[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 32: Ác mộng(3)



Mạn Sanh cường thế tách ra hai chân của Lâm Nhã, không hề có màn dạo đầu mà đâm sâu vào tiểu huyệt mẫn cảm. Bên trong không được bôi trơn phải tiếp nhận dục vọng khô ráp khiến Lâm Nhã đau đớn thấu da thịt, máu tươi hỗn độn tràn ra, yêu diễm chói mắt khiến người khác sững sờ.


"Ưm!" Lâm Nhã hít ngụm khí lạnh, thân thể theo phản xạ mà gồng lên, đau đớn lại càng tăng thêm gấp bội.


Mạn Sanh cũng không dễ chịu gì, nhưng trên gương mặt lại không có một tia thống khổ hay chịu đựng mà là sự thoải mãn kỳ dị đến đáng sợ.


Đau... thật đau quá...


Chỉ có nỗi đau mới khiến hắn cảm thấy tồn tại.


Lâm Nhã cũng đau đớn giống như hắn, bọn họ đều chìm vào nỗi đau vô tận này.


Chỉ cần như vậy...


Chỉ cần người đó Lâm Nhã, thì sẽ ổn cả...


Lâm Nhã vì mất máu mà đầu óc choáng váng, toàn thân tê rần vô lực tùy ý cho Mạn Sanh giày vò.


Trái với sự tàn bạo dưới thân, Mạn Sanh nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi mềm mại của Lâm Nhã, tựa như nhấm nháp mỹ vị từng chút một. Chiếc lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, trơn trượt quấn lấy lưỡi của Lâm Nhã như con rắn độc âm hiểm, thèm khát nuốt đi từng mật ngọt của con mồi đáng thương.


Hiện tại Lâm Nhã chỉ muốn cắn đứt lưỡi của Mạn Sanh để chấm dứt sự buồn nôn này, nhưng điều đó sẽ khiến hắn ta thêm cảnh giác, cậu sẽ bỏ lỡ mất cơ hội tiêm thuốc mê vào người hắn. Đó là liều thuốc mà Lâm Nhã vô tình tìm thấy được từ trong không gian tùy thân. Nếu nhớ không lầm, đống vật tư ở từ căn phòng của Phù Hinh từng giam cầm cậu.


Đáng châm chọc thay, chính Lâm Nhã cũng từng bị Phù Hinh dùng liều thuốc đó trên người, nên cậu rất rõ tác dụng của nó như thế nào. Khi tiêm thuốc mê đó vào cơ thể, toàn thân sẽ trở nên vô lực đến mức một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Nhưng mà... toàn bộ tác động từ bên ngoài không hề suy giảm dù chỉ một nửa, từ đau đớn đến khoái cảm...


Lâm Nhã cười lạnh trong lòng, quả nhiên hợp ý cậu, Lâm Nhã không có dự định giết chết Mạn Sanh một cách dễ dàng như vậy.


Lâm Nhã cũng rất rõ ràng, Mạn Sanh nhìn có vẻ điên loạn, nhưng luôn luôn đề phòng cậu, hắn ta chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, kể cả khi làm tình với cậu. Lâm Nhã phải chờ đợi tới thời khắc mấu chốt, lúc Mạn Sanh bị xao lãng.


Mãi tới khi gương mặt của Lâm Nhã đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí, Mạn Sanh mới tiếc nuối dời môi đi, kéo ra một sợi chỉ bạc đầy phiếm tình trên khóe môi. Tay Mạn Sanh sờ sờ khóe môi, lau đi nước miếng ám muội mà khúc khích mỉm cười "Vẫn ngọt như vậy a~~ Ăn đến phát nghiện mà..."


"..."


Chát!


Mạn Sanh đột ngột tát vào mặt Lâm Nhã, vết hằn 5 ngón tay hiện rõ trên gò má của cậu.


Thái độ chuyển biến đột ngột này không khỏi khiến Lâm Nhã sững sờ, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn gương mặt tối tăm của Mạn Sanh.


"Mày lại dám không chuyên tâm? Hửm? Xem ra tao không đủ lực để khiến mày chú ý tới nhỉ?" vừa dứt lời, Mạn Sanh cầm lấy cổ chân của Lâm Nhã vắt lên vai mình, mạnh bạo xỏ xiên vào tiếp tục chuyện đang dang dở.


"Ưm!!!" Lâm Nhã ôm miệng kiềm nén âm thanh rên rỉ vì đau đớn, cậu không muốn để lộ ra sự yếu đuối trước mặt hắn ta.


Một lần quá đủ!


Máu cứ nhiễu xuống từng giọt mỗi lần Mạn Sanh đâm vào, bên dưới của Lâm Nhã đều tan nát vô cùng thê thảm. Mỗi lần bị thương đều được dị năng chữa lành của Hộ Quang, vì vậy Mạn Sanh càng không cố kỵ mà luân động, trút xuống bao hắc ám, thịnh nộ tàn phá thân thể của Lâm Nhã.


Hết lần này tới lần khác, Lâm Nhã bị giày vò như một con búp bê vải, vật sở hữu duy nhất của riêng mình hắn...


Yêu cũng được, hận cũng chẳng sao, thậm chí khi Lâm Nhã lạnh lẽo, thờ ơ đi chăng nữa, hắn chỉ cần lấp đầy thân thể này... Hết lần này tới lần khác, đánh dấu sở hữu thuộc về mình.


Động tác càng ngày càng nhanh, tới mức khiến Lâm Nhã không thể thở nổi. Vết thương trên lưng ma sát với mặt bàn lạnh lẽo, khiến cho đau đớn lấn át toàn bộ dục vọng vụn vặt.


Lâm Nhã nhắm nghiềm mắt giấu đi tia sát khí kinh người, trong đầu không ngừng hình dung ra liều thuốc đang đặt ở trong không gian.


Mở mắt ra một lần nữa, Lâm Nhã nhoài người vòng lấy cổ Mạn Sanh, bình thản hôn lên đôi môi của hắn.


Mạn Sanh hoàn toàn ngẩn người trước hành động của Lâm Nhã, từ trước tới giờ, cậu chưa bao giờ chủ động làm ra loại chuyện này...


Phập!


Lâm Nhã đâm kim tiêm thuốc lên cổ Mạn Sanh, khóe môi nở nụ cười vui vẻ khôn cùng "Tốt quá... Mạn Sanh, cuối cùng tao cũng có thể giết được mày."


"Em..." Mạn Sanh nhanh chóng hoàn hồn, nhận ra cơ thể trở nên vô lực như bị rút hết sức sống.


"Đương nhiên, tao không thể để cho mày chết dễ dàng, nếu Phục trùng của mày lại khiến mọi người liên lụy thì phiền lắm." Lâm Nhã thẳng chân đá Mạn Sanh ngã ngửa xuống bàn, thảm trạng của bản thân cũng không hề để ý hay dành ra một chút thời gian để mặc quần áo chỉnh tề.


Cậu chỉ một giây cũng không chờ được, để thể hành hạ trả thù tên ác ma này...


Lâm Nhã bật cười tàn nhẫn, lấy từ trong không gian một con dao bếp sắc bén "Không phải mày rất thích nhân côn sao? Hay là tao biến mày thành nhân côn luôn nhỉ?"


Cắt đôi tay của ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể chạm vào ta.


Cắt đôi chân của ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể tới gần ta.


Móc đôi mắt của ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể nhìn ta.


Cắt lưỡi của ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể nói tên ta.


Thật sự bao nhiêu hoàn mỹ? Bao nhiêu tốt đẹp?


Giữa thị trấn hoang tàn xơ xác, âm thanh gào thét đứt quãng cứ vang vọng, nối tiếp với nó là tiếng cười trầm đục rợn người.


Lâm Nhã nhíu mày, vẻ mặt đầy khó coi, bàn tay càng thêm ngoan độc cắt xuống một đường "Có gì đáng cười hả? Trong tình cảnh này mày vẫn có thể cười được sao?"


"Tao thật hạnh phúc..." Mạn Sanh mặt mày tái nhợt vì mất máu, nhưng đôi mắt của hắn vẫn sáng rực tia sáng kỳ dị màu xanh lá "Ha ha, Lâm Nhã đã biến thành cùng một hạng người với tao. Điên cuồng và tàn nhẫn, như cách mà mày đang làm bây giờ."


Lâm Nhã hoảng loạn trước câu nói của Mạn Sanh, bàn tay vương đầy máu cũng màu đỏ thẫm chói mắt trên sàn nhà như bằng chứng không thể chối cãi đập thẳng vào mắt của cậu.


Điên cuồng tàn nhẫn...


Như cách cậu đang làm lúc này...


Cùng một loại người như hắn...