An Tình tỉnh dậy vì cơn đau ở cánh tay, cả người nóng rực như bị thiêu đốt, cô ta cố gắng mở lớn hai mắt, đầu nặng như một quả cầu sắt.
Cô ta cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh thì phát hiện mọi người đã đi hết rồi.
Không ai quan tâm cô ta cả?
Cô ta cười lạnh, không ngừng mắng đám người kia, hơn nữa thân thể không thoải mái khiến tâm trạng cô ra càng ngày càng trầm xuống. Kéo lê thân thể nặng nề, cầm lấy toàn bộ hoa quả dư lại.
Dù sao hiện tại cũng không có ai, dù cô ta lấy hết thì đã sao.
Cô ta vừa ăn hoa quả vừa vịn cầu thang đi lên tầng, cổ càng ngày càng nặng, còn cánh tay thì giống như có một cái bàn ủi đè lên.
An Tình cau chặt mày, lo lắng nhìn cánh tay mình, không ngừng lẩm bẩm, "Không thể nào... Không thể nào..."
Cô ta run rẩy kéo tay áo lên, động tác cẩn thận, cả người căng thẳng.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng của Đường Hạo, "Em tỉnh rồi à? Sao vậy, vẫn không thoải mái à?" Hắn đi tới muốn xem thử.
Nghe thấy tiếng nói khiến An Tình giật mình sợ hãi, đánh rơi hoa quả trên tay xuống đất, nhưng cô ta không rảnh để nhặt lên vội vàng lớn tiếng trả lời, "Em không sao cả! Em đi lên ngủ!" Nói xong thì vội chạy đi.
Cô ta bước đi kỳ quái, cứng nhắc không giống như ngày thường.
Đường Hạo lại chỉ nghĩ là do cô ta uống quá nhiều, đầu óc vẫn còn choáng váng. Không suy nghĩ nữa, bước lên nhặt quả đào rơi trên đất.
......
An Tình chạy một mạch vào phòng, cảm giác mắt mình hoa cả lên, cô ta cố nhìn xung quanh nhưng mọi thứ đều mông lung giống như bị che bởi một lớp cát.
Cô ta đỡ tường đi vào phòng tắm, hai mắt nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
Có một cái gì màu vàng che lại trước mắt.
Cô ta sửng sốt, chớp chớp mắt nhưng phát hiện đó không phải là ảo giác.
Một giọt mồ hôi chậm rãi rơi xuống, cô ta mạnh mẽ xốc tay áo lên.
Bên trên đó là một vết thương dữ tợn, ban đầu trên đó chỉ là một vết cào rất nhỏ thôi vậy mà hiện tại lại tím bầm lên, máu chảy càng ngày càng nhiều, chỗ nào cũng là máu.
Đột nhiên phải đối mặt với sự thâth, An Tình sợ hãi ngã ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt.
Trên cánh tay vẫn thường truyền đến cảm giác đau đớn.
An Tình ôm đầu, năm ngón tay bấu chặt vào tóc, trong lòng sợ hãi, "Không thể nào, không thể nào, sao có thể chứ? Chỉ bị cào nhẹ một cái thôi mà."
Cô ta cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, trước mắt cũng càng ngày càng mở. Dưới sự sợ hãi, cô ta cắn răng chạy tới dưới vòi nước, đưa vết tay xuống vòi nước mạnh mẽ kìa cọ, "Có cách rồi, nhất định có thể rửa sạch được, nhất định có thể rửa được..."
Da thịt chỗ đõ bị kỳ cọ bong ra, máu chảy càng ngày càng nhiều.
Cô ta lại giống như không phát hiện, liên tục kỳ mạnh, không biết thời gian trôi qua bao lâu.
An Tình suy sụp đè đầu, lầm bầm, "Rửa sạch, nhất định có thể rửa sạch..." Cô ta nói xong thì nở một nụ cười vui vẻ.
Sau đó thất tha thất thểu bò lên giường, "Mình đã rửa sạch rồi, ha ha ha, mình nói rồi, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện đó, sao mình có thể bị cảm nhiễm chứ."
"Ngủ một giấc là sẽ tốt lên." Cô ta nói xong thì nhắm mắt lại.
......
Tô Tử Tinh tỉnh lại thì thấy đã 5 giờ chiều rồi, cậu chui ra khỏi vòng tay của anh trai, nhìn thấy Bùi Tu Minh vẫn còn say giấc thì giúp hắn đắp chăn lại.
Anh trai mệt mỏi như vậy, hay là chiều nay để cậu nấu cơm cho.
Tô Tử Tinh xoa mắt, chậm rãi đi rửa mặt, muốn rửa mặt cho tình táo hơn. Khi đứng trước gương thì phát hiện môi mình sưng lên, thật kỳ lạ mà.
Tùy tiện kéo tay áo lên, phát hiện trên đó có vết muỗi cắn, gãi nhẹ mấy cái rồi không để ý tới nữa.
Vỗ nước lạnh lên mặt thì phát hiện dưới lầu im lặng, hình như cậu là người dậy đầu tiên.
Tô Tử Tinh nấu ăn không tốt, nên cậu định làm đơn giản thôi.
Trước tiên phải thái thịt, rửa rau.
Bọn họ đều không ăn cay nên chỉ nấu thịt bò xào ớt chuông là được. Rồi lại chiên cho mỗi người một quả trứng, rán thêm mấy cái lạp xưởng là được.
Tô Tử Tinh tự tin hẳn, bắt đầu động thủ.
Cùng lúc đó, An Tình cũng tỉnh lại từ trong mê mang.
Nhưng mà, tình hình ngày càng tồi tệ, cô ta càng cảm tháy mơ hồ hơn, đầu óc trì độn, nhưng cô ta không thể ngủ tiếp được, như vậy mới có thể sống tiếp được.
Cô ta khủng hoảng vô cùng.
An Tình bò dậy, hai tay nắm chặt ga giường, cô ta nhìn ra ngoài thì phát hiện trời đã về chiều, chiếu vào cô ta, nhiều chỗ đã tối hẳn.
"Vì sao... Vì sao... Vì sao chứ." Cảm giác không cam lòng nổi lên, cô ta từ từ nghiến chặt hàm răng.
Vì sao lại là cô ta chứ?
Vì sao chứ?
Cô ta dù sao cũng đã chăm chỉ luyện tập, dũng cảm đối diện với mạt thế, vì sao người bị cào vẫn là cô ta.
Cô ta oán giận thở hổn hển, cảm xúc lên xuống thất thường, cô ta đỡ tường chậm rãi xuống giường.
Người đáng chết trong tận thế đáng nhẽ ra phải là loại người giống Tô Tử Tinh chứ.
Nhu nhược, ngây thơ, yếu ớt, không có năng lực gi.
Chỉ là một cái bình hoa di động!
Vì sao cô ta phải sống trong lo lắng sợ hãi mà người đó lại sống tốt như vậy? Lại còn vẫn vô tư như trước đây?
Khuôn mặt cô ta dần trở nên dữ tợn, biểu tình ghen ghét.
An Tình lắc đầu, không biết lấy sức lực ở đâu chậm rãi đi xuống tầng.
Đôi mắt không nhìn thấy nhưng tai cô tai trở nên rõ hơn, cô ta có thể nghe thấy tiếng hát nhỏ vọng ra từ bếp.
Trên mặt An Tình lộ ra nụ cười quái dị, cô ta chết thì cũng phải mang theo một người làm đệm lưng.
Dù sao Tô Tử Tinh cũng sẽ chết sớm thôi, chết ngay bây giờ cũng chẳng sao cả.
Không chừng anh trai cậu còn nghĩ cậu là một cái trói buộc.
Không có dị năng, không có tính cảnh giác, gặp ai cũng ngây ngốc, loại người này không nên sống thoải mái như vậy.
Cô ta đã nhìn thấy người đó đứng trong bếp, vừa cắt rau vừa vui vẻ ca hát.
Đáng chết!
An Tình vui vẻ đi đến cửa bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, cười lạnh!
Cô ta chịu đựng khó chịu, lê từng bước bước chân đến gần thì bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khó chịu, cố gắng nhịn xuống cũng không được, phải quay sang một bên nôn khan.
Tô Tử Tinh giật mình quay đầu lại nhìn, lo lắng hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
An Tinh gắt gao nắm chặt cánh tay, móng tay sắc nhọn như muốn đâm thủng da, đáng tiếc lúc này cô ta không thể dùng lực được.
Trong cổ họng thì lại càng ngày càng khó chịu.
"Cậu làm sao vậy? Hay là ngồi một chút đi.
An Tình cảm thấy cổ họng càng ngày càng khó chịu nhưng lại không thể nói rõ cảm giác được. Giống như có một chục bông bị nhét vào đó, cô ta mình liều mạng dùng ta móc họng mình, cảm giác bị nghẹn càng ngày càng nghiêm trọng, có thứ gì đó sắp phun ra...
Trong ánh mắt sợ hãi của Tô Tử Tinh, cô ta giống như đã nhìn thấy gì đó.
An Tình run rẩy tóm lấy Tô Tử Tinh, mắt cô ta dần dần biến thành màu vàng nâu, nhưng trong đó lại có sự hưng phấn dị thường...
Nhưng cánh tay cô ta nâng lên một nửa thì bị một lực mạnh đập bay ra ngoài.
"Uỳnh" một tiếng, cả người cô ta đập mạnh vào tường, kèm theo tiếng kêu đau đớn, cái ghế đạp trúng cô ta rơi mạnh xuống đất.
Một cái ôm ấm áp lập tức bao phủ lấy Tô Tử Tinh. . Ngôn Tình Ngược
Tô Tử Tinh ngơ ngác dần dần sợ hãi, cậu run rẩy chỉ vào An Tình, nghẹn ngào nói, "Anh, cô ấy làm sao vậy?"
Bùi Tu Minh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, trấn an hôn lên trán cậu, "Tiểu Tinh ngoan, đừng sợ, anh ở đây."
Tô Tử Tinh rúc vào lòng hắn, nhìn thẳng về phía trước, cậu sao lại có thể không sợ được chứ, hiện tại cơ thể vẫn còn run lẩy bẩy, cả người đều là mồ hôi lạnh, giống như một con mèo nhỏ sợ hãi.
Bùi Tu Minh nhìn An Tinh ở trong góc tường, ánh mắt thâm trầm.
Đời trước hắn chỉ biết người hại chết tiểu Tinh là một bạn học nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra sớm như vậy?
Hóa ra mạt thế chỉ mới xảy ra mấy ngày, tiểu Tinh đã chết vì điều này.
Trong lòng hắn vừa đau xót vừa tức giận, ánh mắt tràn ngập huyết tinh, hắn lạnh lùng trừng người đang rên rỉ trong góc, chậm rãi đi tới.
An Tình thấy hắn bước tới, thì giãy giụa khóc, "Cứu, cứu tôi, cứu..."
Bùi Tu Minh nắm tóc cô ta xách lên giống như một túi rác,"Cô sao lại dám làm như vậy? Hả?"
An Tình không hiểu hắn nói gì nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Đúng lúc này, trên đầu truyền đến cảm giác đâu nhức, "Uỳnh" một tiếng, cô ta lại đập mạnh vào tường.
Cô ta kêu lên một tiếng, một dòng máu nóng hổi chậm rãi chảy dọc xuống từ đầu.
An Tình sợ ngây người, cô ta chậm rãi ngầng đầu nhìn lên.
Người đàn ông trước nay luôn hờ hững lúc này lại nở một nụ cười thâm trầm giống như ma quỷ.
Cô ta sợ hãi hét lên.
Lúc này Lục Hỉ Nhi và Đường Hạo cũng chạy tới, ngây người nhìn tình cảnh trước mặt.
Lục Hỉ Nhi cảm thấy kỳ lạ, hét lên, "A! Từ miệng An Tình có cái gì đó rất dài rơi ra."
Đường Hạo cau chặt mày, "Em nhìn đôi mắt của cô ấy, chỉ sợ cô ấy sắp biến thành tang thi rồi."
"Hóa ra là tang thi, thật ngạc nhiên ha." Bùi Tu Minh nhìn chằm chằm thứ rơi ra từ miệng cô ta.
Tang thi biến dị, ngay từ đầu đã có những tang thi vô cùng khó đối phó, bọn chúng bên ngoài không khác gì người thường, chính vì vậy lại càng khó giải quyết.
Ánh mắt Bùi Tu Minh dừng lại trên đoạn thịt kia.
An Tình bị nhìn chằm chằm sợ hãi lùi về phía sau, cô ta không còn cảm thấy người đàn ông trước mắt mị lực nữa, ngược lại cô ta cảm thấy sợ sợ hãi tới cực điểm.
Cô ta không cam lòng hét lên, "Tôi vẫn còn ý thức, Tôi còn chưa biến thành tang thi! Mấy người không thể giết tôi! Mấy người không thể giết tôi!"
Cô ta quay đầu về phía Tô Tử Tinh định xin tha, "Tiểu Tinh, tiểu..."
Cô ta còn chưa dứt lời thì đã bị nắm lấy đáp mạnh vào tường.
Lần này cô ta cảm thấy đầu mình vang lên tiếng ầm ầm, đau tới không kịp phản ứng.
Lục Hỉ Nhi đứng ngoài có chút mềm lòng, "Nếu không thì chúng ta trước tiên trói cô ấy lại, đợi cô ấy biến đổi thì..." dù sao cũng là bạn học, Lục Hỉ Nhi vẫn chưa bị tận thế mài giũa mất đi tam quan trước đây.
Bùi Tu Minh khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ nhưng khi rơi vào tai An Tình lại giống như bị bóng ma đè xuống, cô ta run rẩy, theo bản năng trốn vào góc tường.
Bùi Tu Minh quay đầu nhìn Tô Tử Tinh, "Tiểu Tinh, anh trai dạy em, ở trong tận thế, điều quan trọng nhất là không được mềm lòng với kẻ địch dù người đó đã từng là bạn của em."
Hắn thong thả lấy ra một thanh đao sắc bén, dùng tay vẽ một đường trên cổ.
Xúc cảm lạnh lẽo dần tới gần, ý thức được mình sắp chết, An Tình sợ hãi hét lên, "Không, không! Tôi không muốn chết! Vì sao chứ! Tôi phải sống tiếp!"
Cô ta cuồng loạn, trong mắt tràn ngập sự hận thù. Trong lúc điên cuồng, đoạn thịt lòi ra ngày càng dài, hai mắt càng thêm vẩn đục.
Dần dần, cô ta không nói được nữa, chỉ còn những tiếng gầm gừ của tang thi.
Ngay sau đó, một thanh đao tàn nhẫn xuyên qua cổ họng cô ta.
"Phụt" một tiếng, máu bắn ra loang lổ trên tường.
Khung cảnh đáng sợ tới mức Tô Tử Tinh run bắn lên, hai mắt mở to sợ hãi.
Rõ ràng, mới trước đó bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, vậy mà cô ta đã biến thành tang thi, xác chết vô lực trượt dọc then vách tường, sắc mặt cô ta vặn vẹo.
Tô Tử Tinh ngây ngốc nhìn, cảm giác sợ hãi dần dần bao trùm cậu, không cho cậu một kẽ hở để thở. Tiếng hét trước khi chết của An Tình, giống như một bóng ma nắm chặt trái tim cậu.
Rõ ràng vẫn còn rất tốt mà.
Mọi chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?
Anh trai sao lại vô tình như vậy?
Nhưng không có ai giải đáp cho cậu, bầu không khí trầm lặng bao trùm khắp phòng.
Đột nhiên Bùi Tu Minh lên tiếng, "Tường bẩn rồi." Hắn quay đầu nhìn lại, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, "Tiểu Tinh, anh hai làm bẩn tường rồi, đừng giận nhé."
Hắn rút đao ra từ thi thể, không quan tâm lau vết máu lên quần áo An Tình, rồi cầm đao đi tới.