Sau khi sốt cao, chân của Diệp Trạch Việt kỳ tích mà khỏi hẳn, tuy rằng còn chưa thể chạy loạn nhảy loạn, nhưng đã có thể đi lại thong thả, chỉ cần về sau rèn luyện cơ bắp ở chân một chút, Diệp Cẩn tin chắc rằng Diệp Trạch Việt có thể giống như người bình thường.
Theo như lời Đường Mặc Kỳ nói về dị năng, Diệp Cẩn hỏi Diệp Trạch Việt kỹ càng tỉ mỉ, nhưng cũng không hiểu ra sao, thoạt nhìn Diệp Trạch Việt cũng không có thức tỉnh dị năng gì, nhưng mà hai chân Diệp Trạch Việt có thể tốt lên chỉ trong một ngày, Diệp Cẩn cũng đã cho là kỳ tích, còn dị năng không cần có vân không sao.
Mẹ Trương đối với hai chân của Diệp Trạch Việt phi thường tò mò, nhưng hiện tại cũng không có thiết bị dụng cụ gì, không thể làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ được, chỉ có thể dùng biện pháp cũ, quan sát hai chân của Diệp Trạch Việt và dò hỏi cảm nhận của y, nhưng cuối cùng vẫn không biết được nguyên nhân.
Trương Tử Thành cũng học ngành y, nhưng năng lực tiếp thu của hắn mạnh hơn nhiều, hoàn toàn không có kế thừa tinh thần khoa học của mẹ mình, ngược lại hoàn toàn hưng phấn mà đắm chìm trong thế giới khoa học viễn tưởng.
Lúc chạng vạng, tình huống của Đường Kiếm Phong cũng ổn định lại, tình trạng của Đường Kiếm Phong so với Diệp Trạch Việt còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều, thời gian phát sốt cùng trình độ đều nặng hơn với Diệp Trạch Việt.
Trong trí nhớ của Đường Mặc Kỳ, thức tỉnh dị năng phi thường hiếm thấy, một vạn người sống sót mới có hai ba người có khả năng thức tỉnh. Mà đời trước Đường Kiếm Phong cũng không có thức tỉnh dị năng, ngược lại là phế sài Đường Mặc Kỳ thức tỉnh phong hệ dị năng. Sau khi thức tỉnh còn bị bắt đi viện nghiên cứu, Đường Mặc Kỳ chỉ biết là dị năng cùng virus cũng có quan hệ, còn nguyên lý cùng biện pháp nâng cao dị năng cậu cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng hiện tại mạt thế vừa bắt đầu, bên cạnh cậu lại có hai người thức tỉnh dị năng, Đường Mặc Kỳ nhịn không được đem điều này liên hệ với không gian của cậu, lại so sánh với đời trước, muốn tìm ra sự khác nhau cũng chỉ nhiều hơn một cái tùy thân không gian, hơn nữa không gian này lại có quan hệ rất lớn với ngọc bội mà Đường Kiếm Phong cho cậu trước khi anh chết.
Đời này Đường Mặc Kỳ cũng chưa có kiểm tra Đường Mặc Kỳ có mang theo ngọc bội hay không, không biết ngọc bội có còn đó hay không.
Hơn chín giờ tối, anh em Diệp gia cùng một nhà Trương Tử Thành đều tụ lại bên trong phòng của Đường Kiếm Phong, chờ anh tỉnh lại, nhưng chờ đến hơn mười giờ đêm cũng không thấy anh tỉnh lại, thậm chí nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng cao, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủn mà nhiệt độ cơ thể đã lên đến hơn bốn mươi ba độ, hơn nữa còn muốn tăng thêm.
Biểu tình của Đường Kiếm Phong cũng càng ngày càng thống khổ, đôi tay vô ý thức mà co rút loạn cào lên, Đường Mặc Kỳ nhìn anh khó chịu như vậy, đôi mắt cũng đỏ lên, đau lòng không chịu được, đôi tay sát cồn cho anh vẫn luôn run.
Mẹ Trương kiếm tra thấy nhiệt độ của Đường Kiếm Phong quá cao, kiến nghị đem anh bỏ qua thùng nước đá để hạ nhiệt độ.
May mắn hiện tại là mùa hè, bên trong tủ lạnh chứa không ít đá, Diệp Cẩn cùng Trương Tử Thành đem đá bỏ vào trong bồn tắm, nhiệt độ của nước thực nhanh mà lạnh lên. Mấy người đem Đường Kiếm Phong nâng vào bồn tắm, anh vừa tiến vào, lập tức yên ổn không ít.
Mọi người vừa định thở phào một hơi, lại không nghĩ rằng Diệp Trạch Việt chỉ vào bồn tắm kêu sợ hãi một tiếng.
Mọi người tập trung nhìn vào, lập tức đều trợn tròn mắt ra, chỉ thấy Đường Kiếm Phong đang chau mày trong bồn tắm, toàn bộ thân thể hiện ra sắc đỏ không bình thường, nhưng mà đáng sợ nhất là đôi mắt, vốn dĩ vẫn luôn nhắm chặt lại đột nhiên mở rất lớn, tròng mắt tản ra độ sáng quỷ dị màu đỏ rực, phảng phất có thể đem người bắn thủng.
Cùng lúc đó, toàn bộ nước trong bồn tắm cư nhiên tỏa ra hơi nước, Trương Tử Thành lập tức duỗi tay kiểm tra, lại đột nhiên "Tê!" một tiếng rụt trở về. Bị nước trong bồn tắm làm phỏng tay.
Mọi người khẩn trương mà nhìn Đường Kiếm Phong, hô hấp theo bản năng mà chậm lại, giống như sợ quấy rầy tới anh.
Đường Kiếm Phong đột nhiên hét lớn một tiếng rồi ngồi dậy, nước trong bồn tắm theo động tác của anh mà bắn ra tứ phía, bắn tới người Đường Mặc Kỳ, Trương Tử Thành và hai anh em Diệp gia, khiến bọn họ hít hà một hơi. Mà cẳng chân của Diệp Trạch Việt bị phỏng đỏ lên một mảng vài giây sau đã trở về trạng thái bình thường, nhưng vết phỏng của những người khác lại vẫn như cũ, nóng rát đau đớn.
Chỉ là vào lúc này mọi người đều chú ý lên người Đường Kiếm Phong, không ai để ý chút bất thường trên người Diệp Trạch Việt, ngay cả Diệp Trạch Việt cũng chỉ nghỉ hoặc một chút, rất nhanh đã bị tình trạng của Đường Kiếm Phong hấp dẫn.
Đường Kiếm Phong há miệng ho một tiếng, đồng tử hỏa hồng càng ngày càng sáng, cả người đỏ bừng, mọi người thậm chí còn cảm nhận nhận được không khí chung quanh bị hơi nóng bốc lên mà cực độ vặn vẹo.
Đường Mặc Kỳ khẩn trương mà nhìn chằm chằm Đường Kiếm Phong, tuy rằng anh đang mở mắt, nhưng lại hoàn toàn không có ý thức, đôi mắt dữ tợn mà trừng về phía trước.
Thời điểm mọi người khẩn trương nhìn Đường Kiếm Phong đang giằng co, anh lại không biết được tình huống hiện tại của bản thân, anh lâm vào trong bóng tối, ở trong mộng nhìn thấy Đường Mặc Kỳ bị người bắt đi, Đường Kiếm Phong vẫn luôn đuổi theo, trời rất nóng, anh cảm thấy bản thân như bị mặt trời thiêu đốt, nhưng Đường Mặc Kỳ còn đang chờ anh, cho nên anh không ngừng chạy đi.
Không biết đã qua bao lâu, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái núi lửa, dung nham nóng rực lập tức vây quanh lấy anh, cả người anh đều bị dung nham bao lấy, thật nóng, thật nóng....
Không biết bản thân đã quay cuồng ở dung nham bao lâu rồi, Đường Kiếm Phong ngạc nhiên nghĩ bản thân cư nhiên vẫn còn sống, sau đó anh phát hiện giống như là anh có thể khống chế dung nham.
Dung nham nóng bỏng chậm rãi tách khỏi cơ thể, vừa rồi còn hung mãnh quay cuồng, mà bây giờ như biến thành một con mèo nhỏ, hoàn toàn chịu sự chi phối của Đường Kiếm Phong, thuận theo mà bao vây lấy anh.
Mọi người phát hiện Đường Kiếm Phong nháy mắt an tĩnh lại, sắc đỏ trên hai mắt cũng chậm rãi khôi phục bình thường, Đường Mặc Kỳ lập tức nhẹ gọi tên anh một tiếng, Đường Kiếm Phong lập tức quay đầu nhìn cậu, không đợi Đường Mặc Kỳ nói chuyện, đột nhiên anh từ trong nước đứng dậy ôm lấy Đường Mặc Kỳ, trong miệng nhẹ giọng nói: "Mặc Mặc, hù chết anh, anh mơ thấy em bị người bắt đi."
Đường Mặc Kỳ bị Đường Kiếm Phong nóng tới trên người khiến cả cơ thể run lên, may mắn là trên cơ thể chỉ dính chút nước khi bế cậu lên, nếu không phỏng chừng trên người Đường Mặc Kỳ bị phỏng nổi bọt nước.
Chờ cho Đường Kiếm Phong buông Đường Mặc Kỳ ra mới phát hiện đám người đứng xung quanh, không chỉ có thể, chính anh chỉ mặc có một cái quần lót đứng trong bồn tắm đầy nước.
Mọi người thấy Đường Kiếm Phong khôi phục lại bình thường thì đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, trở lại phòng khách, để Đường Kiếm Phong đi tắm rửa. Nhưng còn không đợi mọi người ngồi ổn, trong phòng tắm lại truyền đến một trận âm thanh lách cách lang cang, Đường Mặc Kỳ sắc mặt biến đổi, lập tức vọt qua.