Sau khi Trần Vĩ Lương cùng Ngụy Vũ đi rồi, Đường Mặc Kỳ đỡ lấy Đường Kiếm Phong vào một góc không ai biết, sau đó vào không gian.
Đường Kiếm Phong sau khi hòa hoãn lại, được Đường Mặc Kỳ cho uống một ly nước trong hồ nước, anh mới cảm thấy khá hơn nhiều, không nhịn được mà nhìn ly nước trong tay.
Đường Kiếm Phong sau khi trải qua quá nhiều lần phóng thích dị năng khiến cơ thể anh thoát lực, trước đó cũng đã từng rèn luyện dị năng đến khi mệt mỏi đến nằm liệt trên đất mới thôi, nhưng chưa từng có lần nào giống như lần này, có thể nhanh chóng khôi phục như vậy.
Đường Mặc Kỳ thấy anh nhìn chăm chú ly nước, đi qua sờ sờ cái trán anh, nói: "Làm sao vậy? Không thoải mái thì đi nằm nghỉ một chút."
Đường Kiếm Phong bắt lấy tay cậu nắm trong lòng bàn tay, nói: "Mặc Mặc, anh cảm thấy hồ nước trong không gian có vấn đề."
Đường Mặc Kỳ nhíu mi, có chút khẩn trương nói: " Vấn đề gì cơ? Anh có phải có cảm giác kì quái gì hay không? Nơi nào cảm thấy không thoải mái?"
Đường Kiếm Phong một tay đem cậu túm vào trong lòng ngực, cười nói: "Đừng khẩn trương, anh cảm thấy tinh thần khôi phục thực mau, trước kia không có như vậy, anh cảm thấy đồ vật trong không gian có trợ giúp đối với dị năng trong cơ thể."
Đường Mặc Kỳ nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua ly nước trong tay anh, duỗi tay nhận lấy, nói: "Đúng thật là rất có khả năng này, trừ bỏ dị năng giả hệ băng kia, anh và Trạch Việt có khả năng thức tỉnh dị năng sớm nhất trong khu an toàn này, em cảm thấy rất có thể là nhờ nước trong không gian."
Đường Kiếm Phong không tự giác đem ánh mắt tập trung trên đôi môi đỏ mọng trước mắt, vô thức mà phụ họa theo cậu một câu, Đường Mặc Kỳ còn đang đắm chìm trong tự hỏi về dị năng và không gian, không có chú ý tới đôi mắt của Đường Kiếm Phong đang dần trở nên thâm thúy. Chờ đến khi cậu phản ứng lại, đã bị Đường Kiếm Phong đè lại cái ót, lấp kín môi.
Ban đầu Đường Mặc Kỳ còn có chút kháng cự, nhưng sau khi đầu lưỡi mạnh mẽ của Đường Kiếm Phong chui vào cậu lại lập tức an tĩnh xuống, anh tiến công thực bá đạo, nhưng vừa tiếp xúc với đầu lưỡi nhỏ ẩm ướt mềm mại của Đường Mặc Kỳ thì sự ngang ngạnh biến thành triền miên dai dẳng, Đường Mặc Kỳ cũng không thèm giả vờ bất mãn nữa, thoải mái hừ nhẹ một tiếng.
Đường Kiếm Phong vừa nghe tiếng than gợi cảm không kìm lại được của cậu, đem cậu siết chặt ở trong ngực, hung hăng mà chụp một phát lên mông cậu.
Đường Mặc Kỳ lập tức mở to hai mắt nhìn, trên mông có chút đau làm cậu thẹn thùng mà đỏ mặt, trong mắt Đường Kiếm Phong tràn ngập ý cười tà, bóp lấy cằm cậu, lại lần nữa hung hăng mà hôn lên môi Đường Mặc Kỳ, liếm liếm, hút hút, cho đến khi khóe môi hai người không ngừng tràn ra bọt nước, Đường Kiếm Phong mới chưa đã thèm mà buông cậu ra.
Đường Mặc Kỳ xấu hổ giận dữ ghé vào trên ngực anh thở dốc, hai cái đùi cũng mềm nhũn, dưới thân Tiểu Mặc Kỳ cũng nổi lên phản ứng, bất quá cậu vẫn còn nhớ bên ngoài đang hỗn loạn, hòa hoãn xong liền đẩy Đường Kiếm Phong ra, sửa sang lại một chút, từ trong không gian lấy ra một đống vũ khí rồi đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi không gian, Đường Mặc Kỳ cơ hồ bị mấy chục nhiệt độ chênh lệch làm đông lạnh đến muốn rút gân, lắc lắc hai cái chân, Đường Mặc Kỳ đem hai cái thùng gỗ trong tay đặt xuống mặt đất, trong không khí tràn ngập hương vị khói súng, âm thanh súng đạn cùng pháo nổ khiến mọi người hoảng loạn.
Hai người Đường Mặc Kỳ đợi tại chỗ mười phút, Diệp Cẩn liền mang theo người lại đây, từ sau khi bọn Đường Mặc Kỳ ra ngoài, Diệp Cẩn vẫn luôn canh gác ở trong tứ hợp viện chờ tin tức. Nghe thấy tiếng cảnh báo liền mang người chạy tới.
Trên đường gặp được hai người Trần Vĩ Lương, bọn họ thông báo địa điểm liền trực tiếp chạy tới đây.
Diệp Cẩn đã biết Đường Mặc Kỳ có không gian, nhưng nhìn thấy vũ khí trên mặt đất vẫn kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Đường Mặc Kỳ cư nhiên lại chuẩn bị nhiều vũ khí như vậy, hơn nữa đều là hàng cao cấp, không phải loại ở chợ đêm hàng kém chất lượng. Nhìn thấy thứ này liền biết Đường Mặc Kỳ đã chuẩn bị tốt cho mạt thế, trong lòng không nhịn được càng thêm kính sợ với dị năng tiên đoán của cậu.
Mọi người cũng không có vô nghĩa, đều chọn lấy vũ khí thích hợp với mình, lập tức lao tới tường thành, cùng với đông đảo binh lính và người sống sót tự nguyện lại đây tấn công tang thi.
Rất nhiều người không có súng, dùng cung tự chế hoặc trực tiếp ném đá xuống đàn tang thi. Lúc này tiểu tang thi ngồi xổm trên một sân thượng tòa nhà cách đó không xa, hí lên một tiếng về phía bên này, mỗi lần nó hí một tiếng, tang thi phía dưới liền lập tức kích động gầm rú lên, giống như đang đáp lại nó.
Càng ngày càng có nhiều tang thi tụ tập lại đây, lần tang thi triều này không giống với đợt nổ mạnh lần trước, năng lực hành động của bọn chúng rất mau, phản ứng cũng nhanh nhạy hơn, rất nhanh phía dưới tường thành chất đầy thi thể tang thi.
Đang lúc mọi người muốn tuyệt vọng, Trần Vĩ Lương cùng Ngụy Vũ mang theo ông lão người Mông Cổ đi lại đây, Đường Mặc Kỳ lập tức dừng lại hành động trong tay.
"Chúng tôi tìm được ông ta bên trong ống thoát nước, may mắn trước đó ống thoát nước đã bị phong kín, ông ta mới không thể trốn chạy."
Đường Mặc Kỳ trực tiếp đem ông lão đi tới chỗ Thẩm Giản Khê, Thẩm Giản Khê dù sao cũng là người Thẩm gia, tuy rằng vị thế của Thẩm gia đã đổ, nhưng vẫn còn một chút giá trị. Thẩm Giản Khê một đường mang theo Đường Mặc Kỳ cùng ông lão đến tìm Trần Dương Duy, Trần Dương Duy nghe được Đường Mặc Kỳ thuyết minh ý đồ đến, nhanh chóng dừng lại chuyện trong tay, trực tiếp đưa bọn họ đến một căn phòng hội nghị.
"Cậu là nói, ông lão này có thể giúp chúng ta khống chế được tiểu tang thi kia?" Vẻ mặt Trần Dương Duy tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, cư nhiên tang thi còn có chỉ số thông minh, như vậy nhân loại còn đường sống sao?
"Có khống chế được hay không còn chưa biết, nhưng có thể dùng để uy hiếp nó, giải quyết lần vây công này." Đường Mặc Kỳ một tay đem ông lão đẩy lên phía trước.
Ông lão oán hận mà nhìn chằm chằm cậu, sau đó nói: "Tôi sẽ không trợ giúp các người, nó là cháu nội tôi, tôi sẽ không giúp các người giết nó."
Thẩm Giản Khê cười nhạo một tiếng, nói: "Cái thứ kia mà còn là cháu nội của ông? Kia chỉ là một quái vật ăn thịt người! Ông chẳng lẽ vì quái vật đó mà không cứu ngàn vạn đồng bào của mình?"
Ông lão lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm hắn, đôi tay không tự chủ mà phát run, nói: "Nó còn nhận ra tôi, nó không phải quái vật, nó.... nó chỉ là không khống chế được chính mình."
Trần Dương Duy nghe ông lão nói như vậy, giật mình, nói với Đường Mặc Kỳ cùng Thẩm Giản Khê: "Tôi cùng ông ấy nói vài câu, hai vị về trước đi, cảm ơn hai vị đã đưa ông ấy đến đây, tôi đảm bảo với hai người khu an toàn tuyệt đối sẽ không có việc gì."
Đường Mặc Kỳ cùng Thẩm Giản Khê liếc nhau, gật gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
Khi Đường Mặc Kỳ cùng Thẩm Giản Khê trở lại tường thành, tang thi ở bên ngoài đã cuồng vọng đến không còn giới hạn, cơ hồ tất cả mọi người đã tuyệt vọng.
Diệp Cẩn ném súng xuống, nói: "Như vậy sớm hay muộn cũng bị công hãm, chúng ta nếu muốn giải quyết thì cần phải đem tiểu tang thi kia giết chết."
Đang lúc mọi người nôn nóng, loa phát thanh trên tường thành đột nhiên vang lên vài tiếng động, mọi người đều quay đầu nhìn qua.
Lúc này mọi người ở đây đều vạn phần khó hiểu, trong loa truyền đến vài thanh âm hơi thở, sau đó là thanh âm ho khan của một ông lão truyền ra.
Thanh âm của ông lão bị phóng đại theo loa truyền tới bên ngoài khu an toàn, hướng tới chỗ tiểu tang thi đang ở. Tiểu tang thi nghe thấy thanh âm này thì dữ tợn hét lên một tiếng, táo bạo nhảy lên.
Thanh âm suy yếu cùng tiếng khóc nức nở nói chuyện, cũng không phải là khuyên nhủ hay trấn an gì, chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, không khí tràn đầy quỷ dị.
Nhưng thần kì chính là, tiểu tang thi nghe xong cư nhiên an tĩnh trở lại, theo đó mà tang thi bên dưới cũng bình tĩnh, không còn điên loạn mà vọt lên phía trước.
Ông lão ngay từ đầu còn dùng Hán ngữ, sau đó lại sửa thành tiếng Mông Cổ, tiểu tang thi bắt đầu thê lương kêu lên, nhưng lần này tiếng kêu của nó không giống như trước nữa, không còn sự tàn bạo cùng uy hiếp, ngược lại lộ ra một cổ bi thương bất lực, mọi người đều khiếp sợ mà nhìn hết thảy mọi chuyện, phản ứng của tiểu tang thi chứng minh rằng nó có chỉ số thông minh cùng ký ức.
Tiểu tang thi kêu lên từng tiếng, thanh âm cực kỳ có lực xuyên thấu, nhưng tang thi đang vây thành cứ như vậy mà dần dần xoay người di chuyển đi xa.
Tất cả mọi người dừng công kích lại, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn quân đoàn tang thi lui lại. Tuy rằng nhìn thấy tang thi rút lui, nhưng trong lòng mọi người cũng không có cảm giác sung sướng vui vẻ, ngược lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Toàn bộ khu an toàn như bị bóp lấy cổ, trầm mặc cùng yên tĩnh, lại càng ngày càng tuyệt vọng, chậm rãi kéo nhân loại đi về phía vực sâu tử vong.
Đường Kiếm Phong nhéo một chút lên cổ Đường Mặc Kỳ, Đường Mặc Kỳ đột nhiên hoàn hồn, nhìn ánh mắt lo lắng của anh, cười cười, hai người kề vai sát cánh trở về.
Tang thi triều rốt cuộc cũng rút lui, phần lớn người đều nằm la liệt trên mặt đất, biểu tình chết lặng. Diệp Cẩn nhắc nhở một tiếng, mang theo đội ngũ quay về.
Chỉ là không nghĩ tới khi trở lại tứ hợp viện không lâu, mọi người lục tục sốt cao. Trời vừa tối, Đường Mặc Kỳ cũng bắt đầu phát sốt, không bao lâu liền lâm vào hôn mê.
Đường Mặc Kỳ biết rằng đây là đang thức tỉnh dị năng, nhắc nhở Đường Kiếm Phong một câu liền mất đi ý thức.
Mọi người trong tứ hợp viện vẫn luôn cùng ăn uống đồ ăn nước uống trong không gian, cho nên tần suất thức tỉnh dị năng là rất cao, trừ bỏ Đường Kiếm Phong cùng Diệp Trạch Việt, cơ hồ những người còn lại đều xuất hiện triệu chứng không khỏe bất đồng.
Đường Kiếm Phong canh bên người Đường Mặc Kỳ một đêm, phản ứng sốt của cậu cũng không quá mãnh liệt, trừ bỏ hôn mê chính là phát sốt, nhiệt độ cũng không quá cao, khoảng ba mươi tám độ, cùng với Đường Kiếm Phong trước đó không thể so sánh.
Sáng sớm hôm sau Đường Mặc Kỳ liền mở bừng mắt, so với cậu nhanh chóng thức tỉnh, những người còn lại vẫn đang ở trong giai đoạn khó chịu.
Đường Mặc Kỳ thức tỉnh dị năng khiến cho mọi người tin tưởng hơn rất nhiều.
Đời trước cậu từng thức tỉnh dị năng, đương nhiên nên biết sử dụng dị năng như thế nào, phóng dị năng đem Đường Kiếm Phong ném lên giường. Quả nhiên đời này vẫn như cũ, dị năng của cậu là phong hệ.
Theo sau đó là Diệp Cẩn, Thẩm Giản Khê cùng hai cha con Trương Tử Thành lâm vào hôn mê, mẹ Trương xin nghỉ một ngày để ở nhà quan sát mọi người, phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.
Diệp Trạch Việt cũng bị mẹ Trương kéo đi làm trợ lý. Khi Diệp Cẩn tỉnh lại đã không thấy ai ở trong phòng, hắn từng được em trai nói qua cảm thụ khi sử dụng dị năng, lúc này đại não nóng lên dựa theo cách nói của Diệp Trạch Việt mà thử nghiệm.
Một lát sau, một tiếng ầm đùng văng lên, mọi người nhanh chóng hiểu ra chuyện gì, lúc tới phòng Diệp Cẩn thì phòng đã bị nổ tung một lỗ lớn, sương khói màu đen tỏa ra khắp nơi, nhưng lại không thấy Diệp Cẩn đâu.