Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 22: Tị nạn



Mấy người tránh dưới gầm xe, mắt nhìn thẳng về phía tòa nhà bị đàn tang thi vây quanh, không biết bên trong có gì làm bọn chúng hứng thú như vậy.

“Bên trong có người, hình như đang gặp rắc rối.”Cung Lê Hân kề sát tai Hạ Cẩn, nhỏ giọng nói.

Khí tức ấm áp thổi vào tai Hạ Cẩn, chóp mũi truyền tới hương vị đặc biệt như có như không trên người thiếu niên, Hạ Cẩn cảm thấy nửa mặt mình như tê dại, không được tự nhiên mím môi, dùng ánh mắt hỏi : Làm sao cậu biết ?

Cung Lê Hân chỉ chỉ vào lỗ tai mình, ý nói cậu nghe được.

Rất nhanh liền có đáp án. Chỉ nghe từ trong tòa nhà ẩn ẩn truyền tới tiếng thét chói tai, mang theo hoảng sợ cùng tuyệt vọng. Thực hiển nhiên, bên trong có người sống, cậu còn phát hiện động tĩnh này hấp dẫn phần lớn tang thi. Thính lực tang thi phi thường sắc bén, cơ hồ lập tức liền phát hiện.

Hạ Cẩn kinh ngạc nhìn Cung Lê Hân. Đứa nhỏ này thế nhưng có thính lực ngang ngửa tang thi ! Thực tế, hắn không biết rằng, thính lực của cậu dù tang thi có thúc ngựa cũng thua kém.

Tiếng thét chói tai càng lúc càng tới gần, một nam nhân cả người dơ bẩn, quần áo tả tơi xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hắn ta nghiêng ngả chạy tới cửa sắt, theo sát phía sau là một tang thi đồng dạng quần áo rách rưới. Thực rõ ràng, hai người này nguyên bản là mấy tên lang thang tránh trong tòa nhà này, trong đó có một người bị biến dị, người còn lại liền biến thành thức ăn của người kia.

Tên lang thang kia vốn định chạy ra khỏi cửa sắt, liều mạng chạy tới, thấy ngoài cửa đầy tang thi, đang điên cuồng vươn tay muốn trảo gã. Gã phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thiếu chút nữa té xuống đất. Trước không lối thoát, sau có truy binh, tên lang thang nước mắt giàn giụa, chân như nhũn ra, ngồi phịch trên đất, không chạy nữa.

Bản thân hiện giờ sống cũng chỉ là tuyệt vọng, chi bằng chết cho xong chuyện.

Thức ăn tươi sống gần trong gang tấc, thỉnh thoảng phát ra âm thanh nức nở, bầy tang thi ngoài bờ tường thấy được, nghe được, lại cố tình không bắt được. Có mấy tang thi sát cửa sắt bắt đầu trở nên cuồng bạo, rống tên lang thang đang ngồi xụi lơ trên mặt đất. Tiếng gào thét hết lần này tới lần khác lại càng hấp dẫn thêm nhiều tang thi tụ lại tòa nhà xây dở kia.

Tên lang thang kia giờ phút này hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, chỉ còn chờ bạn gã tới cắn nuốt, không hề có chút ý thức phản kháng.

“Nếu gã ta tiếp tục khóc như thế sẽ đưa tới rất nhiều tang thi. Chờ khi bạn gã tới xé nát gã, mùi máu tỏa ra, chỉ sợ tòa nhà đó sẽ bị bầy tang thi ùa vào.” Hạ Cẩn đè thấp giọng nói. Thật vất vả mới tìm được nơi lánh nạn tốt như thế, cứ như vậy bỏ đi, tâm tình hắn thật không tốt.

Trốn dưới một chiếc xe khác, Ngô Minh cách Hạ Cẩn chỉ vài mét nghe vậy, sắc mặt có chút lo âu, thấp giọng hỏi,“Thế chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ ở cứ ở đây chờ người tới cứu ?” Thế thì biết tới năm nào tháng nào?

“Có cách, cứ giết tên tang thi đuổi theo tên lang thang kia là được, cho gã đỡ phải ầm ĩ.” Khuôn mặt Hạ Cẩn lãnh túc, Vương Thao thấp giọng nói tránh ở một bên,“Đưa rìu của cậu cho tôi mượn dùng chút.”

“A, được.” Vương Thao một tiếng đáp ứng, để rìu sát mặt đất đẩy qua.

Hạ Cẩn cầm lấy búa, một tay xoa đầu Cung Lê Hân, ôn thanh nói,“Ngoan ngoãn ở yên đây, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

Không đợi Cung Lê Hân trả lời, hắn đã nhanh chóng chui khỏi gầm xe, bổ vào đầu vài tên tang thi trước mặt, chạy tới trước cổng tòa nhà, thấy khoảng cách vừa đủ, hắn liền hung hăng ném cây rìu trong tay thẳng vào trong.

Rìu xuyên qua tầng tầng tang thi cùng hàng rào cửa sắt, chuẩn xác, găm thẳng vào đầu tên tang thi trong tòa nhà kia. Tang thi bổ nhào xuống cạnh người tên lang thang, tiếng sọ rớt xuống kêu cồm cộp, sau đó lăn tới gần tên lang thang , mùi máu đen bắn đầy mặt gã.

“Aaaaa…!” Gã nhìn gần cái đầu tang thi, thấy đầu nó bị rạn nứt, trong đầu chảy ra óc não trắng trắng hồng hồng, cuối cùng không kìm nổi sợ hãi trong lòng, hét lên một tiếng vô cùng thê lương, tiếng hét như tới tận trời cao.

“Mẹ kiếp !” Không nghĩ tới giết xong tang thi, gã lang thang ngược lại kêu càng dữ hơn, gân xanh trên trán Hạ Cẩn giật giật, hung hăng rủa thầm.

Bỗng từ phía sau hắn, một tiếng xé gió truyền tới, một hòn đá bay tới thẳng huyệt thái dương tên lang thang. Gã thét lên một tiếng rồi trợn trắng mắt, ngã sấp xuống, hôn mê.

Hạ Cẩn kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy sau hắn là Cung Lê Hân, đang ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh thanh triệt thấy đáy.

“Cục đá đó là cậu ném sao?” Giọng nói Hạ Cẩn đầy vẻ không thể tin được. Dùng một cục đá đánh ngất xỉu một nam nhân cách xa hơn 30 mét, lực đạo cùng tính chuẩn xác này chứng minh cho điều gì ? Chứng minh thiếu niên này là một cao thủ mạnh không thua gì hắn.

“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, một chút cũng không biết chút tài mọn của mình đã làm Hạ Cẩn chấn động.

“Cao..cao…cao thủ a!” Lục Vân nằm sấp dưới gầm xe lắp bắp mở miệng. Ngô Minh cũng đã cứng họng. Bọn họ vốn tưởng rằng Hạ Cẩn đã được xem là cao thủ đứng đầu rồi, lại không nghĩ rằng, Cung Lê Hân nhìn có vẻ yếu đuối lại có thực lực không dưới hắn, hơn nữa, Cung Lê Hân còn chưa trưởng thành, tương lai chắc chắn càng rộng mở !

Gặp được Cung thiếu chính là vận khí của bọn họ ! Ngô Minh thầm nghĩ.

“Thiết, cái này có là gì, Cung Lê Hân chỉ dùng một nhánh cây cũng có thể đánh nát đầu tang thi, các người thật là thiếu hiểu biết !” Vương Thao nói nhỏ, biểu tình đầy tự hào.

Ngô Minh cùng Lục Vân hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là thần sắc bán tín bán nghi. Nhưng chuyện Cung Lê Hân là cao thủ là không thể nghi ngờ, nhớ tới bộ dáng thoải mái của cậu phóng qua vô số xe vẫn không thở dốc cùng với hành động vừa rồi của cậu, dù Vương Thao không nói khoa trương như vậy, thì sự thật khẳng định cũng gần như thế.

Ba người dưới gầm xe bị chuyện Cung Lê Hân ra tay làm cho kinh sợ, như ăn phải thuốc an thần mà dần bình tĩnh lại. Hai người bên ngoài lúc này lại gặp phiền toái.

Hạ Cẩn cùng Cung Lê Hân trước sau xuất thủ, tiếng động trong tòa nhà dần im ắng trở lại, nhưng bọn hắn cũng đã thành điểm chú ý của đàn tang thi. Bầy tang thi quay đầu lại, hướng hai người đánh tới, hốc mắt tối như mực cơ hồ vì đói khát mà dấy lên hai ngọn lửa.

“Để tôi dẫn chúng nó rời đi, cậu mang những người khác trèo tường qua đi.” Hạ Cẩn nhanh chóng giao việc, không đợi Cung Lê Hân đáp ứng, đã huýt sáo chạy xa. Chạy ra phía mấy chiếc xe phía xa thì kế hoạch của hắn sẽ ổn.

Động tĩnh Hạ Cẩn gây ra rất lớn, lập tức dẫn đi phần lớn tang thi. Chỉ còn lại một nhóm nhỏ lảo đảo đánh tới Cung Lê Hân.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, mũi chân liên tục đá tới, đảo qua một lượt, tất cả đầu của tang thi đều bị đánh nát, lần lượt ngã xuống đất. Chỉ ngắn ngủi vài giây, một đống thịt thối đã nằm xung quanh cậu, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

“Vô…vô…vô ảnh cước !” Lục Vân lại lắp bắp, đối Cung Lê Hân sùng bái tột đỉnh. Đây chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết a ! Tiêu diệt tang thi thoải mái như cắt rau vậy á! Trên mặt Ngô Minh cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ. Tuy kém hơn Hạ Cẩn, nhưng hắn cũng có thể xem như một cao thủ, bằng không cũng sẽ không được Lục Chấn Hiên phái tới bảo hộ độc đinh Lục gia. Mà vừa rồi khi Cung Lê Hân ra chiêu, hắn ngay cả thân ảnh cũng không thấy. Như thế xem ra, chênh lệch giữa hắn và Cung Lê Hân chỉ sợ là một trời một vực, có khi Hạ ca cũng không phải đối thủ của cậu ta.

Cung Viễn Hàng đến tột cùng là đã huấn luyện con trai mình thế nào a? Tuổi còn nhỏ cũng không cần lợi hại như thế chứ ! Ngô Minh thầm cảm thán.

Lại xử lý tang thi xông tới, Cung Lê Hân đi tới chỗ mấy người đang tránh né dưới xe gần đó, thấp giọng nói,“Hiện tại tạm thời an toàn, các người mau trèo tường qua đi.”

“Vâng, đa tạ Cung thiếu !” Ngô Minh vội vàng kéo Lục Vân ra, thái độ thập phần cung kính, không có chút không phục trước đó. Nhìn quần áo trên người Cung Lê Hân sạch sẽ như mới, trong lòng hắn có chút xấu hổ. Nguyên lai, Cung thiếu giết tang thi căn bản không làm bẩn tay, làm hắn lúc trước còn tưởng Cung thiếu tay trói gà không chặt, toàn để Vương Thao bảo hộ, thật là có mắt không tròng mà !

“Cung…Cung Lê Hân, cám ơn cậu !” Lục Vân ngượng ngùng vò đầu, nhìn về phía thiếu niên vân đạm phong khinh*, ánh mắt nóng rực.

(* : nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến bất cứ điều gì)

“Đừng nhiều lời, các người đi mau.” Vương Thao vừa ra khỏi gầm xe đã kéo Cung Lê Hân chạy tới tòa nhà, vừa chạy vừa quay đầu thúc giục.

Cung Lê Hân rút cánh tay bị Vương Thao kéo đi, một cước đá bay tang thi, tạo thành một thông đạo an toàn, giúp 3 người đằng sau không hề trở ngại đến được tòa nhà, sau đó thả người nhảy lên đầu tường cao 3 mét, vươn tay xuống mấy người đang trợn mắt há hốc mồm phía dưới, thấp giọng nói,“Mau lên đi !”

“Khinh..khinh..khinh công a !” Từ khi thấy Cung Lê Hân liên tục ra tay, Lục Vân luôn trong tình trạng lắp bắp.

“Mau nhảy lên.” Cung Lê Hân khẽ nhíu mày, hướng Lục Vân đang ngẩng mặt sùng bái thúc giục.

“A, được được ! Cám ơn !” Lục Vân phục hồi tinh thần, nắm chặt tay Cung Lê Hân, Ngô Minh nâng eo hắn đẩy một cái, phi thường thuận lợi nhảy qua đầu tường.

Thân thủ Ngô Minh vốn không tồi, không cần Cung Lê Hân kéo qua, một bước chạy lấy đà, bước vài bước lên tường liền nhảy qua. Vương Thao thân người cao to, cỡ một mét tám mét chín, là hậu vệ trong đội bóng rổ, khả năng bật nhảy rất tốt, hai tay bám vào được đầu tường, chân vừa bật cũng nhẹ nhàng qua được.

“Các người vào trốn trước đi, tôi đi tìm Hạ đại ca.” Cung Lê Hân tin tưởng giao việc, đang tính nhảy xuống, như nhớ đến cái gì, lại xoay mặt hướng Ngô Minh dặn dò,“Ngô đại ca, anh cũng kéo gã lang thang kia vào đi, miễn cho tí gã tỉnh lại nháo ầm ĩ đưa tang thi tới đây.”

“Cung thiếu, việc này cậu để Vương Thao làm đi, tôi và cậu cùng đi tìm Hạ ca.” Ngô Minh vẫy tay, trong mắt lộ ra lo âu.

“Không cần, em rất nhanh sẽ mang anh ấy về. Hạ ca sẽ không có việc gì, anh yên tâm.” Cung Lê Hân lắc đầu nói, dựa vào ngũ cảm siêu tuyệt cậu có thể biết được địa điểm cụ thể của Hạ Cẩn, đưa hắn trở về an toàn là chuyện nhỏ, không cần giúp đỡ.

“Vậy làm phiền Cung thiếu! Đại ân đại đức này Ngô Minh tôi suốt đời không quên.” Ngô Minh cùng Hạ Cẩn tình như thủ túc, thấy Cung thiếu không sợ gian nguy đi cứu Hạ Cẩn, hắn cảm động đến rơi nước mắt, cũng không còn không biết xấu hổ kiên trì đi theo, miễn làm phiền cậu. Xã hội lạnh lùng hiện tại, người trượng nghĩa như Cung thiếu thật sự là hiếm thấy.

Trên thực tế, tính tình Cung Lê Hân vô cùng đơn giản, ai đối cậu tốt, ai đối cậu xấu, trong lòng cậu đều rõ ràng, tới đúng thời điểm sẽ hồi báo. Dọc đường đi, Hạ Cẩn đối cậu chiếu cố có thừa, cậu đều xem vào trong mắt ghi tạc trong lòng. Cứu Hạ Cẩn đối với cậu mà nói là nhất tay chi lao*, thật sự không tính là gì cả, cậu một khi quay đầu cũng sẽ quên việc này, không cần người khác cám ơn hay báo đáp.

(*) nhất tay chi lao 举手之劳 : chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tí sức lực nào, chỉ như nhấc một cánh tay, thường thấy trong tình huống làm gì đó giúp đỡ người khác, được người ta cám ơn,…thì khiêm tốn nói là ‘nhất tay chi lao’.

Ở một góc cách tòa nhà không xa, Hạ Cẩn cầm một ống tuýp trong tay, leo lên đầu một xe tải, nhíu mày nhìn đàn tang thi dưới chân, khuôn mặt lạnh lùng.

Bầy tang thi đã đói khát thành cuồng, không ngừng lắc lư thùng xe tải, tạo nên âm thanh ầm ầm, nghiêng trái ngả phải. Nhiều con kiến có thể cắn chết một con voi, tang thi nhiều như vậy, sớm muộn cũng sẽ đẩy ngã xe tải. Hạ Cẩn chống ống tuýp dính đầy máu đen, quỳ một gối xuống, há mồm thở dốc, trên mặt lại không có một tia sợ hãi hay tuyệt vọng.

Đã quen ngày ngày lưỡi đao liếm máu, hắn cũng sớm dự đoán sẽ có một ngày như vầy. Bất quá, lại bị bầy tang thi ăn vào bụng, hắn thật sự không cam lòng, dù sao cũng phải liều mạng, giết thêm vài tên nữa cũng tốt, coi như tạo phúc cho nhân loại. Kỳ thật hắn có thể mở đường máu, nhưng tang thi toàn thân kịch độc, chỉ cắt qua da cũng sẽ bị chúng nó lây nhiễm, Hạ Cẩn không nắm chắc mình sẽ lông tóc vô thương, biết rõ chính mình dữ nhiều lành ít.

Gắt gao nắm chặt ống tuýp trong tay, Hạ Cẩn híp lại hai mắt, gương mặt anh tuấn như càng thêm sắc bén, đứng thẳng dậy, chuẩn bị nhảy xuống bầy tang thi đại khai sát giới.



***************************************

Chương này thiệt là hại não -_-b kiếm tư liệu muốn điên _.__|||