Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 49: Thi triều



Đường Mặc Kỳ lái xe lại đây, lúc này vụ nổ đã có xu hướng suy yếu, toàn bộ viện nghiên cứu đã biến thành một bãi phế tích, ánh lửa đốt chạy mọi thứ, tiếng kêu than thảm thiết, cứ như một địa ngục trần gian.

Đường Mặc Kỳ hít sâu hai ba hơi, mới ngăn chặn được xúc động tiến vào bên trong, binh lính vây quanh khu vực nổ mạnh để dập tắt đám cháy, ngăn chặn ngọn lửa muốn lan đến địa phương khác.

Ở trung tâm vụ nổ, bởi vì thiếu khuyết tài nguyên chữa cháy, cho nên vẫn chưa có ai tiến đến dập tắt lửa, chỉ chờ ngọn lửa tàn lụi thì tiêu diệt.

Đường Mặc Kỳ ở trong không gian tìm trang bị phòng cháy mặc vào, nhờ vào khói bụi yểm hộ mà đi hai vòng xung quanh mới tìm được thời cơ tiến vào đám cháy.

Đời trước Đường Mặc Kỳ từng được đưa vào viện nghiên cứu, cậu đã từng trộm nghiên cứu kết cấu ở đây, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đường Kiếm Phong hẳn là đang ở tầng ngầm thứ ba mà cậu từng ở qua, cũng là nơi cơ mật nhất viện nghiên cứu.

Đường Mặc Kỳ tận lực đi vào khu vực không bị ngọn lửa thiêu đến, nhưng năm phút sau cậu đã không chịu nổi. Nhiệt độ cực nóng đã đem lòng bàn chân cậu phỏng đến phồng ra bọt nước, Đường Mặc Kỳ lắc mình vào không gian, cởi bị trang bị không ngăn được nhiệt độ từ lòng bàn chân để thay đổi một bộ khác tiếp tục đi ra ngoài.

May mắn chính là đường đi bí ẩn vào hầm ngầm bị nổ tung, Đường Mặc Kỳ thực dễ dàng tìm được đường đi xuống dưới hầm.

Kiến trúc dưới lòng đất đặc biệt thiếu dưỡng khí, lửa lớn lúc này đã bị dập tắt, nhưng khói đặc cuồn cuộn khiến cho tầm nhìn không vượt quá hai mét. Đường Mặc Kỳ ngẫu nhiên nhìn thấy một nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang nằm trên mặt đất, không biết là đang hôn mê hay đã chết.

Toàn bộ viện nghiên cứu canh phòng phi thường nghiêm mật, Đường Mặc Kỳ loay hoay nửa ngày mới tìm được đường đi xuống hầm ngầm thứ hai. Tầng ngầm thứ hai còn muốn cao cấp hơn rất nhiều với hầm ngầm đầu tiên. Một đống cánh cửa ở phòng nghiên cứu đều bị vụ nổ mạnh xung kích đến biến dạng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài con tang thi đang bị khoá trong xích sắt, còn có một vài thi thể đang ngâm mình trong một dung dịch trong suốt.

Đời trước, trước khi Đường Mặc Kỳ bị đem vào viện nghiên cứu, thì viện nghiên cứu đã được đại chúng biết được, nhưng cụ thể là bọn họ nghiên cứu cái gì, thì lại chưa từng chân chính công khai ra. Cho đến khi Đường Mặc Kỳ tự mình trải nghiệm thì mới biết được, bên ngoài viện nghiên cứu khoác áo khoác là vì nhân loại, nhưng bên trong là làm những thí nghiệm mất hết nhân tính, thực nghiệm sinh hoá trên cơ thể người.

Thời gian phát sinh trận nổ mạnh này không thể không khiến cho Đường Mặc Kỳ nghĩ nhiều, đặc biệt Đường Kiếm Phong còn thức tỉnh dị năng hệ hoả, cả người Đường Mặc Kỳ đều căng chặt, cậu thật sự không dám tưởng tượng, nếu Đường Kiếm Phong xảy ra chuyện gì thì cậu nên làm cái gì bây giờ.

Khi Diệp Cẩn mang theo mọi người chạy đến tường vây phía nam đã nghe được tiếng súng. Trên tường, các binh lính đang bắn tang thi có ý đồ tiến lại căn cứ.

Diệp Cẩn đem hai cái thùng gỗ được Đường Mặc Kỳ để lại lấy ra, một thùng chứa súng cùng đạn dược, một thùng còn lại thế mà lại là lựu đạn!

Ở đây chỉ có hắn cùng Hứa Sĩ Thanh là quen thuộc với súng ống, Đường Thanh Thù tuy rằng có tiến vào quân bộ sau mạt thế nhưng cũng không phải là binh lính chân chính, cũng chưa có sờ qua súng.

Thời gian khẩn cấp, Diệp Cẩn mơ hồ giới thiệu một chút cho bọn họ, để bọn họ cầm súng mang đạn đi lên chiến đấu.

Tường vây phía nam là nơi có phòng thủ yếu nhất, không có trang bị súng máy, cũng không có lính thiết giáp, đều hoàn toàn dựa vào binh lính tấn công bằng vũ khí, mà bên ngoài tường vây cũng rất trống trải, không có kiến trúc nào ngăn cản tầm mắt, vậy nên thực dễ dàng bắn phá tang thi.

Thời gian sau vụ nổ mạnh kia đã trôi qua được nửa giờ, càng ngày càng có nhiều tang thi tiến lại căn cứ, bên ngoài tường vây nếu không phải thi thể thì cũng là tang thi đang di chuyển, tất cả mọi người đều đang giết đến đỏ cả mắt, thần kinh căng chặt.

Thời điểm lửa đạn đang gấp rút, một tiếng báo nguy vang lên, mọi người phục hồi lại tinh thần nhìn nhìn nhau, ánh mắt của tất cả mọi người đều khủng hoảng lên, phía tây tường vây bắn lên một đám pháo hoa đỏ rực.

Cơ hồ tất cả mọi người đều tái mặt, đây là tín hiệu nguy hiểm cấp bậc tối cao.

"Thi triều!" Trương Vân Phi kinh hô một tiếng, thân thể nhanh chóng chạy đến phía tây, mọi người cũng kịp phản ứng lại chạy theo sau.

Theo bước chân ngày càng gần, lửa đạn ở phía tây cũng ngày càng dày đặc, thanh âm báo nguy cũng ngày càng lớn, mọi người vừa leo lên tường thành liền nhìn thấy cảnh tượng, khiến bọn họ phải hít hà một hơi. Chỉ thấy toàn bộ phía tây đều là tang thi gào rống, mà ở nơi xa không ngừng có tang thi gia nhập vì tiếng gào rống.

Đừng nói người thường, ngay cả bọn họ ngày thường đều ra ngoài đánh tang thi cũng chảy một thân mồ hôi lạnh. Diệp Cẩn nhìn chằm chằm cây pháo phát ra tiếng vang thật lớn, cau mày nói: "Như vậy không khác gì đang uống thuốc độc giải khát, càng bắn tang thi sẽ càng nhiều."

Chỉ huy cũng thật mau liền phát hiện vấn đề này, lửa đạn công kích lập tức giảm xuống, nhưng phần lớn tang thi vẫn đang chen chúc về hướng này, chỉ dựa vào đạn của binh lính căn bản là như muối bỏ biển.

Bọn Diệp Cẩn gia nhập vào đám binh lính cùng nhau tấn công, thi thể tang thi rất mau liền chống chất bên ngoài tường thành, nguy hiểm từng bước ép sát.

Khi mọi người ở đây sắp sửa tuyệt vọng, mấy chiếc phi cơ đột nhiên từ đỉnh đầu bọn họ bay qua, tiếng phi cơ trực thăng thật lớn làm thu hút lực chú ý của tang thi. Máy bay trực thăng xoay quanh vài vòng liền bắt đầu dẫn đường cho đám tang thi đi khỏi nơi này.

Diệp Trạch Việt cầm lấy kính viễn vọng treo ở trước ngực lên, nhìn thấy tang thi rốt cuộc cũng đình chỉ bước chân, đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này Trương Tử Thành cũng thò đầu qua, cầm lấy kính viễn vọng của Diệp Trạch Việt nhìn xuống bên dưới, chỉ là không nghĩ tới xuyên thấu qua thấu kính nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn chấn động.

Mọi người chỉ nghe được tiếng kêu hoảng sợ của hắn, sau đó nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, Diệp Cẩn lập tức đoạt lấy kính viễn vọng, sau đó cũng hô hấp dồn dập, mắng một tiếng, tay đập lên mặt tường thành.

Trực thăng bay không cao, mọi người không nhìn ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đều vội vàng cầm lấy kính viễn vọng, Diệp Cẩn ngăn lại Diệp Trạch Việt muốn cầm lấy kính xem thử, nhìn mọi người, sắc mặt trầm trọng mà nói: "Bọn họ ném người sống xuống dưới!"

Mọi người đều hít hà một hơi, khiếp sợ mà nhìn người đối diện. Tang thi ở đằng xa quả nhiên hưng phấn lên, bắt đầu di chuyển theo máy bay trực thăng, ngày càng có nhiều tang thi gia nhập vào quân đoàn truy đuổi, áp lực phía tường thành cũng được giảm bớt.

Người sống sót không hiểu rõ chuyện gì thấy bản thân sống sót sau tai nạn thì hoan hô. Diệp Cẩn nhìn đến đám người mang vẻ mặt cảm kích khi thấy tang thi triều lui lại thì trầm như nước, hắn chỉ cảm thấy một luồng không khí thảm khốc quanh thân, dường như muốn thiêu rụi linh hồn.

Lúc này lửa đạn trong khu an toàn cuối cùng cũng dừng lại, hương vị khói súng không ngừng tràn ngập, người sống sót cũng sợ hãi mà khóc lên.

Một ngày âm trầm đột nhiên trong veo trở lại, thậm chí còn xuất hiện ánh nắng chiều hiếm thấy, mọi người đứng ở khắp nơi trong căn cứ nhìn khói đặc từ tứ phương, có chút suy tư.