Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 5: Hôn



Nháy mắt khi Tiêu Văn ôm lấy cậu, cơ bắp toàn thân đều căng cứng cả lên, nghĩ đến đây là Tiêu Văn ôm mình, cũng liền thả lỏng lại. Thành quả của mạt thế a......

Không có phát hiện sự khác thường của Ôn Nhạc. Tiêu Văn mừng rỡ.

"Tiêu Văn, anh có quen biết người nào trong quân đội không?"

Xe trong quân đội so với tư nhân thì càng an toàn rắn chắc hơn, ngay cả việt dã, Jeep đem so với xe quân đội cũng chỉ là giàn hoa.

"Quân đội? Muốn liên hệ thì cũng có thể, em muốn cái gì?" Vũ khí chính anh cũng có, không cần quân đội.

"Xe, xe của quân đội rắn chắc, nếu có thể nên chuẩn bị nhiều thêm mấy chiếc."

Tiêu Văn nghĩ nghĩ, nhìn về phía Ôn Nhạc. Tâm địa Ôn Nhạc như thế nào thì anh hiểu rõ, hơn nữa nếu không phải Ôn Nhạc tâm tính mềm nhẹ, lúc trước cậu cũng đã không cứu anh, càng sẽ không nhận thức một người như anh, một người khác xa như hai thế giới.

"Em chuẩn bị mang theo bao nhiêu người, anh chuẩn bị xe cùng với xăng dầu."

Ôn Nhạc có chút mờ mịt mà nhìn Tiêu Văn.

Tiêu Văn nhìn Ôn Nhạc như vậy, thở dài.

"Không có việc gì, đến lúc đó có thể mang theo ai liền mang theo đi."

Ôn Nhạc lúc này mới phản ứng lại, biết rõ Tiêu Văn hiểu lầm, nhưng thanh âm vẫn có chút bén nhọn nói: "Không cần!"

Đời này cậu sẽ không bao giờ làm thánh mẫu, không cần vì những người kia mà đồng tình, lại đi thương tổn người bên cạnh mình!

Tiêu Văn không nghĩ tới Ôn Nhạc lại phản ứng lớn như vậy, hơn nữa đáy mắt Ôn Nhạc tràn đầy phẫn hận khiến anh không biết phải làm sao.

Phát hiện bản thân có chút kích động, đem tâm thái bình ổn lại, mới chậm rãi mở miệng: "Trước kia em hảo tâm giúp đỡ người khác đều có anh đứng đằng sau thu thập tất cả rắc rối, trước đó lợi ích tiền tài, nhưng sau này mạt thế đến sẽ không giống nhau, ở mạt thế mạng sống là lớn nhất, em không muốn liên luỵ anh....."

Nói nói, Ôn Nhạc đem đầu vùi vào trước ngực Tiêu Văn, cậu chỉ thấy cái mũi ê ẩm, xem ra hôm nay khóc nhiều quá rồi, nước mắt muốn khô cạn.

Tiêu Văn ôm lấy Ôn Nhạc đột nhiên trở nên yếu ớt đau thương, trong lòng ấm áp.

"Nhạc Nhạc trưởng thành rồi, bất quá em không cần phải sợ liên luỵ anh, bảo vệ em là việc duy nhất anh cần phải làm."

Nghe thấy lời Tiêu Văn nói, Ôn Nhạc cảm thấy nước mắt càng như muốn rơi xuống nhiều hơn.

Ngẩng đầu, mông lung nhìn Tiêu Văn, cầm lòng không được mà nâng người lên.

Vì người như vậy, đáng giá.... Dù cho anh ấy có là nam nhân.

Tiêu Văn nhìn Ôn Nhạc ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, cái mũi hồng hồng, miệng đỏ bừng, đáy lòng mềm thành một mảnh.

Thẳng đến khi miệng đỏ bừng kia hướng đến chính mình, anh mới kinh hỉ vạn phần. Có chút không dám tin tưởng, chẳng lẽ..... Ôn Nhạc đây là chấp nhận mình? Chấp nhận tình cảm của anh sao?

Không kịp tự hỏi những chuyện khác, thịt đã dâng đến miệng thì làm gì có đạo lý buông tha! Anh cúi đầu hôn lấy đứa nhỏ tự đưa chính mình lên, tinh tế vuốt ve, nhẹ nhàng gặm cắn, cảm giác được đứa nhỏ trong ngực chậm rãi thích ứng, cũng không có tránh thoát, anh mới một tay đỡ lấy gáy đứa nhỏ, mở hàm răng cậu ra, bắt đầu công thành đoạt đất.

Từ sau khi nụ hôn bắt đầu, cái gì tang thi, cái gì mạt thế sớm đã không biết chạy đi nơi nào. Khắp nơi trong miệng đều bị công hãm, đầu lưỡi cũng muốn thành tù binh của đối phương, trong đầu hồ nhão một mảnh, thẳng đến khi Ôn Nhạc muốn hít thở không thông, đối phương mới buông tha cho cậu.

Ghé vào trong ngực Tiêu Văn há mồm thở phì phò, Ôn Nhạc phát hiện, chính mình không chán ghét nụ hôn của Tiêu Văn, có lẽ chờ đến khi mất đi, mới có thể học được cách quý trọng. Nếu không có những gì xảy ra ở trước đó, cậu cũng không biết rằng làm sao mới có thể tiếp nhận hết thảy tình yêu của Tiêu Văn.

Tiêu Văn cảm thấy bây giờ anh có chết đi cũng đáng giá. Ôn Nhạc không chán ghét nụ hôn của anh, Ôn Nhạc tiếp nhận anh!!

"Nhạc Nhạc, đây là thật sao?" Tiêu Văn nhận được kinh hỉ mà lo được lo mất. Hai ngày trước Ôn Nhạc còn trốn tránh anh, dù cho gặp nhau ở bên ngoài, Ôn Nhạc cũng chào hỏi đôi ba câu rồi bỏ chạy.

Ôn Nhạc dĩ nhiên sẽ không nhớ rõ "Hai ngày trước" của Tiêu Văn. Ở trong trí nhớ của cậu, trước mạt thế thái độ của cậu đối với Tiêu Văn rất là mơ hồ.

"Ừm, Tiêu Văn, anh đối xử với em tốt quá, làm em có suy nghĩ được anh sủng ái là điều đương nhiên, cứ như vậy mà đòi lấy, cũng có thói quen có anh bên cạnh, Tiêu Văn, yêu anh... rõ ràng như vậy mà trước giờ em vẫn không nhận ra....." thẳng đến khi không còn anh bên cạnh, mới biết được yêu anh đến như nào..

Tiêu Văn ôm chặt lấy Ôn Nhạc.

"Nguyên lai lại đơn giản như vậy, hiện tại phát hiện cũng không chậm, đúng không?" Tiêu Văn ôn nhu nói.

Ôn Nhạc gật gật đầu.

Đúng vậy, không muộn, hôm nay bắt đầu. Không có hối hận, không có bi thương.

Tình yêu của chúng ta, làm lại từ đầu.

Hai người cứ như vậy mà ôm nhau, hấp thu ấm áp lẫn nhau, hưởng thụ thời khắc này.

Thời gian trôi đi, Ôn Nhạc mới từ trong ngực Tiêu Văn bò ra, hai người nhìn nhau, nở nụ cười.

"Được rồi, bắt đầu chuẩn bị đi, vừa rồi đã nói đến đâu rồi?" Ôn Nhạc cầm danh sách vật tư lên, lại bắt đầu phát sầu.

Tuy rằng quy hoạch không khó, nắm chặt thời gian thì hai tháng cũng đủ dùng, nhưng nhìn đám chữ rậm rạp này, Ôn Nhạc chính là sầu đến muốn rụng tóc.

Tiêu Văn duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày của Ôn Nhạc, "Vừa rồi nói đến xe quân đội, Nhạc Nhạc, em muốn mang theo ai? Người quá nhiều anh sợ sẽ phát sinh nhiều sự cố, ít người thì vấn đề không quá lớn."

Tiêu Văn không biết chuyện gì khiến cho Ôn Nhạc vứt bỏ đi tâm tính mềm lòng của cậu, nhưng anh quá hiểu biết Ôn Nhạc, anh luyến tiếc Ôn Nhạc cố gắng cưỡng bức ý niệm tâm địa của mình.

Ôn Nhạc lắc đầu, chính cậu tự thể nghiệm qua mạt thế tàn khốc, đạo đức chôn vùi, tâm địa thay đổi, khiến cho chính mình không thể lại mềm lòng, đây là mạt thế đã từng giáo dục cậu, không thể không thừa nhận.

"Bên em có một vài thân thích anh cũng biết qua, lúc trước cha mẹ gặp nạn bọn họ không thèm đoái hoài tới, bây giờ muốn em mang theo bọn họ? Em còn muốn sống lâu thêm hai năm! Hơn nữa em cũng không có bạn bè gì, trừ bỏ anh, những người khác còn không phải là hướng về tiền của em đi!"

Nói đến đây, Ôn Nhạc mới cảm thấy dù là ở niên đại hoà bình, cậu không có thân nhân không có bạn bè, mà lại có thể sống thật tiêu dao tự tại, công hộ tống của Tiêu Văn không thể không kể đến!!

Tiêu Văn đối với người bên cạnh Ôn Nhạc chỉ sợ so với cậu còn nắm rõ hơn, nghe Ôn Nhạc nói như vậy, anh cũng liền gật đầu.

"Bên anh thì sao?" Ôn Nhạc biết rõ vẫn cố hỏi, Tiêu Văn muốn mang theo người nào cậu cũng rõ ràng rành mạch. Kiếp trước khi mạt thế bùng nổ, Tiêu Văn trực tiếp chạy đi cứu chính mình, còn những thân tín chân chính thì đều tập hợp ở một nơi khác. Ôn Nhạc không thể không bội phục ánh mắt nhìn người của Tiêu Văn.

Lúc ấy mạt thế đột nhiên bùng nổ, Tiêu Văn ngay cả một chút do dự cũng đều không có, liền chạy tới tìm cậu, sau khi nhìn thấy cậu an toàn anh mới gọi điện thoại thông tri mấy người kia, cũng may lúc ấy thông tin còn chưa có gián đoạn, chờ đến khi bọn họ chạy tới, thông tin đã hoàn toàn gián đoạn. Mà mấy người kia cho đến khi chết đi vẫn luôn tuân thủ hứa hẹn đối với Tiêu Văn, đem cậu bảo hộ chu toàn. Lúc trước một đám người cùng nhau trốn thoát khỏi thành phố, cậu là người cuối cùng chết, không có người khác bảo hộ, cậu chết hèn nhát đến cực điểm, trừ bỏ tự sát, cậu đến khả năng tự cứu chính bản thân đều làm không được.

"Nếu thật xảy ra chuyện, người cần mang theo khẳng định sẽ là người thân tín không phản bội. Chỉ sợ đến lúc đó chỉ có Ân Trình Dương, Hàn Á, Chu Tuyền cùng Văn Ngôn." Tiêu Văn nói xong lại cảm thấy người có chút ít, anh tự hỏi có nên tăng thêm vài người hay không, chỉ cần là những người không đâm sau lưng hay phản bội bọn họ là được. Nhiều người, Ôn Nhạc cũng có thể an toàn hơn.

Ôn Nhạc vừa thấy Tiêu Văn còn muốn tìm thêm người, lập tức đánh gãy.

"Chỉ sợ điều kiện ở mạt thế rất ác liệt, đối với người khác không có biện pháp nào để hoàn toàn yên tâm, người mang theo càng nhiều càng không an toàn!" Bốn người Tiêu Văn vừa nói kia đều là bốn người có nhân phẩm tốt, có thể tin tưởng được, đây đều là cậu tự mình nghiệm chứng qua, những người khác thì không dám chắc.

Tiêu Văn nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu người bạn kia của Ôn Nhạc đã nhắc nhở cậu chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy, phỏng chừng điều kiện trong mạt thế sẽ rất ác liệt cực đoan, hoàn cảnh như vậy thì nhân tâm càng khó mà lường được.

"Đúng rồi, em nhớ rõ không phải Văn Ngôn còn một người cha hay sao? Những người kia cũng không có vướng bận người thân, nhưng Văn Ngôn còn có cha, cần phải tính toán sớm một chút, vạn nhất đến lúc đó binh hoang mã loạn, không kịp đón người, sớm một chút thì cũng có thể thêm phần an toàn."

Một đời trước, khi mạt thế vừa tiến đến, cậu có nghe nói, có rất nhiều người đột nhiên té xỉu. Khi bọn Văn Ngôn chạy về nhà, hắn phát hiện cha đã bị cắn, mà người cắn lại chính là ông cụ hàng xóm, phỏng chừng là cha Văn Ngôn nghe được có người cầu cứu, lập tức mở cửa ra mới bị tang thi cắn chết. Lúc ấy Văn Ngôn vừa mới về tới nhà, cha hắn vẫn còn chút thanh tỉnh, Văn Ngôn trơ mắt nhìn cha biến thành tang thi. Vốn Văn Ngôn không phải là người nói quá nhiều, sau sự kiện ấy Ôn Nhạc cũng chưa từng thấy hắn mở miệng một lần nào nữa.