Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 233: Đào thoát, tiêu hao dị năng



Lúc này Tiêu Tử Lăng đã lâm vào tuyệt cảnh sinh tử, rồng hắc viêm cực đại phía sau cậu bởi vì lần đình trệ này của Tiêu Tử Lăng đã đuổi kịp, cho dù Tiêu Tử Lăng lần nữa thi triển dị năng tốc độ, chỉ sợ cũng không còn kịp né tránh, mà cậu còn phải thời khắc phòng bị Công Kích Tinh Thần khó lòng phòng bị kia.

“Tiếu Tiếu, biến hình!” Tâm niệm Tiêu Tử Lăng khẽ động, Tiếu Tiếu xuất hiện từ trong Tử Phủ, ở không trung trong nháy mắt biến thành một con mãnh thú cực đại, Tiếu Tiếu sau khi cấp năm biến hình đã có thể đạt được trong nháy mắt.

Tứ chi Tiếu Tiếu đáp đất, một tiếng nổ uỳnh, như cự thạch rơi xuống đất, làm cho cả mặt đất đều rung chuyển một chút. Cái đuôi hình roi dài đến ba mét của nó theo đó đánh xuống, hung hăng quất về phía mặt đất phía sau. Trên mặt đất bởi vì lực quất cực đại này, ào ào nứt vỡ, gạch đá trải trên mặt đất cuồn cuộn tuôn ra, bắn tung tóe ra xung quanh.

Tình hình đột phát này khiến cho những người thức tỉnh đuổi theo có chút thất thố, chỉ có thể lựa chọn trước tiên né tránh những vụn gạch khối đá không có bất kỳ quy luật nào đó, thế lực truy kích thoáng chậm lại.

Tiêu Tử Lăng xoay thân một cái trên không trung, đáp xuống bằng một chân, Tiếu Tiếu phối hợp tung người nhảy, giữa không trung đón được Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng giẫm lên Tiếu Tiếu khẽ chuyển đầu ngón chân, đường đao trong tay vạch ra một nửa cung tròn, vạch ngang mà ra, đao khí Cửu Tinh Liên Châu uẩn nhưỡng đã lâu trực tiếp bay ra từ lưỡi đao, nghênh đón cự long hắc viêm sắp sửa đánh trúng cậu kia.

Liền nghe thấy liên tục chín lần va chạm kịch liệt, rồng hắc viêm cực đại rốt cục đã bị Cửu Tinh Liên Châu đánh rơi, nhưng cho dù như thế, Tiêu Tử Lăng vẫn bị năng lượng cực đại trong cự long hắc viêm phản chấn, trong yết hầu tuôn ra một mùi tanh ngọt.

Không đợi Tiêu Tử Lăng có động tác tiếp theo, lông tơ toàn thân cậu dựng thẳng, cảm giác nguy cơ cường liệt đánh thẳng vào lòng. Cậu không cần suy nghĩ, trực tiếp mở ra Linh Nhãn, Phá Manh bị động trong nháy mắt phản kích. Ba năm nay Tiêu Tử Lăng đã nghiên cứu kỹ năng của bản thân rất triệt để, biết bản thân cậu có những năng lực bảo mệnh nào.

Chỉ nghe thấy Tiêu Tử Lăng kêu rên một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, cả người bởi vì Công Kích Tinh Thần tới đột nhiên mà ngã sấp xuống.

Tuy rằng Phá Manh của cậu bài trừ một kích mạnh nhất trong dị năng tinh thần của Vu Thiếu Hoa, nhưng dù sao Tiêu Tử Lăng không phải người thức tỉnh hệ tinh thần. Một kích đó vẫn khiến cho tinh thần lực của cậu bị thương nghiêm trọng.

Thấy chủ nhân nhà mình rớt xuống, Tiếu Tiếu trực tiếp nhảy kiểu cá quẫy mình lăng không, dùng sống lưng rộng lớn của nó đón lấy Tiêu Tử Lăng, nó vừa đáp xuống đất, tứ chi đột nhiên trở nên cực kỳ tráng kiện, như gió táp chạy hết tốc lực ra ngoài thành. Quăng công kích của những người thức tỉnh công kích bọn nó ở phía sau.

“Đuổi theo!” Ngô Khánh Vân thế nào có thể để cho Tiêu Tử Lăng chạy thoát như vậy chứ, hắn điên cuồng hét lên một câu, thân ảnh nhanh chóng chớp động, theo sát phía sau Tiếu Tiếu, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Tử Lăng lần nữa đào tẩu từ dưới mí mắt của hắn.

Vu Thiếu Hoa trong phòng nhỏ kêu rên một tiếng, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, hắn mở mạnh mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng Tiếu Tiếu mang theo Tiêu Tử Lăng chạy băng băng rời đi. Công Kích Tinh Thần luôn mọi việc đều thuận lợi thế mà vào ngày hôm nay thất bại, tới cùng đối phương dùng biện pháp gì để phản kích chứ? Chẳng lẽ đối phương cũng là hệ tinh thần?

Vu Thiếu Hoa mới dâng lên ý nghĩ này đã bị chính hắn phủ nhận, bởi vì hắn biết rõ, Tiêu Tử Lăng tuyệt không phải một người dị năng hệ tinh thần.

Tiêu Tử Lăng gắt gao dán sát thân thể lên trên người Tiếu Tiếu, tận lực giảm thiểu lực cản, cậu mở ra Linh Nhãn một bên chỉ huy Tiếu Tiếu tránh né những người thức tỉnh đến truy đuổi xung quanh, một bên chú ý Ngô Khánh Vân cách cậu càng ngày càng gần phía sau, tâm tình cậu rất lo lắng. Tiêu Tử Lăng rất rõ, Tiếu Tiếu đang dựa vào tiêu hao dị năng chở cậu chạy trốn, sợ rằng Tiếu Tiếu chống đỡ không được bao lâu.

Tuy rằng cậu có thể vào thời khắc tuyệt cảnh mang Tiếu Tiếu trốn vào Tử Phủ, nhưng cứ như vậy, cậu sẽ bại lộ tuyệt chiêu bảo mệnh của bản thân ở trước mặt mọi người, rất có thể vì vậy mà rơi vào trong vòng vây của đối phương. Trừ phi chuẩn bị sống ở trong Tử Phủ một năm nửa quý để giết thời gian với Ngô Khánh Vân. Nhưng loại cục diện đó không phải điều Tiêu Tử Lăng muốn thấy, thân thể Tiểu Thất cần Chân Nhất Long trị liệu, cậu không biết chờ một năm nửa quý có thể khiến cho tai hoạ ngầm trong cơ thể Tiểu Thất chuyển hóa thành vết thương mang tính vĩnh cửu hay không, vừa nghĩ đến điều này, Tiêu Tử Lăng liền không muốn cứ vào Tử Phủ như vậy, cậu nhất định phải kéo xa cự ly, tránh thoát đường nhìn của mọi người, dưới tình huống xác định không có ai mới tiến vào Tử Phủ tu dưỡng.

Lúc này, Tiêu Tử Lăng phát hiện Ngô Khánh Vân phía sau giơ lên tay phải, một con rồng hắc viêm chậm rãi hiện ra xung quanh cánh tay hắn, hắn muốn công kích sao?

Tiêu Tử Lăng biết không thể chần chừ nữa, cậu một phen túm lấy cổ Tiếu Tiếu, đường đao trong tay hung hăng vạch về phía sau, một đường kiếm khí vô hình công kích tới phía Ngô Khánh Vân.

Đó chỉ là kiếm khí, tuyệt không phải kiếm chiêu có sự gia trì, Ngô Khánh Vân chỉ dùng một đạo quang thuẫn đã cản lại được, Tiêu Tử Lăng vốn không hy vọng xa vời kiếm khí này có được tác dụng gì, cậu chỉ hy vọng trì hoãn công kích của Ngô Khánh Vân mà thôi.

Mục đích đạt thành, chỉ trong nháy mắt, Tiêu Tử Lăng lần nữa nôn ra một ngụm máu, lần nôn máu này không phải vết thương cũ tái phát, mà là cậu cố ý tiêu hao dị năng của cậu.

“Lưu Tinh Cản Nguyệt!” Kiếm chiêu thứ ba vốn là dùng để công kích, người kiếm hợp nhất, sát chiêu siêu cường dùng tốc độ mắt thường không cách nào phát hiện để đạt được một kích tất sát, đương nhiên cũng có thể chuyển biến thành tuyệt chiêu chạy thoát thân, trước mắt Tiêu Tử Lăng chỉ có thể dựa vào tiêu hao dị năng để chống đỡ một chiêu này, mà uy lực bày ra bởi vì cấp bậc chưa tới nên chỉ có thể hiện ra một bộ phận nhỏ, thế nhưng dùng để chạy thoát thân cũng đủ rồi.

Liền thấy một dòng ánh sáng mang theo Tiêu Tử Lăng với Tiếu Tiếu cắt ngang bầu trời, tốc độ đó nhanh đến mức khiến cho ánh mắt cũng theo không kịp, trong vòng một hô hấp, thân ảnh của bọn cậu đã biến mất ngay trước mắt Ngô Khánh Vân.

“Đáng hận!” Ngô Khánh Vân không có kỹ năng thuấn di chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Tử Lăng biến mất ở trước mắt hắn, hắn giận dữ hung hăng đập rồng hắc viêm trong tay ở phía trước hắn, đất đá bay loạn, một hố sâu đường kính ước chừng năm mét xuất hiện.

Sau mấy đợt hô hấp, những người thức tỉnh khác của căn cứ Nam Đô đã lục tục đuổi đến, bọn họ thấy Ngô Khánh Vân đứng trên mặt đất trống trải, cùng với phía trước trống trải không bóng người, đã biết lần an bài này lại lần nữa thất bại, vẫn bị đối phương chạy thoát.

Một người thức tỉnh dẫn đầu trong đó tới gần Ngô Khánh Vân hỏi: “Ngô ca, hiện tại làm sao?”

Sắc mặt Ngô Khánh Vân u ám, hắn đá đá cây cỏ khô dính ngụm máu tươi của Tiêu Tử Lăng bên cạnh, lạnh lùng thốt: “Tiêu Tử Lăng dùng tiêu hao dị năng để thoát khỏi sự đuổi bắt của tôi, tin tưởng cậu ta trốn không xa, kêu đội viên giỏi về truy tung đi tìm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho tôi. Còn có, thông tri thiếu tướng quân, kêu những căn cứ xung quanh đây phái người thức tỉnh đến, bao vây đến phương hướng đó, tôi không tin Tiêu Tử Lăng có thể trốn thoát khỏi Thiên La Địa Võng này.”

“Vâng!” Người nọ lập tức liên hệ thiếu tướng quân Bành Nguyên của căn cứ Nam Đô, truyền đạt qua lời nói của Ngô Khánh Vân một chữ không sót. Chỉ chốc lát sau, hắn trở về nói: “Ngô ca, thiếu tướng quân nói, anh ta sẽ an bài. Còn có, thiếu tướng quân kêu tôi chuyển cáo anh, tin tức mới nhất truyền đến, kế hoạch đã thành công, con cá mập lớn kia đã vào lưới.”

Tinh thần Ngô Khánh Vân rung lên, sự uất ức vốn có do bị Tiêu Tử Lăng đào thoát thoáng cái không còn, trong mắt hắn có dã tâm không chút nào che giấu: “Tốt, kêu bọn họ im hơi lặng tiếng dẫn con cá mập lớn đó đến nơi đây!” Tiêu Tử Lăng là món khai vị, Sở Chích Thiên mới là món chính, chỉ cần bắt Sở Chích Thiên, thiên hạ này chính là của Ngô Khánh Vân hắn, mà Tiêu Tử Lăng chính là tùy tiện bị hắn chơi đùa.

Đồ tốt chuẩn bị cho Sở Chích Thiên rốt cục đã có thể bắt đầu dùng. Ngô Khánh Vân lộ ra nụ cười âm trầm.

Đường ánh sáng kia mang theo Tiêu Tử Lăng với Tiếu Tiếu bay vọt khoảng chừng vài dặm, rốt cục cũng lực kiệt, liền thấy Tiếu Tiếu với Tiêu Tử Lăng trống rỗng rớt xuống, Tiếu Tiếu xoay thân một cái, lần nữa dùng sống lưng đón lấy Tiêu Tử Lăng đã vô lực làm bất cứ điều gì.

“Tiếu Tiếu, chạy xa thêm chút.” Có thể rời khỏi căn cứ Nam Đô xa một chút thì là một chút.

Tiếu Tiếu im lặng tiếp tục chạy băng băng, phát hiện phía trước là một khu rừng, nó có thể cảm nhận được bên trong có rất nhiều thực vật biến dị, nó có chút do dự, không biết có nên mạo hiểm hay không.

“Đi vào. . .” Tiêu Tử Lăng không chút do dự nói, thực vật biến dị giảo hoạt thế nào cũng không giảo hoạt bằng nhân loại, hơn nữa cậu còn có thể lợi dụng những thực vật biến dị đó để đối phó những người thức tỉnh truy tung mà đến kia.

Tiếu Tiếu nghe lệnh trực tiếp nhảy vào rừng cây, thực vật biến dị ngoại vi đều là cấp một hai, phát hiện Tiếu Tiếu cấp năm đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn ẩn núp, ngụy trang thành thực vật bình thường, càng đi vào bên trong cấp bậc thực vật biến dị càng cao, sau đó có một số thực vật nổi lòng tham bắt đầu công kích Tiếu Tiếu, nhưng Tiếu Tiếu là gì, là mãnh thú, Tử Vong Băng Tuyến trong miệng nhất thời chấn nhiếp những thực vật biến dị rục rịch đó.

Khi Tiếu Tiếu tới địa bàn của thực vật biến dị cấp năm, Tiêu Tử Lăng liền trực tiếp mang theo Tiếu Tiếu tiến vào Tử Phủ, tiếp tục đi vào trong nữa bọn cậu sẽ nguy hiểm, Tiêu Tử Lăng không muốn mạo hiểm.

Sở Tiểu Thất đang đả tọa tu dưỡng trên giường lớn bạch ngọc, nghe thấy động tĩnh vội vàng mở mắt ra, nó thấy Tiêu Tử Lăng mang theo Tiếu Tiếu trực tiếp ngã lên giường lớn bạch ngọc, mà sắc mặt Tiêu Tử Lăng tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu chưa lau sạch. Ánh mắt nó nhất thời lạnh lẽo, hỏi: “Anh bị thương?” Nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ thương tổn Tiêu Tử Lăng. . .

Tiêu Tử Lăng suy yếu ừ một tiếng, bắt đầu nhắm mắt điều tức bên người Tiểu Thất, Thanh Tâm Thuật bắt đầu ôn dưỡng thân thể cho cậu, tiến hành chữa thương. Lần này không chỉ bên trong cơ thể trọng thương, tinh thần lực cũng bị thương, hơn nữa tiêu hao dị năng, khiến cho toàn bộ thân thể cậu tan hoang không chịu nổi, nếu không có Thanh Tâm Thuật chống đỡ, lần này sợ rằng sẽ lưu lại vết thương mang tính vĩnh cửu, sẽ mất đi cơ hội tiến cấp về sau.

Bộ dáng thê thảm này của Tiêu Tử Lăng khiến cho Tiểu Thất siết chặt nắm tay nhỏ của mình, trong lòng nó thập phần thống hận bản thân, vì sao thực lực nhỏ yếu như thế, lần này đi ra không chỉ không giúp đỡ được Tiêu Tử Lăng, trái lại thành trói buộc. Nó biết rõ, Tiêu Tử Lăng là vì nó mới hao tổn tâm cơ liều mạng giết ra khỏi căn cứ Nam Đô, bằng không anh ta hoàn toàn có thể ở trong Tử Phủ này một năm nửa quý, chờ gió bão đi qua rồi trở ra, khi đó Tiêu Tử Lăng hoàn toàn có thể nghênh ngang rời khỏi căn cứ Nam Đô, căn bản không đáng mạo hiểm liều mạng như vậy.

Tiếu Tiếu lần nữa khôi phục thành dạng cầu lông, nó không tốt hơn được chỗ nào so với Tiêu Tử Lăng, lần này chạy trốn, nó liều mạng chạy hết tốc lực đã khiến cho nó tiêu hao dị năng, nó suy yếu nằm ở một góc giường lớn bạch ngọc, chuẩn bị tận lực nghỉ ngơi hồi phục một phen, vì vậy nó tiến vào ngủ say, trong ngắn hạn sẽ không tỉnh.

Sở Chích Thiên bước lên đỉnh chóp tòa kiến trúc cao nhất căn cứ Nam Thông, gió đêm thổi bay áo khoác của anh, tóc bạc màu trắng múa loạn trong không trung, anh có dị năng không gian ngăn cách khí tức của bản thân, hoàn toàn không cần lo lắng anh sẽ bị người của căn cứ này phát hiện. Anh nhìn ra xa về phía đông nam, nơi đó chính là căn cứ Nam Đô, theo tin tức hôm qua anh nhận được, Tiểu Lăng của anh hẳn là ở chỗ đó.