Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 2: Trọng sinh



Đệt!

Một khắc khi Đường Mặc Kỳ mở mắt ra, toàn thân như bị nghiền áp qua, mỗi một tấc cơ bắp đều bị đau nhức, đại não lại càng giống như bị châm rát, vừa mới mở mắt ra, nước mắt sinh lý liền lập tức trào ra.

Ở trên giường nằm hơn nửa giờ, đau nhức toàn thân mới giảm bớt được một chút. Đường Mặc Kỳ rốt cuộc cũng có thể mở to mắt, ánh mắt chuyển sang khiếp sợ cùng với mờ mịt.

Đây là một căn chung cư nhỏ mà cậu đã mua gần trường đại học của mình, có hai tầng, bên trên còn có một cái sân thượng, còn có một cái ban công, Đường Mặc Kỳ đem chỗ này cải tạo thành một cái nhà ấm, lúc này Đường Mặc Kỳ đang nằm trong nhà ấm, đạp đạp chân, được ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, ấm áp dạt dào thực thoải mái.

Nhưng mà hết thảy mọi thứ, an tĩnh, yên bình, ấm áp này. Kí ức sinh tồn hai năm ở mạt thế vẫn còn mới mẻ đến vậy, rốt cuộc hiện tại đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này!?"

Xốc chăn lên, Đường Mặc Kỳ nhìn đến di động trên bàn sách, và lịch điện tử bên cạnh, bên trên hiển thị thời gian là ngày 24 tháng 12 năm 2019. Đường Mặc Kỳ trừng lớn đôi mắt, cả người giống như bị điện giật run lên. Sau đó như bị điên mà nhào qua cầm điện thoại lên.

24/12/2019

Trên di dộng hiển thị thời gian quả thực khiến cho Đường Mặc Kỳ muốn mù mắt chó.

Đường Mặc Kỳ ném di động xuống, mặc nhanh quần áo, dù sao trong phòng máy lạnh bật rất mạnh, Đường Mặc Kỳ chỉ mặc một cái quần lót nhỏ chạy về phía máy tính đặt trong thư phòng. Mở máy tính lên nhìn, bên dưới góc phải hiển thị thời gian là 24/12/2019.

Đường Mặc Kỳ quả thực muốn điên cuồng, con mẹ nó chẳng lẽ hai năm mạt thế sợ hãi kia chỉ là một giấc mộng?

Những bộ xương trắng, máu tươi, giết chóc cùng băng tuyết tạo thành một thế giới thật ra chỉ là một cơn ác mộng? Đường Mặc Kỳ đột nhiên quăng ngã cái ly trong tay, hai tay ôm đầu thống khổ.

Cậu không tin!!

Đột nhiên cậu ngồi thẳng thân mình, bổ nhào vào máy tính trước mặt mở ra trang web, đăng nhập diễn đàn.

Cậu nhớ rõ vào ngay lúc này "ở trong mộng" đã liên tục xuất hiện vài bài viết về các loại dấu hiệu ở mạt thế, hiện tượng tảng lớn cực đoan El Nino, khu khí hậu cá biệt chuyển biến xấu, Phi Châu có các lại vi-rút tăng lên từ từ làm người dân bị cảm nhiễm.

Từ lúc Đường Mặc Kỳ xem các loại bài viết ở trên mạng càng dài, tim của cậu đập càng nhanh, những điều này cũng với "trong mộng" đều giống nhau như đúc, không đúng, không phải là mộng, đây đều là sự thật.

"Anh trai...." Đường Mặc Kỳ không tự giác kêu lên, trong mắt chứa đầy nước mắt, may mắn hết thảy mọi chuyện còn chưa bắt đầu, may mắn anh trai còn chưa chết.

Đường Mặc Kỳ đem tin tức trên mạng xem xong, đóng máy tính. Trở lại nhà ấm một lần nữa, cầm lấy di động, trong đầu liền nhớ đến một dãy số đã thuộc lòng. Dãy số này đều là ở một đời trước cậu được Đường Kiếm Phong liên lạc, cậu mới có thể nhớ rõ, hiện giờ có thể vừa lúc liên hệ lại với anh ấy.

Vi-rút tang thi bùng nổ ở Á Châu là vào tháng 6 năm 2020, ngắn ngủn chỉ trong một tháng liền thổi quét toàn cầu. Hiện tại cậu có nửa năm để chuẩn bị, nhưng là cậu cần phải liên hệ với anh trai trước, chỉ có anh ấy mới là người vô điều kiện tin tưởng cậu, mới có thể vì một câu nói dốc hết sức lực đi làm.

Chờ đến khi Đường Mặc Kỳ phục hồi lại tinh thần, đã là chạng vạng 5 giờ, tuy là ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất, nhưng điều hòa trong phòng vẫn mở liên tục, nên nơi này không quá lạnh lẽo. Bất quá Đường Mặc Kỳ vẫn mặc áo sơ mi tay dài, khoác thêm một cái áo khoác lông vũ.

Hai năm tra tấn ở mạt thế kia phảng phất như một câu chuyện của thế giới khác, lúc này Đường Mặc Kỳ chỉ muốn đi dạo ở trung tâm thành phố, cảm thụ thời kỳ văn minh nhân loại cường thịnh một lần nữa.

Cửa hàng, ánh đèn neon, mọi người cười nói, quảng trường âm nhạc, bầu không khí nhẹ nhàng vui sướng, những thứ này đều làm Đường Mặc Kỳ si mê không thôi. Đường Mặc Kỳ đậu xe ở bãi, yên lặng bước đi ở hướng dành cho người đi bộ, trên phố trừ bỏ một vài cửa hiệu lâu đời số lượng không nhiều ra, phần lớn còn lại đều lại các nhãn hiệu quốc tế hàng xa xỉ phẩm đứng đầu như trang sức, trang phục.

Đường Mặc Kỳ lẳng lặng quan sát mọi thứ, ngoài trời tuy rằng đã tối, nhưng người đến người bên ngoài phố vẫn đông đúc như ban ngày. Trên phố rộn ràng nhốn nháo, ở những nơi khác có vô số người phung phí tiền bạc hưởng thụ vinh hoa khoái cảm, xa hoa trụy lạc.

Đường Mặc Kỳ ngừng lại trước một nhà hàng cơm Tây cao cấp, nghe thấy được một cỗ mùi hương của bò bít tết cùng hồ tiêu, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

Đường Mặc Kỳ đẩy cửa ra bước nhanh vào trong, kêu phần cho bốn người ăn, rồi không quản ánh mắt của những người xung quanh và nhân viên phục vụ ở đây, ăn ngấu nghiến đến khi dạ dày không còn chỗ chứa, mới chịu dừng lại.

Mạt thế, cho dù là gia tộc lớn ở kinh đô như Đường gia, trong mạt thế cũng chỉ có thể ăn no mà thôi. Sau đó cuối cùng còn bị bắt cóc hai tuần, mỗi ngày Đường Mặc Kỳ chỉ có thể ăn bánh bột bắp do mấy người bắt cóc cung cấp.

Đường Mặc Kỳ nhìn đồ ăn dư lại trên bàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, yêu cầu đóng gói mang về. Trong tay cầm hộp đồ ăn, tâm tình Đường Mặc Kỳ cũng có chút nhẹ nhàng. Cậu thay đổi phương hướng đi dạo, đi đến bãi đỗ xe.

Lễ Giáng Sinh sắp đến, nơi nơi đều là không khí ăn tết vui vẻ, tâm tình của Đường Mặc Kỳ cũng theo đó mà tươi sáng lên. Một đời này, cậu thề, cậu nhất định phải sống thật tốt, bảo vệ anh trai, bảo vệ người mà cậu yêu.

Chưa đến 7 giờ, Đường Mặc Kỳ đi vào một siêu thị cỡ lớn, không nhịn được mà đi vào khu lương thực cùng khu thực phẩm mà càn quét, đến khi chứa đầy ba cái xe đẩy đồ vật mới chịu đi tính tiền.

Tới tới lui lui vài lần mới có thể đem hết đống đồ từ gara đem vào nhà. Buổi chiều tin nhắn cậu đã gửi kia vẫn không có hồi âm, bất quá Đường Mặc Kỳ cũng không có sốt ruột, Đường Kiếm Phong một khi nhận nhiệm vụ gì đó thì mấy ngày hoặc thậm chí hoặc một hai tháng không có tin tức, cậu tin tưởng chỉ cần anh trai nhìn thấy tin tức thì sẽ liền tìm tới cậu.

Đem đồ ăn đóng gói bỏ vào tủ lạnh, Đường Mặc Kỳ bắt đầu kiểm kê tài sản của chính mình. Trừ bỏ phí sinh hoạt được Đường gia chu cấp, mỗi tháng cậu sẽ nhận được một số tiền khác, cậu biết số tiền này đều là Đường Kiếm Phong gửi cho cậu, chỉ là trước giờ cậu không có động qua, nên bây giờ đại khái có thêm hai ba trăm vạn.

Còn có một sổ tiết kiệm, do mẹ để lại cho cậu, nhiều năm vẫn chưa có động tới, nếu không sai biệt lắm thì cũng có hơn một ngàn vạn. Mặt khác còn có địa ốc, quỹ, cổ phần công ty, tứ hợp viện... ở kinh đô mà ông ngoại để lại cho cậu.

Muốn bán các địa ốc, bất động sản cũng tương đối dễ dàng, bảy tám chỗ bất động sản kia sắp tới thu về cũng ít nhất phải hơn ba ngàn vạn, mà quỹ cùng cổ phần công ty chỉ có thể đem tin tức thả ra trước, còn căn tứ hợp viện kia Đường Mặc Kỳ cũng không có tính toán động tới. Tuy rằng tứ hợp viện có hệ số vô cùng thấp nếu sống ở mạt thế, nhưng nơi này lại là một mảnh đất an toàn mà ông ngoại đã chọn ở khu trung tâm, chỉ cần cải tạo lại tốt, về sau chắc chắn sẽ là một thành lũy an toàn.

Gọi một cuộc điện thoại cho luật sư đã được ông ngoại giới thiệu lúc còn sinh thời, sau khi thuyết minh tình huống, được luật sư hỏi thăm các loại trái phải, Đường Mặc Kỳ đánh Thái cực lảng tránh, chỉ nhấn mạnh phải mau chóng bán bất động sản kia đi.

Đến rạng sáng ba giờ, Đường Mặc Kỳ mới thoáng có chút buồn ngủ.