Phượng Hoàng thành, một hàng Cung Lê Hân đang trên đường đi tới kho lúa ở Tây Giao. Có Tiểu Thủy dẫn đường, bọn họ đỡ phải đi rất nhiều đường vòng, nhưng vì đường bị một biển xe dài lan man không dứt chặn lại, thỉnh thoảng còn có quần tang thi đột kích, nên tốc độ của bọn họ khá chậm, qua ba bốn giờ cũng chỉ mới đi được nửa đoạn đường.
“Giữa trưa, nhiệt độ không khí rất cao, hay chúng ta tìm chỗ nghỉ một tiếng rồi đi?” Kim Thượng Ngọc không ngừng lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển đề nghị. Trong đoàn người, ngoại trừ Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên có thể chịu nhiệt, mọi người đều cả người đầy mồ hôi cùng vết bẩn, nhìn qua vô cùng chật vật.
“Vào đây nghỉ ngơi đi.” Tống Hạo Nhiên nhảy qua một cái, thuận tay xử lý vài tang thi cấp thấp, đẩy cánh cửa thủy tinh của một tiệm cắt tóc ven đường nói.
Mọi người vội vàng theo vào, trở tay đóng cửa lại, kéo rèm hai bên cửa ngăn trở tầm nhìn của tang thi. Ánh mặt trời gay gắt bị rèm cửa chắn đi một nửa, chiếu lên người không còn quá nóng bức, lúc này mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Không gian trong tiệm cũng không quá rộng, các thiết bị vệ sinh đã sớm hoang gỉ, phủ đầy bụi bẩn, mùi bốc lên không khí mang theo một cỗ hôi thối đặc hữu của thời mạt thế.
Nhưng mọi người sớm đã quen với mùi này, không để ý tới mặt sàn dơ bẩn, đặt mông ngồi xuống, khẽ hít thở, phòng ngừa hô hấp quá nặng nề hấp dẫn đàn tang thi tới vây công. Chỉ duy nữ nhân phóng đãng dáng người nóng bỏng trước đó biếng nhác nghiêng người dựa vào tường, thần sắc nhìn về phía sàn đầy chán ghét.
“A Kiện, lấy C quốcho tôi rửa mặt, bẩn chết được!” Giọng ả hơi khàn khàn, không giống thanh âm uyển chuyển thanh thúy của phụ nữ bình thường, nhưng nghe lại thấy đặc biệt gợi cảm mê người.
A Kiện chính là tên nam nhân bị đập vào ván cửa, là thủy hệ cấp ba đê giai, nghe thấy ả gọi tới, trong lòng liền nóng lên lập tức đứng dậy, cùng ả đi vào phòng gội đầu phía sau. Tiếng nước róc rách truyền tới, trong đó còn xen lẫn tiếng môi lưỡi giao triền cùng tiếng rên rỉ làm nũng của nữ nhân. Mà hai nam nhân tối qua còn ôm ả lại làm như không nghe thấy, thản nhiên lấy bịch lương khô trong bao ra ăn ngấu nghiến.
Mạt thế, cái con người để ý nhất là tính mạng, là sức mạnh, là ấm no, còn tình yêu và trung trinh, không biết đã sớm bị bọn họ quăng đi đâu rồi.
Còn phải đi nửa ngày, vì để bảo tồn thể lực, hai người kia không có ý dã chiến tại chỗ, đùa giỡn một hồi đã đi ra. Biểu tình nam nhân kia rất thỏa mãn ngồi xuống, mở balô tìm kiếm thức ăn. Nữ nhân kia hai má ửng hồng, sóng mắt nhộn nhạo đầy yêu mị, trong tay cầm một cái khăn trùm đầu đã nhúng nước, vểnh mông lên cúi người lau mặt sàn dơ bẩn.
Không biết là cố ý hay vô tình, ả lại lựa chỗ ngay cạnh Tống Hạo Nhiên, cong mông lắc lư không ngừng trước mặt Tống Hạo Nhiên, động tác chỉ còn kém áp thẳng lên mặt hắn. Đôi mày xéo của Tống Hạo Nhiên nhíu chặt, đôi hồng mâu yêu dị không hề che dấu vẻ chán ghét, duỗi chân ra đạp mạnh vào bắp chân cô ả, thanh âm đầy lạnh lùng,”Tránh ra!”
Nữ nhân thét lên sợ hãi, người ngã ra sau, mắt thấy sắp ngã vào lòng Tống Hạo Nhiên. Không đợi Tống Hạo Nhiên lách người né tránh, Cung Lê Hân ngồi bên người hắn đã di chuyển, tay vung lên, một đạo chưởng phong phóng ra đẩy nữ nhân kia trượt một đường dài dưới sàn.
Thấy ả nữ nhân kia lưu lại một đường dài sạch bong dưới người, Kim Thượng Ngọc cúi đầu, bả vai run run, cố gắng nén cười. Đối với hành động thô bạo lại trực tiếp của Cung Lê Hân, cô quả thực rất yêu thích.
“Mày muốn chết sao?!” Nữ nhân kia xoa xoa phần ngực đau nhức không thôi, khuôn mặt vặn vẹo gầm nhẹ, trong con ngươi màu đen lướt qua một đạo lục quang âm ngoan, nhanh chóng đánh về phía Cung Lê Hân, dương tay phóng ra một hạt giống màu nâu.
Cung Lê Hân thản nhiên liếc ả một cái, một cái phất tay chính là một đạo chưởng phong, đánh bay ả ta, người đập vào vách tường, còn mấy dây leo xuất ra từ hạt giống kia thì bị cậu hút vào ngọn hỏa diễm màu trắng trong lòng bàn tay, nháy mắt hóa thành khói bụi.
Ngoại trừ Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, tất cả những người còn lại đều trợn trắng mắt, trong lòng chấn động. Phong hỏa song hệ! Cư nhiên là phong hỏa song hệ! Bọn họ không hẹn mà cùng gào thét trong lòng, ánh mắt nhìn thiếu niên bất tri bất giác đã mang theo kính sợ, thầm cảm thấy may mắn mình đã không đứng ra giúp nữ nhân kia. Nữ nhân kia quỳ rạp dưới đất, người lạnh run, đừng nói đánh trả, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Lúc này ả mới ý thức được—người muốn đâm đầu vào chỗ chết, ngay từ đầu chính là cô ta.
“Cách Tống đại ca của tôi xa một chút, tôi không thích.” Chống lại tầm mắt sợ hãi của nữ nhân nọ, Cung Lê Hân thận trọng cảnh cáo, nói rõ từng câu từng chữ. Vừa nghĩ tới người này thiếu chút nữa đã ngã vào ôm ấp của Tống đại ca, vị trí chỉ duy độc thuộc về cậu, thì trong lòng cậu thấy phiền muộn không thôi, khó chịu không nói nên lời.
“Haha~” Tống Hạo Nhiên nghe vậy, liền không nhịn được bật cười, duỗi tay kéo thiếu niên miệng mím mày nhíu vô cùng khả ái vào lòng, ngậm lấy đôi môi phấn nộn của cậu liếm mút, đôi hồng mâu yêu dị tràn ngập ôn nhu quyến luyến khó có thể nói nên lời.
Thiếu niên ngốc lăng trong thoáng chốc, sau khi phản ứng lại thì đôi miêu đồng khẽ híp, chủ động ôm lấy cổ hắn, cánh môi phấn nộn hé ra không chút giữ lại mặc cho hắn xâm chiếm. Tiếng hôn nhau chậc chậc không ngừng vang vọng trong không khí, trên mặt hai người đang khép hờ mắt đều mang vẻ thành kính lại tràn đầy tình cảm, nhu tình mật ý nồng đậm lan tràn trong phòng. Đây là một nụ hôn không có ***, chỉ có tình yêu, hình ảnh tuyệt đẹp trước mắt trùng kích vào ánh mắt mọi người, làm cho trái tim băng lãnh tĩnh mịch của họ có chút xúc động.
Nữ nhân quỳ rạp dưới đất trên mặt giật mình, sau đó cúi đầu, giấu đi hâm mộ cùng ghen tị không thể kìm lại trong mắt. Có một người thật lòng yêu thương, ở mạt thế là hiếm có biết bao!
Thời điểm khi hai người miệng lưỡi chạm nhau, đôi mắt kim sắc của Lâm Văn Bác thoáng ảm đạm, nhưng mau chóng đã khôi phục lại màu sắc rực rỡ ban đầu. Hắn buông mi, lấy mấy bịch bánh quy cùng một chai nước trong balô ra, động tác bình tĩnh lạnh nhạt, làm như không có gì.
Ban đầu, tim hắn cũng đau như bị dao cắt, đau đớn tột cùng, nhưng lâu ngày, sự đau đớn này đã chậm rãi trở nên chết lặng, đến cuối cùng, phân chết lặng này lại biến thành thói quen. Nhân sinh khổ đoản, hắn thà chết chứ không nguyện rời khỏi, vậy thì chỉ có thể chịu đựng. Hắn nghĩ, khi bản thân thân thiết với tiểu Hân, cảm thụ của Hạo Nhiên khẳng định cũng giống hắn, vì thế, hắn cũng bình thường trở lại. Có lẽ sẽ có một ngày, tiểu Hân sẽ yêu một người mà không cần người kia, nhưng theo thời gian dần trôi, tình cảm của hắn với tiểu Hân ngày càng sâu đậm, hắn không còn chờ mong một kết cục như thế, thậm chí còn bài xích. Kỳ thật, ở như bây giờ cũng rất tốt.
Chờ khi hắn từ trong trầm tư hồi thần lại, hai người hôn nhau kia cũng lưu luyến không rời tách ra. Hắn khẽ cười, đưa một cái bánh quy đến bên môi thiếu niên, ôn nhu nói,”Mau canh thời gian ăn chút gì đi, buổi chiều còn phải chạy đi.”
“Ân, cám ơn Lâm đại ca.” Cung Lê Hân há một ngụm cắn bánh quy, cái lưỡi ấm áp quẹt qua tay hắn, liếm liếm vụn bánh rơi ra.
Kim mâu của Lâm Văn Bác ám ám, khóe miệng khẽ nhếch, xoay người cầm chai nước, tay trái cẩn thận đỡ dưới cằm ngừa C quốchảy xuống ướt vạt áo cậu. Thấy thiếu niên miệng ngậm miệng chai, ngoan ngoãn uống, đôi miêu đồng khẽ híp, lộ ra biểu tình sảng khoái, hắn liền bật cười, dùng đầu ngón tay cẩn thận lau đi khóe môi hơi ướt, động tác ôn nhu không nói nên lời.
Bọn họ ở cùng một chỗ rất ăn ý, quanh thân lặng lẽ xuất hiện ngọt ngào cùng ôn nhu không kém nụ hôn vừa rồi, mọi người liên tục ghé mắt, sáng tỏ quan hệ giữa ba người, lòng đầy hâm mộ.
Kim Thượng Ngọc ngây ngốc nhìn ba người, ánh mắt có chút phức tạp. Nghĩ đến sức mạnh phong hỏa song hệ của thiếu niên, cô thu lại tầm mắt chậm rãi cúi đầu xuống, hai má giấu trong bóng tối khiến người không thể nhìn rõ biểu tình. Qua tiếp vài phút, thấy Lâm Văn Bác ăn trưa xong, đi tới chỗ rèm cửa canh gác, cô lập tức đứng dậy, đi tới ngồi xuống cạnh thiếu niên, cười ngọt ngào với cậu.
Nụ cười của thiếu niên còn đẹp hơn cả ánh sáng tươi đẹp bên ngoài, ánh vào mắt Cung Lê Hân, lại khiến cậu có chút thất thần. Thoáng buông mi tránh nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, cậu mím môi hỏi,”Cô có chuyện gì sao?”
“A, cậu thật là phong hỏa song hệ dị năng sao?” Kim Thượng Ngọc giật nhẹ tay áo cậu, tươi cười mở to mắt nhìn hai má trắng nõn của cậu.
“Tôi không phải…” dị năng giả. Khó khăn nuốt xuống ba chữ sắp tràn khỏi miệng, Cung Lê Hân xoay mặt, đôi mắt đen như mực liếc qua thiếu nữ, vẻ mặt khó lường. Không biết ma xui quỷ khiến gì, cậu vừa rồi thiếu chút nữa đã nói thật với cô gái này, cũng may ngay khắc cuối cùng cậu đúng lúc thanh tỉnh lại. Tình huống này, rất bất thường!
“Tôi không phải phong hỏa song hệ.” Âm thầm vận chuyển Thanh Tâm Quyết, Cung Lê Hân nhìn thẳng vào mắt cô gái, gằn từng chữ,”Tôi là phong, hỏa, băng, cường hóa tứ hệ dị năng giả.”
Cậu vừa dứt lời, xung quanh một mảnh lặng im, tiếng nhai lương khô ‘răng rắc’ im bặt, tiếng uống nước ừng ực cũng dừng lại, mọi người đều dại ra, đồng loạt nhìn về phía cậu. Đặc biệt là Lưu Thanh, chai nước giơ đến bên miệng cũng quên uống, đổ ướt cổ hắn, hắn lại như không biết, chỉ ngây người nhìn thiếu niên, hai mắt trừng to như muốn rớt khỏi hốc mắt.
“Cậu, cậu là tứ hệ dị năng giả?” Kim Thượng Ngọc hơi lắp bắp, tay kéo vạt áo thiếu niên siết chặt, khớp xương lộ ra trắng bệch, vội vàng hỏi,”Vậy cậu cấp mấy?” Thanh âm của cô đầy khiếp sợ, còn có chút lo lắng khó thấy.
“Khoảng chừng cấp bốn trung giai.” Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Cung Lê Hân không xác định nói.
Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Kim Thượng Ngọc suy sụp buông áo cậu, thấp giọng thì thào,”Tứ hệ dị năng, cấp bốn trung giai…Sao có thể? Tôi không tin!”
“Vậy để tôi làm cho cô xem.” Cung Lê Hân mở miệng cười nói, ngữ khí đầy hào hứng, biểu tình như nóng lòng muốn thử, nghiễm nhiên một bộ dáng thiếu niên hồn nhiên vui vẻ muốn khoe cho cô gái.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên trầm xuống, song song quay đầu nhìn về phía cậu, thu được ánh mắt ám chỉ của cậu, khuôn mặt căng cứng liền thả lỏng, rồi như có chút đăm chiêu liếc qua Kim Thượng Ngọc.
Kim Thượng Ngọc cứng ngắc gật đầu, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn mở ra của thiếu niên. Những người khác cũng ngừng hô hấp, ánh mắt nhất tề nhìn qua. Không tận mắt nhìn, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Cung Lê Hân phóng ra một tia nội kình, chiêu đầu tiên Tam Muội Chân Hỏa chỉ nhỏ cỡ hạt đậu tương xuất hiện trong lòng bàn tay. Hỏa diễm màu trắng rũ xuống tựa như ngôi sao phía chân trời, lúc sáng lúc tối, khi cao khi thấp, thể tích tuy nhỏ nhưng nhiệt độ do nó phát ra nháy mắt khiến độ ấm trong tiệm cắt tóc tăng thêm vài độ. Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống từ trán mọi người, Kim Thượng Ngọc cách cậu gần nhất đưa tay che mặt, vội vàng lui về sau để tránh bị hơi nóng làm tổn thương.
Cung Lê Hân thấy thế lập tức chuyển đổi công pháp, hỏa diễm trên dưới lay động mơ hồ bất động, dần cô động thành băng tinh trông giống như hoa sen, độ ấm đột ngột giảm xuống, băng lãnh khiến mọi người lạnh phát run, không tự giác rúc vào gần nhau sưởi ấm. Hai tay che mặt của Kim Thượng Ngọc lập tức buông xuống, gắt gao ôm trước ngực, lạnh tới nỗi răng va lạch vạch vào nhau.
Bộ dáng chật vật của cô tựa hồ làm thiếu niên vừa lòng, năm ngón tay cậu cuộn lại, nghiền nát băng tinh trong tay, độ ấm trong tiệm lập tức tăng trở lại, một làn gió mát từ chỗ tinh thể vỡ nát trong tay thiếu niên tràn ra, phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời, vô cùng rực rỡ. Lưu phong cuốn lấy dương quang chậm rãi quay về, thổi qua người có chút man mát, có chút ươn ướt, thoải mái không thôi.
Mọi người đang rúc vào nhau chậm rãi tách ra, trên mặt mang theo biểu tình hưởng thụ, thậm chí còn có người thở một hơi thật dài, như biểu đạt sung sướng phát ra từ thể xác lẫn tinh thần mình.
Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác thấy thế, lập tức triệt tiêu màng năng lượng ẩn ẩn sáng lên quanh người, híp lại hai mắt, cảm nhận độ ấm thoải mái trong không khí. Ân, còn thoải mái hơn cả máy điều hòa! Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ.
“Cường hóa hệ dị năng có chút mạnh bạo, tôi không thể thi triển được.” Thanh âm trong trẻo đánh vỡ thời khắc có chút kỳ lạ, làm mọi người đang say mê đều bừng tỉnh. Ánh mắt nhìn về phía cậu đổi lại đổi, cuối cùng từ khiếp sợ hóa thành sợ hãi cùng thần phục.
“Ha ha…” Kim Thượng Ngọc không nói gì, chỉ cười gượng, cứng ngắc đứng dậy, lui về một góc ngồi xuống, đầu vùi vào hai gối, không biết đang nghĩ gì.
Cung Lê Hân không dấu vết đánh giá thân ảnh hồn bay phách lạc của cô, khi quay ra đối mặt với Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, trao đổi một ánh mắt hoài nghi.