"Vậy sao lại nghiến răng?" Giang Tinh Hoài tò mò, sờ trán hắn, "Hay chú không thoải mái?"
Phó Diễn hít sâu, vòng tay ôm chặt cậu, "Ngủ."
Giang Tinh Hoài ngây người không dám nhúc nhích, cảm nhận hô hấp ấm áp bên tai.
Cảm giác ngứa ngáy ngày một rõ.
"Ngủ ngon." Phó Diễn nói tiếp.
"Ừm." Giang Tinh Hoài thành thật nhắm mắt.
Vì Phó Diễn uống thuốc cảm, không lâu sau tiếng hít thở của hắn dần trở nên ổn định.
Giang Tinh Hoài hé mắt trong bóng tối, âm thầm di chuyển, vùi đầu vào lòng Phó Diễn.
Sáng sớm hôm sau.
Phó Diễn bị đè cho tỉnh ngủ, hai cánh tay cứng đờ.
Phó Diễn nhíu mày, khẽ ngửa đầu quan sát.
Giang Tinh Hoài giống như bạch tuộc nhỏ, đầu kề sát ngực, hai tay hai chân quấn quanh người, gắt gao ôm lấy hắn.
Đôi tay vòng trên cổ cảm nhận được hắn cử động, bất chợt siết chặt hơn.
Phó Diễn suýt chút nữa là bị đè cho ngạt thở, né trái né phải một hồi vẫn không tài nào thoát được.
Vóc người Giang Tinh Hoài vừa nhỏ vừa gầy, Phó Diễn không ngờ sức lực của cậu nhóc lại lớn như vậy.
Phó Diễn đảo mắt, không nhịn được nữa: "Giang! Tinh! Hoài!"
"... Hả?" Giang Tinh Hoài mơ màng đáp lại.
"Thả ra!" Phó Diễn mắng.
Giang Tinh Hoài: "......"
Vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, Giang Tinh Hoài ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, không dám nhìn thẳng mắt Phó Diễn.
Phó Diễn nổi giận quá dọa người, hắn không đánh cũng không mắng, nhưng lại lạnh lùng không nói lời nào, tất nhiên cũng chẳng buồn để ý đến cậu.
Thật ra Giang Tinh Hoài rất sợ khi Phó Diễn thay đổi sắc mặt, không phải vì Phó Diễn không chịu để ý tới cậu, mà là vì cậu không chịu được sự im lặng đáng ghét này.
Giang Tinh Hoài cắn ống hút, hút một ngụm nước ép trái cây, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay sắc trời u ám, mưa rơi lác đác. Từng đám mây đen bao trùm lên thành phố đã từng náo nhiệt, phồn vinh.
Nhìn cảnh tượng như thế, Giang Tinh Hoài bỗng không vui, cậu gượng cười quay qua tìm đề tài nói chuyện: "Tôi đã biết trước hôm nay sẽ mưa mà, vì hôm qua trên trời không có sao."
Giang Tinh Hoài kéo balo của mình tìm cho hắn một chai, lật qua lật lại.
Cuối cùng lại ôm balo, ngồi bất động.
Phó Diễn hết cách nghiêng đầu nhìn cậu, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đây là chai cuối cùng." Giang Tinh Hoài ngẩng đầu lên, tâm tình tệ hại.
"Tôi không uống." Phó Diễn nói xong suy nghĩ một chút, "Nếu như cậu muốn xin lỗi, có thể nói thẳng."
Giang Tinh Hoài cuối cùng cũng ý thức được trước hết mình cần phải xin lỗi, dẻo miệng nói: "Chú ơi tôi sai rồi, tôi không nên siết cổ chú."
"Ừm, không sao." Phó Diễn gật đầu, "Kéo balo vào, chúng ta sắp vào thành phố."
"Hả? Nhanh vậy?" Giang Tinh Hoài nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa xe.
Đường phố sạch sẽ thường ngày loang lổ máu và xác người chất thành đống.
Khói đen bốc lên từ những chiếc xe ô tô va chạm lẫn nhau, thùng dầu bốc cháy ngùn ngụt, đâu đâu cũng toàn người lây nhiễm loạng choạng, tập tễnh qua lại.
"Sao lại thế này?..." Giang Tinh Hoài sửng sốt.
Bọn họ đi dọc theo con đường của thị trấn nhỏ, tuy thi thoảng vẫn gặp lác đác người nhiễm bệnh, nhưng tình hình còn lâu mới thê thảm cỡ này.
"Dân cư đông đúc đã biến thành phố thành địa ngục." Phó Diễn nhíu mày, đạp ga, tăng tốc rời khỏi nơi này.
"Bạn của chú..." Giang Tinh Hoài hỏi, "Đang ở đâu?"
"Lúc cậu ta gọi điện cho tôi vẫn ở viện nghiên cứu, nói phải về nhà thu thập một vài thứ rồi hẹn nhau gặp mặt." Phó Diễn không vui, "Nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu ta có lẽ đang ở nhà."
"Đừng nói nhà anh ta ở nội thành nhé?" Giang Tinh Hoài lo lắng nhíu mày, "Đến vành đai thứ hai phỏng chừng đã bị chặn lại."
"Không." Phó Diễn chuyển vô lăng rẽ phải, "Ở khu vực ngoại thành, nếu là nội thành tôi đã không đồng ý mang cậu theo."
Những người nhiễm bệnh vẫn không hề nao núng đuổi theo bọn họ.
"Trượt, lại trượt..." Giang Tinh Hoài nhíu mày, cậu chưa bao giờ học bắn súng chuyên nghiệp, huống chi tụi nó còn là vật chuyển động.
"Cầm vô lăng." Phó Diễn bỗng thò người ra ngoài cửa sổ.
Giang Tinh Hoài nhanh chóng nắm lấy tay lái.
Đoàng đoàng đoàng ——
Tiếng súng bắt đầu chỉ cách tiếng súng kết thúc một vài giây.
Phó Diễn không tốn bao nhiêu thời gian đã trở lại, tay cầm vô lăng.
Giang Tinh Hoài hết hồn quay đầu nhìn, toàn bộ đám zombie đuổi sau xe họ đều đã biến mất.
Giang Tinh Hoài kinh ngạc, lúc bắn súng trong tình trạng hỗn loạn ở nhà kho cậu không kịp quan sát, vẫn nghĩ trình độ bắn súng của Phó Diễn cũng tương đương với mình. Chỉ bắn chơi chơi chứ chưa từng rèn luyện.
Bây giờ ổng ngồi trên xe mà bắn gần như trăm phần trăm trúng mục tiêu?
"Sao chú mở doanh nghiệp y mà bắn súng giỏi vậy?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc, "Công ty của chú không làm ăn phi pháp đấy chứ?"
"Đừng có đoán mò." Phó Diễn chậm rãi đạp phanh, dừng ở hàng cây gần đó. "Vì cảm thấy thú vị nên có tiếp xúc vào khoảng thời gian ở nước ngoài."
"Sao tôi cảm thấy cái gì chú cũng giỏi." Giang Tinh Hoài sùng bái nhìn hắn.
Phó Diễn hiển nhiên rất hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Cái này chẳng lẽ chính là câu nói trong truyền thuyết ——" Giang Tinh Hoài vỗ tay bôm bốp, "Trong nhà có người già là có báu vật!"
Dường như Giang Tinh Hoài nhận ra mình nhanh mồm nhanh miệng, vội vã vớt vát: "Tôi không nói chú già, ý tôi... chú là báu vật."
Phó Diễn không hề vui vẻ: "...Xuống xe."
"Mưa to lắm." Giang Tinh Hoài lo lắng, đẩy cửa chuẩn bị xe "Có khi lát nữa lại có sấm."
"Đừng cử động." Phó Diễn chợt nói.
"Hả?" Giang Tinh Hoài không hiểu, nhưng vẫn nghe lời dừng mọi hoạt động.
Giang Tinh Hoài mặc một chiếc hoodie, mũ bị xoắn vào bên trong cổ áo.
Phó Diễn thở dài, duỗi tay chỉnh lại cho cậu nhóc. Nhưng khi nhìn thấy phần gáy của cậu, hắn đột ngột dừng lại.
Giang Tinh Hoài vốn trắng trẻo, phần da trên gáy lại càng trắng hơn, nên vết lõm nhỏ kia càng đặc biệt rõ ràng.
Đây là?
Bàn tay Phó Diễn không lạnh không ấm, Giang Tinh Hoài bị hắn ấn có chút nhột, rụt cổ lại: "Sao vậy?"
"Sao gáy cậu lại có dấu răng?" Phó Diễn nhíu mày hỏi.
"Dấu răng?" Giang Tinh Hoài không để ý, suy nghĩ một chút, "Chắc là do Trần Châu uống say cắn."
"Trần Châu?" Phó Diễn hỏi.
"Bạn của tôi, cực kì thân thiết." Giang Tinh Hoài nhắc đến liền cảm thấy hăng hái, "Có lẽ là cậu ấy cắn lúc say quắc cần câu? Lúc cậu ấy say chẳng khác gì lũ zombie ấy, thích cắn người khác, có lần vành tai tôi xém nữa đã bị cắn đứt."
Phó Diễn mặt không đổi sắc, chậm rãi dời tầm mắt lên vành tai cậu.
"Chú nhớ biệt danh của tôi không? Peter Pan, là do nó đặt cho đấy." Giang Tinh Hoài nhớ lại, "Lúc đó tôi mới bắt đầu tập parkour, có một bức tường muốn chinh phục, nhưng quá cao, tôi nhảy mấy lần đều không thành công, khuỷa tay trầy xước bầm dập. Bỗng nhiên tên ngốc ấy gọi tôi là Peter Pan, nghe có chút trẻ trâu, nhưng không hiểu sao lúc đó tôi kích động lắm, cuối cùng cũng nhảy được."
"Cũng không biết cậu ấy thế nào rồi." Nụ cười trên mặt Giang Tinh Hoài nhạt đi, day dứt thở dài, "Ba mẹ cậu ấy công tác ở Bắc Kinh, ở nhà chỉ còn mỗi mình cậu ấy, thật nhớ, muốn nghe cậu ấy gọi tôi là Peter Pan..."
Phó Diễn sắc mặt tối dần, lạnh lùng nói: "Xuống xe."
Giang Tinh Hoài đội lại mũ, đeo balo nhảy xuống xe, nước đọng bắn lên ống quần cậu.
"Cẩn thận một chút." Phó Diễn đi tới, giúp cậu lau đôi mắt dính nước mưa, chỉnh lại mũ, "Vào trong, cậu đi trước, tôi nhìn phía sau."
Giang Tinh Hoài gật đầu, cẩn thận bước từng bước vào tiểu khu trước mặt.
Hai người dầm mưa không bao lâu, trên mặt lộ ra nghi ngờ và kinh ngạc.
Nơi này là khu dân cư, hầu hết chỉ toàn tòa nhà san sát nhau.
Ngoại trừ những xác chết rải rác bị gặm nhấm không còn hình dạng dọc đường đi chứng minh thảm họa đã lan đến tận đây, thì không phát hiện ra bất kì người bệnh nào trên đường phố hiu quạnh.
Phó Diễn cũng chú ý tới tình huống này không bình thường, sắc mặt bắt đầu căng thẳng.
"Sao không có quái vật?" Giang Tinh Hoài hồi hộp cầm súng, bước chân ngày càng chậm lại.
Quá lạ lùng.
Phó Diễn quan sát một lượt, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh, dường như đám người nhiễm bệnh lúc trước đuổi theo họ đều đứng dưới mái hiên trước khi phát hiện con mồi. Không một ai lai vãng trên phố cả.
"Bởi vì trời mưa?" Phó Diễn bỗng nhiên nói.
"Chú nói tụi nó đi trú mưa?" Giang Tinh Hoài sửng sốt, rất nhanh liền nhận ra, "Nói cách khác bọn nó trốn trong mấy tầng lầu đợi chúng ta?"
Giang Tinh Hoài nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, hai mắt mở to, nuốt nước bọt: "Hay để tôi xác nhận bạn chú có nhà không đã?"
"Làm sao để xác nhận?" Phó Diễn hỏi.
"Anh ta ở tầng mấy, tôi thử trèo lên xem sao."
"Tầng cao nhất." Phó Diễn nói.
"Chỉ là tầng 7 thôi mà... Để tôi thử xem." Giang Tinh Hoài giắt súng vào thắt lưng.
"Không phải tòa nhà này." Phó Diễn muộn màng chỉ vào tòa sát bên, "Là cái này."
Giang Tinh Hoài đảo mắt nhìn, thấy đó là một khu chung cư hiện đại tiêu chuẩn, hết tầng này đến tầng khác chồng lên nhau, thậm chí tầng cao nhất còn mơ hồ chạm đến những tầng mây lơ lửng.
"Còn muốn thử nữa không?" Phó Diễn hỏi.
Giang Tinh Hoài: "........."
"Peter Pan?" Phó Diễn chọc ghẹo.
Giang Tinh Hoài: "........."
"Đi thôi." Phó Diễn nắm tay cậu, "Vào đây."
"Tổng cộng có bao nhiêu tầng?" Giang Tinh Hoài hỏi.
"Đại khái ba mươi mấy tầng." Phó Diễn phỏng đoán.
"Tôi có thể đi thang máy không?" Vẻ mặt Giang Tinh Hoài như đưa đám.
"Cậu thử hỏi người đó xem?" Phó Diễn giương súng.
"Ai?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc, quay sang.
Nhân viên bảo vệ tiểu khu cứng ngắc bước ra từ phòng bảo vệ, trên tay cầm một cây gậy chuyên dụng đẫm máu.
"Chú bảo vệ ơi thang máy còn dùng được không?" Giang Tinh Hoài lễ phép hỏi.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Chú bảo vệ co giật ngã trên mặt đất.
"Nó không thể nói." Phó Diễn trừng Giang Tinh Hoài, lôi cậu nhóc theo, "Đi thôi."
"Hay kiếm bảo vệ khác hỏi đi?" Giang Tinh Hoài vô cùng khao khát được đi thang máy.
"Được." Phó Diễn gật đầu.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bảo vệ: Tôi không biết, tôi không biết, tôi thật sự không biết gì hết! Đừng hỏi tôi.