Tình hình bất ngờ này khiến cho Sở Chích Thiên nhất thời đâm lao phải theo lao, anh chỉ có thể kiên trì trùng kích cấp năm.
Bị ảnh hưởng còn có Tiêu Tử Lăng, hai người bởi vì Thanh Tâm Thuật liên hệ, khi tu luyện đã đạt được đồng bộ, biến thành một loại phương pháp tu luyện bổ sung lẫn nhau kỳ lạ cùng loại với song tu, dị năng của hai người trong cậu có tôi, trong tôi có cậu. Năng lượng mỗi người hấp thu không còn là tuần hoàn chỉ một cá thể nữa, mà thông qua hai tay của Sở Chích Thiên, biến thành tuần hoàn lớn hai vị một thể.
Tuy rằng tốc độ tu luyện của Sở Chích Thiên được đề cao mấy lần, thu được chỗ tốt cực lớn, nhưng đạt được nhiều lợi ích hơn kỳ thực là Tiêu Tử Lăng. Bởi vì thông qua thân thể Sở Chích Thiên, năng lượng tiến vào trong cơ thể cậu vượt xa năng lượng bản thân cậu hấp thu vào, nói cách khác vốn thân thể của chính Tiêu Tử Lăng trong thời gian một giây chỉ có thể hấp thu được một điểm năng lượng, như vậy hiện tại biến thành một giây có thể hấp thu được mấy trăm thậm chí mấy nghìn điểm, tốc độ tu luyện này trực tiếp tăng gấp mấy trăm mấy nghìn lần. . .
Đương nhiên từ trên hàm lượng tổng thể, năng lượng Tiêu Tử Lăng hấp thu căn bản không thể so sánh với Sở Chích Thiên, dù sao tố chất bản thể của cậu thực sự quá phế tài, cho dù tăng gấp mấy nghìn lần, cũng so không bằng lượng vốn dĩ của Sở Chích Thiên.
Thế nhưng Sở Chích Thiên vừa trùng kích như thế, Tiêu Tử Lăng vẫn luôn ỷ lại Sở Chích Thiên chuyển vận năng lượng liền thảm rồi. Cậu không chỉ không hấp thu được năng lượng, trái lại bởi vì loại quan hệ buộc chặt này, Thanh Tâm Thuật vận chuyển giữa hai người hình thành một tuần hoàn lớn, trái lại mang theo hết thảy năng lượng của cậu cuộn trào mãnh liệt tiến vào trong cơ thể Sở Chích Thiên, dã tâm bừng bừng muốn trợ giúp Sở Chích Thiên trùng kích cấp năm. . .
Trong lòng Tiêu Tử Lăng bị động phải nói là phiền muộn a, vốn còn muốn dính dính tiện nghi tu luyện của Sở Chích Thiên, không ngờ đến tiện nghi này không dễ dính a, lập tức đã trả giá đắt thảm thống. Lần này cậu với Sở Chích Thiên đã thực sự thành hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, phúc họa cùng nhau sinh tử cùng chịu.
Tiêu Tử Lăng biết tình hình nguy cấp không dám phân tâm, cậu toàn lực vận chuyển Thanh Tâm Thuật. Liều mạng hấp thu năng lượng xung quanh, tranh thủ làm tốt công tác truyền tải hậu bị của cậu, cùng phá được cửa ải khó khăn này với Sở Chích Thiên.
Phải nói lá chắn cấp năm của Sở Chích Thiên không dễ công phá như vậy. Đoàn năng lượng trùng kích vài lần đều không công mà về, bởi vì căn cơ tuyệt không phải quá vững chắc, vì vậy trùng kích liên tục khiến cho thân thể Sở Chích Thiên bắt đầu xuất hiện tổn thương.
Nếu như thất bại thêm một hai lần nữa, sợ rằng thân thể của Sở Chích Thiên cũng cầm cự không được nữa. Tiêu Tử Lăng âm thầm sốt ruột trong lòng, có lẽ là cảm nhận được tâm tình lo lắng của Tiêu Tử Lăng, Thanh Tâm Thuật cũng bắt đầu không bình tĩnh. Nó vốn chỉ làm công tác phụ trợ thoáng sửa lại thái độ ôn hòa lúc mới đầu, trở nên nôn nóng lên. Nó bắt đầu chủ động điên cuồng thôn phệ năng lượng xung quanh.
Thanh Tâm Thuật vừa chủ động, như vậy tình hình liền không còn là do Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng có thể nắm giữ được nữa. Bởi vì sự thôn phệ càn rỡ của Thanh Tâm Thuật, năng lượng xung quanh bọn họ cũng bắt đầu cuồng bạo lên, toàn bộ bầu trời, năng lượng trong phạm vi trăm dặm đột nhiên dường như bị cái gì đó hấp dẫn nhanh chóng hội hợp về phía trung tâm nghỉ phép. Rất nhanh. Bầu trời của trung tâm nghỉ phép, một luồng gió xoáy không thể nhận ra do năng lượng tụ hội thành, hung mãnh tuôn về phía hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng.
Đột nhiên cảm thụ được năng lượng khổng lồ điên cuồng tuôn vào thân thể, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng gần như đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Lần này thảm rồi.”
Đoàn năng lượng khổng lồ như thế dựa vào bọn họ hiện tại có thể nuốt trôi được sao? Đặc biệt là Tiêu Tử Lăng, đó phải nói là ký ức hãy còn mới mẻ, lúc đó vì đột phá mắt phải khôi phục thị lực, Thanh Tâm Thuật từng bạo động qua một lần, thiếu chút nữa khiến cho cậu bạo thể mà chết, hiện tại ngẫm lại đều nghĩ mà sợ không thôi. Không ngờ tới cách lâu như vậy, vậy mà lần nữa cảm nhận được loại khủng bố này, chẳng qua lần này cậu rất may mắn, kéo Sở Chích Thiên cường đại cùng gánh chịu áp lực.
Sở Chích Thiên có thể trở thành bá chủ mạnh nhất mạt thế quả nhiên không phải chỉ dựa vào vận khí với thể chất nghịch thiên của anh, anh có thể trưởng thành đến một bước kia, là tách không khỏi trí tuệ vượt xa người thường của anh. Anh cơ trí cảm nhận được chỉ dựa vào anh với Tiêu Tử Lăng thì khẳng định hấp thu không được luồng năng lượng đó, anh phản ứng siêu nhanh lập tức từ trạng thái hấp thu biến thành trạng thái hướng dẫn. Trực tiếp hướng dẫn luồng năng lượng khổng lồ đó đến điểm lá chắn cấp năm, bắt đầu mãnh liệt trùng kích lá chắn.
Đương nhiên Sở Chích Thiên làm như vậy là có di chứng, vận dụng ngoại lực dã man trùng kích sẽ bị phản phệ, có thể khiến cho thân thể anh bị thương trầm trọng hơn, bất quá trên sự lựa chọn giữa bảo mệnh với tổn thương thân thể, đương nhiên Sở Chích Thiên không chút do dự lựa chọn sống sót.
Hành động của Sở Chích Thiên không thể nghi ngờ là chính xác nhất, lá chắn cấp năm dày thế nào cũng chống không lại được hết thảy luồng năng lượng áp súc trong phạm vi mấy trăm dặm, lá chắn cấp năm không kiên trì được bao lâu, rất nhanh đã cúi đầu xưng thần dưới luồng năng lượng đó, lá chắn rốt cục cũng bị phá tan, biến thành mảnh vỡ bị năng lượng cuồng bạo thôn phệ sạch sẽ, tuyên cáo Sở Chích Thiên trùng kích cấp 5 thành công.
Trong nháy mắt Sở Chích Thiên trùng kích thành công, đột nhiên kêu rên một tiếng, một sợi máu tươi chảy xuống nơi khóe miệng, trùng kích dã man vẫn khiến cho thân thể anh gặp phải lực cắn trả cực đại bị trọng thương.
Kế tiếp chính là thu phục những năng lượng khổng lồ kia như thế nào, Sở Chích Thiên cắn răng cố nén sự đau đớn của thân thể, bắt đầu cẩn thận hấp thu. Kỳ thực hiện tại mới là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu như không thể nhanh chóng hấp thu những năng lượng kia, kết cục của anh với Tiêu Tử Lăng chỉ có là bạo thể.
May là Thanh Tâm Thuật không tiếp tục bá đạo nữa, nó vừa kích phá lá chắn xong, liền thu liễm lại, không tiếp tục hấp thu nguyên điểm năng lượng bên ngoài nữa, điều này làm cho Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng thở phào một hơi.
Dường như Thanh Tâm Thuật biết bản thân quá lỗ mãng bắt đầu ra sức ôn dưỡng thân thể Sở Chích Thiên, chữa trị thân thể tổn thương của Sở Chích Thiên bởi vì luồng năng lượng kia, để cho Sở Chích Thiên cảm thụ được đau đớn đang cấp tốc tiêu giảm, tâm tình anh rất tốt, không phân tâm đi nhẫn nại đau đớn nữa, mà toàn tâm toàn ý dung nhập năng lượng khổng lồ trong cơ thể vào nguyên điểm năng lượng của bản thân, đương nhiên cũng không quên đưa vào một số qua bên Tiêu Tử Lăng, cứ như vậy hai người toàn thân phối hợp, từng chút từng chút thu nạp năng lượng.
Cũng may là Sở Chích Thiên xông cấp cấp năm thành công, năng lượng mà anh có thể hấp thu dung nạp vượt gấp mấy chục lần so với cấp bốn trước đó, bằng không cho dù bọn họ nỗ lực hấp thu thế nào đi nữa, cũng khó trốn kiếp nạn này, dù sao dung lượng của thân thể chỉ có bấy nhiêu đó. . .
Khi Sở Chích Thiên hấp thu sơ sơ toàn bộ năng lượng hoàn tất, thời gian đã qua rất lâu, Sở Chích Thiên mở mắt, phát hiện ngoài cửa sổ lại là một mảnh tối đen, anh có chút không chắc anh với Tiêu Tử Lăng đến tột cùng đã tu luyện bao lâu.
Đương nhiên có thể hoàn thành vào lúc này, vẫn là dựa vào Thanh Tâm Thuật của Tiêu Tử Lăng, nó đẩy nhanh tốc độ hấp thu, nhưng cho dù như thế, nếu Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng muốn hoàn toàn dung hợp ăn hết những năng lượng kia trong cơ thể, củng cố cảnh giới, còn phải tốn một đoạn thời gian rất dài mới có thể được.
Sau khi Tiêu Tử Lăng cảm thụ được một luồng nguyên điểm năng lượng đấu đá lung tung sau cùng ở trong cơ thể bị Thanh Tâm Thuật thôn phệ, tâm thần vẫn luôn buộc chặt nhất thời buông lỏng, cả người không tự chủ được ngả ra sau, trực tiếp ngả vào trong lòng Sở Chích Thiên mới buông bàn tay ra.
Sở Chích Thiên một phen ôm Tiêu Tử Lăng, định nhãn nhìn, nhất thời trán đầy hắc tuyến. Tên nhóc này vậy mà có thể lập tức đi vào giấc ngủ? Là thần kinh của cậu ta quá thô hay là mình quá có cảm giác an toàn, để cho cậu ta yên tâm cái gì cũng không để ý?
Bất quá Sở Chích Thiên hiểu rõ Tiêu Tử Lăng vì trợ giúp anh xông cấp, thập phần nỗ lực, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt Thanh Tâm Thuật của cậu bạo động, hấp thu năng lượng cường đại xung quanh, sợ rằng lần xông cấp này sẽ thất bại, rất có thể sẽ khiến cho anh trực tiếp rớt từ cấp bốn xuống cấp ba, sợ rằng thân thể sẽ tổn hại nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến tu luyện về sau, lần này anh lại thiếu Tiêu Tử Lăng một ân tình lớn rồi. (Sở lão đại, vì sao anh không ngẫm lại khiến cho anh thiếu chút nữa rơi vào tuyệt cảnh cũng là Thanh Tâm Thuật của Tiêu Tử Lăng a. . .)
Sở Chích Thiên cảm kích nhìn Tiêu Tử Lăng trong lòng, đưa tay sờ sờ tóc cậu, thấy Tiêu Tử Lăng ngủ rất trầm, liền ôm cậu vào phòng ngủ, đặt ở trên giường của bản thân.
Tiêu Tử Lăng vừa dính vào giường, liền tự động tìm một tư thế thoải mái, cuộn mình lại. Để cho Sở Chích Thiên nhớ tới khi ở căn cứ Huy Hoàng, Tiêu Tử Lăng cũng cuộn mình như thế yên lặng nằm ở trong lòng anh.
Sở Chích Thiên nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cậu, Tiêu Tử Lăng theo tính phản xạ đưa tay ôm lấy chăn, dùng sức dùng mặt cọ cọ vài cái, tựa hồ là ngửi thấy được khí tức an tâm nào đó, trên mặt cậu lộ ra nụ cười hạnh phúc. Bộ dáng này khiến cho Sở Chích Thiên cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng không thể ức chế được tràn ra một loại vui sướng đặc thù, khóe miệng Sở Chích Thiên lần nữa hiện ra một nụ cười.
Lặng lẽ đóng lại cửa phòng ngủ, lúc này Sở Chích Thiên mới đi đến cửa chính phòng mình mở cửa ra, khi anh xông cấp thành công đã cảm thụ được tình hình xung quanh, biết Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn chờ ở bên ngoài.
Sở Tiểu Thất cả người ngồi ở cửa, đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh, nhanh chóng quay đầu lại. Thấy là Sở Chích Thiên đi ra, biểu tình vốn khẩn trương thoáng cái thả lỏng, lại khôi phục thành lạnh lùng vốn dĩ, nó bò dậy, chậm rãi vỗ cái mông mình, tận lực vỗ sạch sẽ bụi nhiễm bên trên, nó không muốn đi vào thì nghe thấy Tiêu Tử Lăng lải nhải như bà cụ già bó chân đâu.
Sở Chích Thiên khen ngợi sờ sờ đầu của nó nói: “Tiểu Thất, làm không tồi.”
Sở Tiểu Thất không có bất kỳ phản ứng gì đối với tiếng khen ngợi của Sở Chích Thiên, trực tiếp chuyển đầu đi, né tránh bàn tay to kia, tự bản thân đi vào gian phòng. Nó không muốn nghe loại lời biểu dương vô vị này, nếu có thể nhận được một bữa mỹ thực của Tiêu Tử Lăng làm phần thưởng, đó mới gọi là tốt đấy.
Nói đến mỹ thực, nó nhất định phải nói, cơm tập thể thực sự quá khó ăn, lần sau nó tuyệt đối sẽ không đi ăn. Nếu như về sau Tiêu Tử Lăng có việc không thể nấu cơm? Ừm, phải kêu anh ta nấu chút đồ ăn ngon dự bị trước cho nó. . . Sở Tiểu Thất nghĩ như thế.
Sở Chích Thiên buồn cười nhìn Sở Tiểu Thất bướng bỉnh đi vào gian phòng, lúc này mới nói với mấy người khác ở cửa: “Các cậu vào đi!”
Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết không nói hai lời liền trực tiếp vào cửa, Giang Khinh Ngữ thì có chút chần chừ, cô dường như còn chưa quên ánh mắt đêm đó của Sở Chích Thiên, điều này làm cho cô nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trương Ngải Ngải không rõ chân tướng nhịn không được kéo kéo tay áo Giang Khinh Ngữ, nhắc nhở cô ta nhanh nhanh đi vào a, cô không rõ vì sao cơ hội biểu hiện sự quan tâm của bản thân tốt như vậy, Giang Khinh Ngữ lại sẽ do dự?
Giang Khinh Ngữ được Trương Ngải Ngải kéo tỉnh, lấy lại bình tĩnh rốt cục cắn răng tiến vào, cô không thể bởi vì một lần thất bại mà rút tay về như vậy, Giang Khinh Ngữ trên sách cũng không phải một lần đã thành công, thoạt nhìn đối đãi Sở Chích Thiên nhất định phải dựa vào mài, cô không tin mài không mềm được cục đá cứng rắn này.