Những chiếc máy bay trực thăng được trang bị vũ khí tân tiến lần lượt quét sạch những người nhiễm bệnh ở tầng thượng trong thời gian ngắn.
Những binh sĩ và nhân viên y tế cũng nhanh chóng kiểm soát tình hình.
Thấy vậy, mọi người trên sân thượng cuối cùng cũng được thả lỏng, nằm ngửa trên mặt đất, ai nấy đều mừng rỡ vì đã thoát nạn.
"Khang Thành!" Một vị quân nhân tiến lên, "Người có kháng thể là ai?"
Đây là thủ trưởng Du, là cấp trên lúc trước dẫn dắt Khang Thành.
Khang Thành ngừng mọi hành động, đứng nghiêm, chỉ về một hướng: "Báo cáo, cậu ấy họ Giang, họ tên Giang Tinh Hoài."
Giang Tinh Hoài đang mải mê chìm đắm trong cái ôm và nụ hôn của Phó Diễn.
Thủ trưởng Du "..."
Thủ trưởng Du: "Ai?"
"...Người trẻ tuổi hơn." Khang Thành giải thích thêm, "Người còn lại là giám đốc công ty y dược Phó Lâm, đồng thời là một trong những người đồng nghiên cứu chất lỏng ức chế tạm thời mà tôi đã đề cập trong báo cáo."
"Lên máy bay trước đi." Đội trưởng Du phất tay, quay đầu ra hiệu sẵn sàng.
Mọi người thu xếp, chia đều lên các máy bay.
Hàng chục chiếc trực thăng cứu viện nhanh chóng cất cánh, cách xa mặt đất.
Những tia nắng mặt trời lại một lần nữa bao phủ trên thành phố hoang vắng.
"Nghe nói tổng bộ ngầm ở dưới lòng đất?" Giang Tinh Hoài tò mò hỏi đội trưởng Du ngồi đối diện.
"Không phải tất cả đều ở dưới lòng đất, ban đầu kích thước ở đấy không lớn sau này được mở rộng để làm căn cứ trú ẩn khẩn cấp." Anh ta nghiêm túc giải thích, "Sau thảm họa, chính phủ tiếp tục mở rộng và xây dựng lại căn cứ, nên mới có tính bí mật và an toàn tuyệt đối."
Căn cứ tuyệt đối bí mật và an toàn tuyệt đối này xuất hiện trước mặt Giang Tinh Hoài sau 1 giờ bay dài đằng đẵng.
Cậu quan sát căn cứ rộng lớn từ trên cao qua cửa sổ máy bay.
Hàng rào sắt màu bạc cao vút được dựng lên ở phụ cận căn cứ chính, xe tuần tra và bệ vũ khí được trang bị cẩn thận và dày đặc.
Và cả những chiếc máy bay ch.iến đấu uy mãnh trải dọc trên đường băng rộng lớn--
"Vãi! Máy bay chiế.n đấu! Máy bay chiến. đấu trong phim thường thấy kìa!" Giang Tinh Hoài cả kinh, "Phó Diễn, nhìn kìa!"
"Ngồi yên, chúng ta sắp hạ cánh rồi." Phó Diễn lo lắng kiểm tra dây an toàn bên hông cậu, không nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống mang theo một trận gió lốc, cánh cửa mở ra.
Một nhóm người mặc quân phục và áo khoác trắng đang đứng ngay trước mặt họ.
"Đây là...cái gì?" Giang Tinh Hoài thấy thế, vội vàng vuốt tóc chỉnh trang quần áo, nghiêng người nói nhỏ với Phó Diễn: "Đón chúng ta cũng không khoa trương vậy chứ, a, đó là Thủ tướng sao?"
"Nghiêm túc nào." Phó Diễn mỉm cười, phủi bụi trên tay áo, cũng chỉnh lại quần áo của mình.
Cục trưởng Du bước lên phía trước, đứng nghiêm và hành lễ, sau khi nói chuyện với những người bên kia, một người đàn ông trung niên mỉm cười bước tới.
"Xin chào, đồng chí Giang Tinh Hoài." Người đàn ông trung niên kích động bắt tay cậu.
"Xin chào xin chào." Giang Tinh Hoài từng thấy ông ấy trên TV, nhất thời có chút hồi hộp.
"Cậu là người thứ hai có khả năng tự lành trên cả nước, mang đến cho chúng tôi khả năng nghiên cứu vaccine cực kì lớn." Người đàn ông dừng lại, nụ cười trên môi tắt ngúm, "Tôi nghe nói trường hợp đầu tiên có kháng thể là một bé gái không may qua đời. Chúng tôi vô cùng thương tiếc vì điều đó."
Là Tiền Nhiễm Nhiễm.
Em gái nhỏ hoạt bát, lanh lợi.
Giang Tinh Hoài chính mắt thấy em nhắm mắt, lúc này nghe đối phương nhắc lại, cũng trầm mặc không còn vui nổi.
"Tiểu Phó!" Từ trong đội ngũ đến đón họ đột nhiên có một người đi ra, ông lão tóc bạc mặc áo blouse trắng, kích động chạy đến trước mặt Phó Diễn.
"Thầy." Phó Diễn vội vàng tiến lên vài bước nghênh đón.
Hai người xúc động ôm nhau.
"Không ngờ còn có thể gặp lại em!" Ông mạnh mẽ xoa lưng Phó Diễn.
Tâm tình Phó Diễn hiếm khi xúc động, viền mắt có chút ửng hồng: "Thầy không sao chứ?"
"Thầy không sao. Thầy được chính phủ bảo vệ khi virus bùng phát, nhưng thầy lại không thể bảo vệ cho em." Ông vừa khóc vừa nói. Là hàng xóm, ông nhìn Phó Diễn trưởng thành, sau đó thu nhận Phó Diễn làm học trò dưới trướng của mình.
Cả đời ông không kết hôn, không con không cái, đã xem Phó Diễn như cháu trai ruột.
Đặc biệt là sau khi cha mẹ Phó Diễn hi sinh trong lần tham gia nghiên cứu dịch bệnh X ở viện kiểm soát dịch bệnh châu Phi, có thể nói hai người là người thân duy nhất của nhau trên thế giới này.
"Thầy đề đơn xin tìm người, cuối cùng cũng nhận được tin tức của em ở Bắc Kinh. Không có tín hiệu, thầy...thầy..."
"Không sao, thầy, em không sao." Phó Diễn cố nén nước mắt, an ủi người thầy nghẹn ngào không nói nên lời, "Thầy nhìn này, em còn khỏe lắm, em thật sự không sao cả."
Đây là lần đầu tiên Giang Tinh Hoài nhìn thấy Phó Diễn thể hiện cảm xúc như vậy với ai đó, cậu chứng kiến hai thầy trò khóc sướt mướt, lúng túng không biết phải làm gì, hai tay hết thọc vào túi quần trái rồi chuyển sang bên phải, mãi đến khi thủ trưởng Du đứng bên cạnh đưa cho cậu một tờ giấy.
"Đây là viện sĩ Âu, người đứng đầu hiện tại của Học viện Khoa học về nghiên cứu vaccine." Thủ trưởng Du giới thiệu.
"Thưa thầy, em ấy là Giang Tinh Hoài." Phó Diễn thay ông nhận lấy và lau nước mắt cho ông, kéo tay Giang Tinh Hoài, "Thầy có thể gọi em ấy là Tinh Tinh."
"Đây chính là đứa nhỏ có kháng thể." Viện sĩ Âu dần dần bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Phó Diễn, sau đó nhìn bàn tay đan chặt của hai người, hơi ngạc nhiên, ông nở nụ cười nói: "Tinh Tinh, gọi ông nội là được."
"Dạ... Chào ông nội." Giang Tinh Hoài ù ù cạc cạc gọi theo.
Phó Diễn cảm thấy vẻ mặt của cậu thật buồn cười, hắn xoa đầu, "Thầy ấy là người nhà của anh, đừng ngại."
"Giao cho thầy." Viện sĩ Âu vỗ bả vai Phó Diễn, "Hai đứa về viện khoa học làm kiểm tra và phân tích cơ bản trước đi."
Nhóm thường trực nhanh chóng dẫn họ di chuyển đến viện Khoa học, Giang Tinh Hoài thay một bộ quần áo rộng màu trắng, dành nửa giờ để hoàn thành kiểm tra và lấy máu.
Máu bị rút không ít, Giang Tinh Hoài có chút choáng váng.
"Thân thể rất khỏe mạnh, hơi suy dinh dưỡng nhưng không sao." Viện sĩ Âu rút kim tiêm, Phó Diễn cầm bông gòn ấn lên tay cậu.
"Em không sao chứ?" Phó Diễn hỏi.
"Hơi hoa mắt." Giang Tinh Hoài thành thật trả lời.
"Lát nữa ăn nhiều vào nhé chàng trai, tốc độ tạo máu sẽ nhanh hơn." Viện sĩ Âu cười nói, tháo găng tay ra xoa đầu cậu, "Nhưng thầy cũng cảm ơn vì cống hiến của nhóc cho Viện nghiên cứu vắc xin quốc gia."
"Không có gì đâu ạ." Giang Tinh Hoài xua tay.
"Chính phủ sẽ có phần thưởng cho em. Em có thích gì không?" Viện sĩ Âu mỉm cười.
"Không cần thi mà trực tiếp đậu đại học?" Giang Tinh Hoài không chút nghĩ ngợi nói.
Phó Diễn: "..."
"...Ờ." Viện sĩ Âu suy nghĩ một chút, "Để thầy nộp đơn."
"Thật sao?" Hai mắt Giang Tinh Hoài sáng vụt như đèn pha.
"Đương nhiên không được." Phó Diễn kí đầu cậu, ôm cậu đứng lên, "Thầy ơi, em dẫn em ấy đi trước."
"Ừ, ký túc xá của hai người đã được sắp xếp rồi, để thầy nhờ người đưa hai đứa đến đó." Viện sĩ Âu tiễn họ đến trước cổng viện khoa học, nói với Phó Diễn: "Ngày mai em bắt đầu hỗ trợ thầy nhé, làm trợ lý cho thầy."
"Còn em, em có thể làm gì?" Giang Tinh Hoài mừng rỡ, chui ra từ trong lòng Phó Diễn.
"Em muốn làm gì?" Phó Diễn nắm tay cậu, dẫn cậu đi theo người chỉ đường.
"Chơi game." Giang Tinh Hoài nói xong, lại nghĩ kĩ thêm một chút, sau đó bổ sung: "Chơi game bên cạnh chú."
"Một khi dịch được kiểm soát và xã hội ổn định trở lại, chắc chắn sẽ tổ chức thi đại học. Cho nên những gì em phải làm lúc này là học bài." Phó Diễn nói, "Học bài của em bên cạnh anh."
Giang Tinh Hoài: "..."
Cứ như vậy, Giang Tinh Hoài bắt đầu những tháng ngày lao đầu vào chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thầy Cảnh phụ trách tổ hợp khoa học tự nhiên, Phó Diễn lấy gốc khoa học xã hội cho cậu nhóc.
Ngay cả Khang Thành khi ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng ngẫu nhiên mang về cho cậu mấy bộ đề ôn thi.
Cậu vừa học tập đến hoa mắt chóng mặt, vừa hợp tác với phòng thí nghiệm rút máu định kì.
Cuộc sống tuy đơn điệu và nhàm chán, nhưng rất an toàn.
Thế giới nguy hiểm bên ngoài dường như không còn dính dáng gì đến cậu nữa. Nhưng Chu Cao Phi vẫn chưa hồi phục, người đàn ông từng mập mạp nay gầy gò ốm yếu.
Chừng nào thứ virus đó chưa bị tiêu diệt và con người vẫn chưa chế tạo được vaccine, thì thế giới đáng sợ ấy mãi mãi tồn tại chỉ cách họ một bức tường.
Nửa tháng sau, trong phòng thí nghiệm gia nhập thêm một nam trung niên và một cô gái trẻ cùng mang kháng thể, rút máu chung với Giang Tinh Hoài.
Một người được hộ tống từ Hồ Nam, người còn lại do quân đội Thẩm Dương bảo hộ.
Trải qua thời kỳ đầu hỗn loạn, quân đội quốc gia dần tập hợp đông đủ, nhân dân dần có tinh thần tự cứu lấy mình, đoàn kết như một, cùng nhau làm việc.
Một tháng sau, việc nghiên cứu vaccine có bước đột phá quan trọng, bắt đầu tiến vào giai đoạn thực nghiệm.
Hai tháng sau, Trung Quốc thành công nghiên cứu ra vaccine phòng bệnh, phê chuẩn đưa vào sử dụng. Không gây ra phản ứng, không có tác dụng phụ..
Thời kỳ sáu tháng chống chọi dịch bệnh cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi khép lại.
"Bao lâu nữa chúng ta có thể ra ngoài?" Giang Tinh Hoài nằm nhoài trên bàn thí nghiệm, nhìn Phó Diễn và trợ thủ đang đo lường dữ liệu.
Phó Diễn hiện đang phụ trách sản xuất và thử nghiệm vaccine, mỗi ngày hắn đều bận rộn, Giang Tinh Hoài ở không không có việc gì làm, khu vực hoạt động của căn cứ cũng không lớn, quanh đi quẩn lại có mấy chỗ quen thuộc, Giang Tinh Hoài rảnh rỗi đến phát chán.
"Còn phải qua một đợt săn lùng và tiêu diệt thể biến dị nữa, lực công kích của bọn nó là một mối nguy của chúng ta."
Trợ lý gật đầu, nhận tài liệu, mỉm cười chọc ghẹo Giang Tinh Hoài: "Hôm nay làm bài tập xong chưa?"
Giang Tinh Hoài: "..."
Ngày nào cậu cũng quay cuồng trong đống bài tập, lắc lư bên cạnh Phó Diễn. Sau hai tháng, ai cũng biết cậu phải ôn bài, mỗi lần gặp đều hỏi đúng một câu hôm nay làm bài tập xong chưa.
"Ừm, dịch bệnh cơ bản đã được khống chế, kỳ thi tuyển sinh đại học chắc không còn xa nữa." Phó Diễn nói.
Giang Tinh Hoài: "..."
Giang Tinh Hoài giận lẫy quay người định rời đi, nhưng chợt nghĩ đến những thứ mình vừa xin được ở trong túi, nên lại nhịn xuống. Đợi cậu trợ lý có việc phải ra ngoài, cậu dính chặt lên người Phó Diễn.
"Em cho chú xem cái này." Giang Tinh Hoài bí mật kéo túi.
"Cái gì?" Phó Diễn đặt báo cáo trong tay xuống, cúi đầu nhìn.
Sau khi thấy rõ, con ngươi của hắn tối sầm lại, hắn nhéo tai Giang Tinh Hoài: "Em lấy mấy thứ này ở đâu?"
"Xin nhà nước thưởng cho!" Giang Tinh Hoài đắc ý.
Phó Diễn: "..."
"Chỉ đêm nay thôi mà." Giang Tinh Hoài cười cười, hai tay ôm cổ Phó Diễn, "Sắp tới em không cần rút máu nữa."
Phó Diễn vòng tay qua eo cậu, một tay bóp m.ông cậu rồi bế thốc cậu nhóc lên.
"Này! Chú định làm gì?" Giang Tinh Hoài sửng sốt, mãi đến khi được đặt lên chiếc giường ngủ trưa quen thuộc của Phó Diễn, cậu mới vỡ lẽ. "Khoan đã, sao chú lại cởi quần áo?"