"Sao không ngủ thêm một lát nữa?" Tiêu Văn thấy Ôn Nhạc bò lên, nhìn đồng hồ kiểm tra rồi hỏi cậu.
Ôn Nhạc bò lên nóc nhà rồi tiến vào trong chăn đang vây quanh người của Tiêu Văn, "Không mệt lắm, người trong phòng là cùng nhau đến đây?"
"Lục tục tới, bị bọn họ đánh thức hả?"
"Không."
Nói xong, hai người cũng không tiếp tục trò chuyện, chỉ lẳng lặng dựa vào bên nhau.
Tới thời gian thay ca, Tiêu Văn cũng không đi xuống, anh cùng Ôn Nhạc ngồi trên nóc nhà. Vào mùa đông, nhiệt độ bên ngoài trời cũng không quá chênh lệch với trước đây, cho nên khi ở trong phòng hay bên ngoài cũng không quá khác biệt, huống chi ở đây còn có Ôn Nhạc.
Ôn Nhạc cũng không nói gì, để đầu Tiêu Văn nằm ở trên đùi, cậu yên lặng chỉnh lại góc chăn, bình tĩnh chú ý bốn phía, tinh thần lực cũng lặng lẽ tản ra, chú ý nhất cử nhất động ở trong phòng.
Nhìn sao mai phía chân trời từng chút dâng lên, một ngày mới sắp đến, cho dù là mạt thế, Ôn Nhạc cảm thấy chỉ cần có người đàn ông này ở bên người, cậu cũng không sợ gì cả.
Thời điểm vừa tới đây bọn họ đã đem tang thi bị hấp dẫn đến gần trạm xăng dầu tiêu diệt hết, cho nên đêm nay không có gặp được nguy hiểm gì. Mà những tang thi do những người sống sót kia hấp dẫn chạy lại đây cũng được Tiêu Văn giải quyết dễ dàng.
Ôn Nhạc ngồi trên nóc nhà gác đến hơn ba giờ, nhìn chân trời đã bắt đầu sáng lên, trong lòng hơi hơi thở dài. Tự khi cậu lên đây gác đến bây giờ, không còn người sống sót nào tụ tập lại đây, có thể vào thời điểm phát sinh nguy hiểm liền quyết đoán chạy ra khỏi thành phố đều là người thông minh, chính là không biết những người lưu lại trong thành phố như thế nào rồi. Một đêm này...... Sợ là lại có rất nhiều người gặp nạn......
Tiêu Văn ngủ cũng không trầm, nghe thấy âm thanh Ôn Nhạc thở dài thì tỉnh lại. Đứng lên hoạt động thân thể một chút, sau đó cùng Ôn Nhạc nhảy xuống nóc nhà.
Những người ngủ ở trong phòng cũng lục tục tỉnh lại, Ôn Nhạc làm lơ ánh mắt chờ mong của Ân Trình Dương, cùng chú Mạc, và bọn Chu Tuyền bắt đầu thu thập đồ vật.
"Xin chào mọi người, tối hôm qua cảm ơn các cậu." Đám người sống sót tối hôm qua vẫn luôn bị làm lơ, một nam nhân tối hôm qua vẫn luôn không ngủ đi đến trước mặt Tiêu Văn vươn tay ra, "Tôi là Trần Kiến Hằng."
"Xin chào, Tiêu Văn." Tiêu Văn cũng vươn tay chào hỏi với đối phương.
"Các cậu có biết tình huống bên ngoài không?" Trần Kiến hằng hỏi.
Như hắn đoán trước, Tiêu Văn lắc đầu. Mạt thế bắt đầu không bao lâu, các thiết bị liên lạc đều không thể sử dụng, cho nên không có cách nào có thể biết được tình hình bên ngoài như thế nào.
Trần Kiến Hằng thở dài, vốn dĩ hắn không ôm hy vọng gì mà hỏi thăm, nhưng sau khi nhận được đáp án vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng.
Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, thế giới đã thay đổi, có lẽ thật sự ứng nghiệm tiên đoán của người Maya, những quái vật đó thật giống thiên địch của nhân loại.
"Các anh dự định đi nơi nào?" Một giọng nữ yếu ớt đánh vỡ trầm mặc, hỏi.
Thu thập xong, Mạc Ngôn cùng Ân Trình Dương khiêng đồ vật đi ra ngoài, Chu Tuyền lôi kéo Mạc Cương cũng đi theo sau. Lưu lại Hàn Á cùng Ôn Nhạc đi đến bên cạnh Tiêu Văn.
"Thế giới này đều loạn thành như vậy, ai biết được nơi nào an toàn chứ, cho nên cứ đi một bước tính một bước. Mọi người thì sao?" Hàn Á nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói xong nhìn về phía Trần Kiến Hằng.
Thấy nói chuyện chính là người vẻ mặt ôn hòa, Hàn Á, liền có người lớn mật mở miệng.
"Các cậu là người đầu tiên lại đây, còn mang theo cả giường chăn, khẳng định là có chuẩn bị. Mọi người đều là anh em cùng chung cảnh ngộ, hà tất cất giấu làm gì."
Theo lời nam nhân nói, không ít người đều gật gật đầu, không tán đồng nhìn về phía bọn Hàn Á.
Trần Kiến Hằng nghe thấy thanh âm phía sau, nhíu nhíu mi, bàn tay hơi hơi nâng lên rồi sau đó buông xuống.
Ôn Nhạc nhìn đám người kia, nhưng tinh thần lực vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động phòng trong, tự nhiên phát hiện được động tác nhỏ của Trần Kiến Hằng. Sau khi Trần Kiến Hằng làm xong động tác, liền có mấy người tách ra khỏi một đám người, đi đến phía sau Trần Kiến Hằng.
Ôn Nhạc giật giật lông mày, không cảm giác được ác ý từ mấy người này. Ngược lại, động tác của bọn họ giống như là muốn phủi sạch quan hệ cùng đám người đang ngồi dưới đất.
Tiêu Văn nhướng mày nhìn về phía Trần Kiến Hằng, cười một cái, anh thích người thông minh.
Trần Kiến Hằng cũng nhếch khóe miệng tươi cười.
Mà ở đằng sau, một đám người đang ngồi không nhận ra suy nghĩ của Trần Kiến Hằng, bọn họ còn cho rằng đều là người đến sau, Trần Kiến Hằng đương nhiên sẽ đứng về phía bọn họ mà ủng hộ.
"Như thế nào không nói chuyện? Không phải là chột dạ đi?! Vẫn là thành thành thật thật đem đồ vật đưa ra, nếu không......"
"Nếu không cái gì?" Hàn Á buồn cười hỏi.
Nam nhân vẫn luôn nói chuyện bị Hàn Á cười khiến gã dâng lên cơn tức giận, chợt đứng lên, vài người ngồi vây quanh bên cạnh gã cũng đứng lên.
"Đừng không biết tốt xấu, bức chúng ta động thủ!" Nam nhân nói, lại liếc đến mấy người Trần Kiến Hằng, lúc này bọn họ còn đang nghĩ rằng, người của Trần Kiến Hằng khẳng định cũng cảm thấy mấy người chiếm trạm xăng dầu này đều là người không biết tốt xấu.
Ôn Nhạc buồn bực nhìn tên ngốc này cùng đồng đội ngu ngốc của gã đi đến trước mặt cậu, hơn nữa bọn họ còn không có ý tốt mà nhìn cậu.
Đều đang cảm thấy bộ dạng của cậu rất dễ bắt nạt có đúng không?
Cũng không trách mấy người này đi vây quanh cậu, khí thế của Tiêu Văn rất mạnh, mà Hàn Á vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn không ra sâu cạn, so sánh với nhau, Ôn Nhạc tự nhiên bị trở thành quả hồng mềm có thể dễ dàng nắn bóp.
Biểu tình của Hàn Á không thay đổi, vẫn tiếp tục cười tủm tỉm như cũ, hỏi: "Bức ai động thủ?"
Mới vừa nói xong, người nọ liền một quyền đánh về phía Ôn Nhạc.
Khi dễ bọn hắn không dám động thủ sao?
Theo động tác nam nhân, những người ngồi đằng sau bắt đầu trầm trồ khen ngợi, Trần Kiến Hằng cùng thủ hạ đang chuẩn bị ngăn trở tên ngu ngốc nói động thủ liền động thủ kia, bọn Tiêu Văn nhìn thì ít người, nhưng có thể thoát nạn ở trong thành phố mà chạy đến nơi này đầu tiên, cũng không có sợ hãi mà bật đèn thu hút bọn họ tiến đến, có thể là người đơn giản sao?!
Bất quá giây tiếp theo, toàn bộ thanh âm đột nhiên im bặt.
Ôn Nhạc mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm nam nhân đang giơ nắm đấm với cậu, sung trong tay nhắm vào trán gã.
"Anh có ý kiến?"
Đối với câu hỏi của Ôn Nhạc, nam nhân sợ hãi muốn lắc đầu, nhưng lại không dám động. Trên đầu chính là cây súng hàng thật giá thật, ai mà ngờ rằng người nhìn có vẻ dễ bắt nạt nhất ngay cả trốn cũng không trốn mà là trực tiếp rút súng ra?! Nam nhân cực kỳ hối hận.
Trần Kiến Hằng đồng tử co rụt lại, nhìn bộ dáng yếu ớt của thiếu niên trước mắt, lại nhìn súng trong tay cậu. Hồi tưởng lại từ khi bắt đầu vào cao tốc mãi cho đến nơi này, dọc theo đường đi có không ít quái vật nằm trên đường bị bắn bể đầu, chỉ sợ là do mấy người trước mắt này làm.
Hàn Á cứ như cái gì cũng chưa thấy, nhìn sang Trần Kiến Hằng, "Đi ra ngoài tâm sự?"
Trần Kiến Hằng gật gật đầu, thủ hạ của hắn cũng cùng đi theo bọn Tiêu Văn đi ra ngoài.
Ôn Nhạc thu hồi súng, xoay người theo bọn họ rời đi.
Đứng trước cửa, cậu cũng mặc kệ người trong phòng nghe hay không nghe, nhàn nhạt nói: "Ở mạt thế người có thể sống sót đều không dễ dàng, tùy tùy tiện tiện trêu chọc người khác thì chết càng mau."
"Anh là quân nhân." Đi đến trước cửa chính trạm xăng dầu, nhìn Mạc Ngôn đã đem xe chạy đến, Tiêu Văn xoay người nói.
Ngày hôm qua bọn Trần Kiến Hằng là nhóm người sống sót đầu tiên đuổi tới nơi này, Tiêu Văn ngay từ đầu liền chú ý tới bọn họ, xe bọn họ đi là quân đội cấp.
Trần Kiến Hằng gật gật đầu, "Tôi nghỉ phép trở về thăm người thân, lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện này."
Tiêu Văn nhìn người đứng ở đằng hắn, trừ bỏ ba người vừa nhìn liền biết đây chính là quân nhân, chỉ có một tiểu cô nương mười bốn lăm tuổi cùng một ông lão đã bạc đầu.
Lại nhìn đau đớn kịch liệt trong mắt Trần Kiến Hằng, Tiêu Văn thở dài, phỏng chừng lần thăm người thân này của hắn, tình huống thực tệ.
"Mọi người là tính toán......" Hàn Á hỏi.
"Chúng tôi tính toán trở về quân khu thành phố T, tuy rằng không biết tình huống ở đó như thế nào, nhưng chúng tôi là quân nhân, cho nên cần phải trở về bộ đội." Trần Kiến Hằng cũng không giấu giếm, nói rõ tình hình thực tế.
Tiêu Văn gật gật đầu, không nói thêm cái gì nữa.
Ôn Nhạc nghĩ nghĩ, trở lại trên xe, từ trong không gian lấy ra hai thanh súng cùng một ít đạn, đi đến trước mặt Trần Kiến Hằng đưa qua.
Trần Kiến Hằng sửng sốt, cũng không làm ra vẻ mà tiếp nhận. Khi bọn họ rời khỏi quân đội không được phép mang theo súng ống, dọc theo đường đi chỉ có thể xách theo đao côn các loại lấy từ trong thành phố.
"Cảm ơn." Trần Kiến Hằng trịnh trọng nói lời cảm tạ, có súng, bọn họ cũng có thêm một chút khả năng sống sót.
Ôn Nhạc lắc đầu, đối với quân nhân, cậu vẫn rất kính trọng. Mạt thế đến, quân nhân dù là trước hay sau đều luôn chiến đấu ở tuyến đầu, nghĩa vô phản cố mà bảo hộ những người sống sót. Bọn họ là anh hùng, cũng là bi kịch. Bởi vì bọn họ là dùng chính sinh mệnh của bản thân bảo hộ người dân, nhưng là, bọn họ có thể chiến đấu với rất nhiều kẻ thù, từ tang thi, đến biến dị động vật, cuối cùng lại ngã xuống trước những thế lực tranh quyền đoạt lợi.
"Đôi khi, người nắm quyền không nhất định đúng, không cần bị chức trách quân nhân che mắt. Nhiều thân nhân sống sót, nhiều chiến sĩ cùng anh vào sinh ra tử, không cần vô duyên vô cớ chôn vùi sinh mệnh chính mình." Ôn Nhạc do dự thật lâu, mới nói ra suy nghĩ của mình. Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, cậu tin tưởng Trần Kiến Hằng khẳng định có thể nghe hiểu.
Nương theo túi áo yểm hộ, Ôn Nhạc lấy ra một thiết bị đồng hồ định vị giống mấy người bọn họ.
"Chúng tôi dự định đi về hướng cao nguyên, nếu có thể cứ đến đó tìm chúng tôi, chỉ cần khoảng cách không vượt qua hai mươi km, trên thiết bị sẽ hiện lên vị trí của chúng tôi."
Trần Kiến Hằng không biết thiếu niên trước mắt này vì sao lại nói ra những lời vừa rồi, nhưng hắn vẫn tiếp nhận đồng hồ trong tay thiếu niên.
"Tôi tên là Ôn Nhạc." Ôn Nhạc tiến lên xe trước, rồi nói với Trần Kiến Hằng.
Bọn họ nói "Hẹn gặp lại", sau đó phân biệt mà tự tách ra xe của từng người, đi đến phía trước khoảng mấy km, là một giao lộ cao tốc, hai chiếc xe hướng về hai phương hướng bất đồng mà chạy đi.
Đối với khúc nhạc đệm này, người của hai bên đều chỉ yên lặng ghi tạc trong lòng, ai cũng không nghĩ tới, thật lâu về sau bọn họ đều thấy may mắn vì nhớ lại nhắc nhở của Ôn Nhạc.