văng hai mẹ con nhà kia ra, anh ta vội vàng đóng cửa, khóa trái lại rồi chui vào trong tầng hầm.

Người phụ nữ trung niên ra sức xô cửa, phát hiện cửa đã bị khóa trái mà tiếng quái vật gào rú đã tới gần, ánh mắt cô ta ánh lên sự tuyệt vọng, đột nhiên hạ quyết tâm, mặc kệ máu mũi không ngừng chảy ra, nói với con gái: “Mau đi đi, đuổi theo cô cảnh sát kia, mẹ ở đây kìm chân nó!”

“Mẹ ơi, con không muốn…” Bé gái khóc thút thít.

Người phụ nữ trung niên hung dữ quát: “Nghe lời, mau đi đi! Đừng để mẹ chết vô ích!”

Grào!

Tiếng quái vật gào lên một tiếng đã rất gần, dường như chỉ cách mười mấy mét.

Bé gái nhạt nhòa nước mắt, cuối cùng vẫn xoay người bỏ chạy, đuổi theo bóng lưng rời đi của Diệp Phỉ, biến mất vào trong màn đêm.

Người phụ nữ trung niên nhìn theo bóng lưng con gái, đôi mắt ánh lên nụ cười sầu thảm, nói: “Mẹ không thể tiếp tục giúp con nữa rồi…” Cô ta quệt máu trên mặt, ra sức xoa lên cửa, sau đó liều mạng húc đầu vào cửa, căm hận nói: “Dù tôi có chết cũng không bỏ qua cho các người!”

Con xác thối đầu tiên xông tới lập tức bị mùi máu tanh của cô ta kích thích, hưng phấn nhào vào.

Nhìn thấy khuôn mặt mục rữa lao ra từ trong bóng tối, người phụ nữ trung niên sợ đến độ tim suýt ngừng đập, sợ hãi thức tỉnh bản năng giãy giụa của cô ta nhưng xác thối quá khỏe, nó cắn đứt ngang cuống họng cô ta, cô ta đau đớn kêu gào thảm thiết, cơ thể co giật đạp lung tung.

...

Nhóm Lâm Siêu chạy xa hơn 200 mét thì nghe thấy đằng sau có tiếng kêu thảm thiết.

Diệp Phỉ giật mình, người lảo đảo, cô ta nhận ra đó là tiếng của người phụ nữ trung niên...

Đúng lúc này, trong bóng tối sau lưng cô ta có tiếng bước chân nho nhỏ chạy tới, cùng với đó là tiếng hô nức nở: “Chị cảnh sát, chị cảnh sát chờ em với...”

Diệp Phỉ ngẩn người, nhận ngay ra đó là tiếng bé gái kia, cô ta dừng chân, quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người dần dần rõ ràng trong màn đêm, đó chính là con gái của người phụ nữ trung niên.

Rõ ràng bé gái có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ, nước mắt đau đớn chảy ồ ạt như chiếc vòi nước bị hỏng khóa.

Diệp Phỉ vội vàng nói: “Nhanh lên, lại đây với chị.”

“Ừm.” Bé gái nức nở gật đầu, mới chạy được mấy bước, bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện.

Cơ thể của bé gái bị một con xác thối mục rữa toàn thân nhào tới, tốc độ của con xác thối này cực kỳ nhanh không cho Diệp Phỉ đủ thời gian để kịp làm gì.

“Aaa!”

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của bé gái, vai của cô bé bị con xác thối xé toạc, nhai ngấu nghiến rồi nuốt chửng cả tảng thịt và da.

Diệp Phỉ tái mặt, cảm giác phẫn nộ trào dâng trong lòng không sao kìm nén được, đang định xông tới giải cứu đứa bé thì nghe thấy tiếng cười hì hì của Phạm Hương Ngữ: “Cô chán sống rồi à? Quái vật đã đến đây rồi, con bé đó không cứu nổi nữa đâu, cô còn không mau chạy đi.”

Diệp Phỉ tỉnh táo lại, thoáng nhìn vẻ mặt đau đớn của đứa bé, khóe mắt cô ta ướt nhòe, cuối cùng vẫn cắn răng siết chặt nắm đấm, quay người tăng tốc chạy theo nhóm Lâm Siêu.

Lâm Thi Vũ ở trên vai Lâm Siêu tò mò nhìn Phạm Hương Ngữ, nói: “Tiểu Hương Hương, không phải cô rất ghét con người sao, sao lại có lòng tốt mở miệng cứu cô ta vậy?”

Phạm Hương Ngữ cười hì hì, đáp: “Bởi vì cô ta ngốc nghếch có chút đáng yêu, cô không thấy thế à?”

Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính mắt, tán đồng: “Đúng là rất ngốc.”

Lâm Siêu nghe hai người nói chuyện, trong lòng có phần bất đắc dĩ. Làm ơn, giờ chúng ta đang bị xác thối bao vây, hai người không thấy căng thẳng chút nào sao?