Sau khi Đường Mặc Kỳ tiến vào không gian thì tinh thần cũng thả lỏng ra, đại não đau đớn lập tức chiếm lấy, đôi tay đỡ lấy Đường Kiếm Phong lập tức run lên, hai người cùng té lăn quay trên cỏ.
Đường Mặc Kỳ không kịp thở dốc, cậu quỳ rạp xuống xem xét Đường Kiếm Phong đã bất tỉnh, hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt xanh trắng, cả người nóng bỏng.
Vết thương do súng gây ra lúc trước của Đường Kiếm Phong đã không còn đổ máu, nhưng mảnh vải bao lấy vết thương toàn bộ đều nhiễm đỏ. Đường Mặc Kỳ cắn răng lấy mảnh vải xuống, may mắn là viên đạn chỉ sượt qua cơ bắp chứ không có lưu lại trong thân thể, miệng vết thương có chút dữ tợn, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, đã hơi khép lại.
Trong lòng Đường Mặc Kỳ nôn nóng, vô luận cậu có kêu như thế nào Đường Kiếm Phong cũng không có động tĩnh.
Đường Mặc Kỳ bất đắc dĩ té ngã lên người anh, thở hổn hển mới chống một hơi tàn mà bò qua bên cạnh con suối. Lấy một ly nước suối đi qua, nâng nửa người Đường Kiếm Phong lên, mở miệng anh ra, trực tiếp rót linh tuyền vào.
Ngay từ đầu Đường Kiếm Phong hoàn toàn vô ý thức, rót nước vào đều chảy ra ngoài, bất quá chỉ một lát sau, anh theo bản năng mà nuốt xuống. Đường Mặc Kỳ vui vẻ một chút, nhưng sức lực trên tay thực không xong, run lên một chút, Đường Kiếm Phong lập tức bị sặc đến ho ra.
Bản thân Đường Mặc Kỳ vẫn còn chưa khôi phục, trước mắt xoay vòng vòng, Đường Kiếm Phong ho khan một tiếng cũng không kịp đỡ lấy, hai người lại ngã lên mặt đất lần nữa.
Hai mắt Đường Kiếm Phong vẫn còn đỏ, nhưng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, quay người lại nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng tự trách.
Đường Mặc Kỳ thở dốc quan sát thần sắc anh, thấy thần trí anh rốt cuộc cũng thanh tỉnh thì thở phào một hơi, thả lỏng cơ thể nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt.
Bàn tay to của Đường Kiếm Phong sờ lên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của cậu, bàn tay thô ráp sờ lên khuôn mặt non mịn, Đường Mặc Kỳ thoải mái cọ cọ lòng bàn tay anh một chút, giống một con mèo nhỏ đang thích ý lười biếng.
Ánh mắt Đường Kiếm Phong trầm xuống, hơi thở lập tức thô nặng, thân thể anh vẫn còn đang trong trạng thái bùng nổ, một chút kích thích cũng có thể khiến anh mất khống chế. Thời điểm này lại có một cổ máu nóng chạy thẳng xuống thân dưới, cả người đều ngạnh lên.
Lúc này Đường Mặc Kỳ còn chưa nhận ra nguy hiểm, thoải mái nằm đó, đau đớn trong đại não đã ngừng lại, cậu thích ý hô hấp không khí tràn ngập hương thơm cây cỏ trong không gian.
Đường Kiếm Phong chậm rãi đè ép dục vọng xuống, bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa nắn lên cánh môi hồng nhuận, Đường Mặc Kỳ không kiên nhẫn xoay đầu một chút, muốn tránh thoát khỏi ngón tay của anh. Không nghĩ tới Đường Kiếm Phong lại đột nhiên nổi điên, bàn tay to nhanh chóng bóp lấy cằm cậu quay lại đây, hai mắt cơ hồ muốn phun ra ngọn lửa dục vọng.
Lúc này Đường Mặc Kỳ mới phát hiện anh có chút không thích hợp, bị dọa đến ngẩng ra một chút, đôi mắt trừng lớn nhìn anh.
Đường Kiếm Phong đột nhiên cúi đầu, nặng nề mà cắn lên môi dưới của cậu, Đường Mặc Kỳ ăn đau. Đường Kiếm Phong thừa dịp này mà mang theo đầu lưỡi điên cuồng đi vào, quét ngang quét dọc bên trong miệng Đường Mặc Kỳ, mạnh mẽ mà hút lấy đầu lưỡi cậu.
Đường Mặc Kỳ bị hôn mà cả người run rẩy, nhịn không được mà hừ nhẹ một tiếng. Một thanh âm này lại lập tức kích thích Đường Kiếm Phong, tay phải của anh nhanh chóng vói vào bên trong quần áo cậu, gắt gao bóp lấy cái eo, đem cậu ấn lên người anh.
Không khí dần dần nóng lên, Đường Mặc Kỳ cũng bắt đầu mất khống chế, Đường Kiếm Phong đem cậu bế lên, một bên thất thần thở dốc mở ra cánh môi cậu, vừa nhanh chân đi về hướng căn nhà gỗ.
Đường Mặc Kỳ ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, có chút sợ hãi, lại có điểm chờ mong, cậu chỉ một lần duy nhất từng trải qua một đêm thảm thiết, nhưng thời gian qua đã lâu, cậu vẫn có thể tự an ủi mình, trong lòng Đường Mặc Kỳ rốt cuộc cũng không có quá nhiều sợ hãi.
Đường Kiếm Phong đem cậu đặt lên giường, một phen đè lên người cậu, vừa cởi quần áo vừa hôn liếm mặt cậu, giống như một con chó lớn mà gặm cắn cổ cậu.
Đường Mặc Kỳ vuốt ve sau cổ anh, hơi ám chỉ mà mở ra hai chân. Trong nháy mắt, hô hấp của Đường Kiếm Phong liền thô nặng, hơi thở phun ra cổ cậu nóng đến muốn phỏng. Không nhịn được xé rách quần áo, da thịt hai người thân cận, Đường Kiếm Phong mất khống chế mà liếm hôn cậu, thực mau Đường Mặc Kỳ cùng anh đều lâm vào vực sâu.
Thẩm Giản Khê đứng trên mái nhà đón gió lớn, trông về phương xa, thực nhanh liền phát hiện ra dị thường, tang thi vây quanh nơi đó chứng tỏ là có người sống sót. Dây đằng sau lưng Thẩm Giản Khê nháy mắt bay ra ngoài, như cự xà bơi lội ở trên không trung bay múa, mấy dây đằng thô tráng leo lên trên đỉnh đầu tòa nhà, Thẩm Giản Khê cũng tùy ý bay ra ngoài. Cả người điều khiển dây đằng nhanh chóng lướt đi.
Thân thể chuẩn bị rớt xuống lại được dây đằng kéo lên cao, Thẩm Giản Khê đi một vòng, theo quán tính mà lướt qua nền tuyết trắng mấy chục mét.
Thẩm Giản Khê không dám thả lỏng một khắc nào, dây đằng sau lưng tung bay vèo vèo, nhanh chóng chạy tới chỗ bị tang thi vây quanh.
Trên lưng Diệp Cẩn cõng một cô gái, hai chân hắn run lên, bước từng bước nhỏ trên nền tuyết, súng trong tay đã sớm hết đạn, hắn chỉ theo bản năng mà nắm chặt cây súng, dị năng cũng gần như cạn kiệt, toàn thân đều bởi vì thể lực suy kiệt mà bắt đầu đau đớn.
Diệp Cẩn gắt gao cắn chặt răng, nhìn chằm chằm tang thi đang đến càng ngày càng gần, trong lòng tràn đầy chua xót mà tuyệt vọng. Ngay lúc Diệp Cẩn chuẩn bị tiếp thu tử vong, thì một tiếng rống to của Thẩm Giản Khê truyền tới!
"Diệp ca! Bên này!"
Tinh thần Diệp Cẩn chấn động, hai mắt đột nhiên sáng lên, một tia tiềm năng cuối cùng bị kích phát ra.
Thẩm Giản Khê còn chưa tới, nhưng dây đằng đã nhanh chóng phóng lại đây, đem mấy tang thi đứng gần với Diệp Cẩn đánh bay ra ngoài, Diệp Cẩn lập tức chạy như điên tới chỗ Thẩm Giản Khê.
Thẩm Giản Khê bay nhanh tới, dây đằng nhanh chóng bạo trướng, đem tang thi quét bay từng mảng lớn, Diệp Cẩn bắt lấy một dây đằng, nương theo lực dây mà đi tới bên người Thẩm Giản Khê.
"Đi!" Diệp Cẩn hô to một tiếng với Thẩm Giản Khê.
Thẩm Giản Khê phát động dây đằng, đem Diệp Cẩn cùng nữ nhân kia bọc lại, quyết đoán bỏ chạy.
Thẩm Giản Khê mang theo bọn họ chạy như điên, chạy xa mấy trăm mét mới dừng lại, trốn ở một góc.
Hai người đều ra một thân mồ hôi lạnh, Diệp Cẩn nằm trên tuyết thở dốc một hồi, nửa ngày sau mới như tìm một đường sống trong chỗ chết mà hít thở, nói: "Cảm ơn, tôi nợ cậu một mạng."
Thẩm Giản Khê mặt vô biểu tình gật gật đầu, nói: "Tôi chỉ không muốn làm Tiểu Việt đau lòng."
Diệp Cẩn tức giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái, cắn cắn răng, quyết định không nói chuyện, chỉ sợ vừa mở miệng ra lại mắng ân nhân vừa cứu hắn một mạng!
"Đường Mặc Kỳ đi tìm anh trai cậu ấy, Đường Kiếm Phong vì sao không đi cùng anh?"
Diệp Cẩn lắc đầu, trong mắt tràn đầy mờ mịt lo lắng.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, hai người không dám dừng lại quá lâu, ban đêm ở một mình bên ngoài khu an toàn, đừng nói tới tang thi, chỉ sợ rét lạnh cũng đủ uy hiếp đến mạng của bọn họ, huống chi bọn họ còn mang theo một nữ nhân đang hôn mê.
Thẩm Giản Khê đem dây đằng bọc lấy nữ nhân, đi ở phía trước mở đường, Diệp Cẩn theo phía sau, theo từng dấu chân trên tuyết mà gian nan đi tới. Chỉ là không nghĩ tới hai người đi chưa được năm phút đồng hồ, liền nghe được đằng sau truyền đến âm thanh khác thường.
"Trước trốn đi đã!" Diệp Cẩn sợ có cá lọt lưới truy đuổi tới đây, hiện tại bọn họ chỉ còn có Thẩm Giản Khê là còn sức chiến đấu, cho nên Diệp Cẩn cũng không muốn cùng những người đó đánh trực diện.
Hai người nhanh chóng chạy tới một cửa hàng ở bên đường, dây đằng của Thẩm Giản Khê quét lung tung trên tuyết nhằm che đậy dấu chân của bọn họ.
Hai người đem nữ nhân trốn vào trong một cửa hàng, cửa cuốn nửa mở ra, từ bên ngoài rất khó nhìn đến hoàn cảnh đen như mực ở bên trong.
Hai người lẳng lặng mà đợi một lát, liền nghe thấy tiếng người đang nói chuyện.
"Lão đại! Khẳng định bọn họ đều đã chạy, còn muốn đuổi theo sao?"
"Không đuổi theo, mang theo anh em trở về hết đi!" Bên ngoài cư nhiên là thanh âm của Từng Thời Tự! Diệp Cẩn cùng Thẩm Giản Khê đều nghi hoặc mà liếc nhìn nhau.
Không nghĩ rằng tên gia hỏa Từng Thời Tự này cũng ở đây. Người bên ngoài cũng không dừng lại, thực mau liền rời khỏi đây, Diệp Cẩn cùng Thẩm Giản Khê cũng không dám dừng lại, lập tức mang theo người chạy theo hướng của khu an toàn.
Đường Mặc Kỳ thất thần mà thở hổn hển, cả người đều run rẩy, khoái cảm kịch liệt thật lâu vẫn chưa biến mất, đứa nhỏ thật lớn của Đường Kiếm Phong vẫn như cũ chôn sâu trong cơ thể cậu. Anh trìu mến mà mút hôn đôi mắt cậu, cái mũi cùng cánh môi sưng đỏ.
Hai người bị mồ hôi trong ngực nhão dính, dán chặt với nhau, đỏ ửng trên mặt Đường Mặc Kỳ vẫn chưa lui đi. Đứa nhỏ của Đường Kiếm Phong còn dư vị mà nhấp nhấp vào bên trong cậu, khuôn mặt tinh xảo mang theo nét vô tội của cậu, ban đầu tràn đầy ý bị khi dễ, nhưng lúc sau mang theo vô thố, làm Đường Kiếm Phong lại cứng rắn lên.
"Đi ra ngoài!" Nhận thấy đồ vật trong cơ thể lại có dấu hiệu thức tỉnh, Đường Mặc Kỳ lập tức đen mặt, tên khốn nạn này đã bắn vào hai lần, cư nhiên còn không thỏa mãn!
"Mặc Mặc! Em thực ngọt." Con ngươi đỏ rực của Đường Kiếm Phong sau khi phát tiết đều đã tiêu tán bớt, chỉ còn lại chút hồng, ánh mắt mang theo thâm tình cùng ôn nhu. Đường Mặc Kỳ bị vây trong ánh mắt khiến cậu thất thần trong nháy mắt, Đường Kiếm Phong nhân cơ hội hung hăng mà đâm vào bên trong.
"A..... Khốn nạn......Ưm......Đừng mà..."
Đường Mặc Kỳ cắn lấy môi dưới một chút, xoang mũi không khống chế được mà phát ra tiếng rên cùng tiếng khóc nức nở, giống như đứa nhỏ bị người khi dễ, mang theo âm sắc làm nũng, thật muốn mạng người.
Đứa nhỏ của Đường Kiếm Phong lại lớn một vòng, điên cuồng mà yêu thương Đường Mặc Kỳ, không hề để cho cậu có cơ hội thở dốc.
Đổi qua vài tư thế, nghe qua vài thanh âm la hét của cậu, một hồi vui sướng mới dừng lại. Đường Mặc Kỳ hoàn toàn không còn sức lực, Đường Kiếm Phong lập tức dùng dị năng làm nóng nước, đem cậu ôm vào trong bồn tắm.
Có lẽ bởi vì không gian, hoặc cũng do Đường Kiếm Phong phi thường khắc chế, tóm lại Đường Mặc Kỳ trừ bỏ có chút mệt, cũng không có cái gì không khỏe, hai người cùng nhau tắm rửa một hồi, mới chuẩn bị ra khỏi không gian.
Khi hai người ra ngoài đã là gần nửa đêm, vừa ra khỏi không gian Đường Mặc Kỳ liền cảm nhận uy lực của thời tiết, ngọn tóc dính nước của cậu lập tức kết thành băng.
Lần này Đường Kiếm Phong trong họa có phúc, sau khi dị năng trong cơ thể bùng nổ khiến cho năng lượng của anh bay lên một giai đoạn mới, cả người đều nóng hừng hực, một chút cũng không đem mấy độ này để vào mắt. Đường Mặc Kỳ hâm mộ không thôi.
Tang thi trong bể bơi cũng không bò ra quá nhiều, chỉ có mấy chục con du đãng xung quanh, cũng không có chạy ra ngoài. Tiểu tang thi đã bị đốt thành một đống tro cốt, Đường Mặc Kỳ thầm than một tiếng, dùng một cái túi đem tro cốt của nó bỏ vào, chuẩn bị mang về cho ông của nó, cũng coi như là có cái chấm dứt.
Đường Kiếm Phong phóng một ngọn lửa qua đó, mười mấy tang thi lập tức bị đốt rụi, còn lại vài con không biết sống chết chạy tới, một khi bị dính một chút lửa liền lan hết toàn thân.
Đường Kiếm Phong gật đầu một cái với Đường Mặc Kỳ, cậu liền lui lại phía sau vài bước, đôi tay Đường Kiếm Phong hướng về bể bơi, nâng lên. Sau đó một ngọn lửa màu lam thật lớn phun ra, bể bơi tựa như gặp phải hỏa tinh, nháy mắt thiêu cháy toàn bộ đám tang thi bên dưới.
Đường Kiếm Phong lôi kéo Đường Mặc Kỳ đi ra ngoài, hai người không hề quay đầu lại. Thực mau, toàn bộ hội quán đều bị ngọn lửa bao vây, khói đen bốc lên ngùn ngụt, xông thẳng tận chân trời.
Khi Diệp Cẩn cùng Thẩm Giản Khê trở lại khu an toàn, mọi người đều đang ở bên ngoài thành chờ bọn họ, thấy bọn họ trở về thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Cẩn không nghĩ tới đám người Từng Thời Tự cư nhiên cũng ở cửa thành chưa đi, lúc này đang dùng ánh mắt không rõ mà nhìn chằm chằm hắn. Trong lòng Diệp Cẩn lo lắng cho hai người Đường Kiếm Phong, cũng không có tâm tư mà đi phỏng đoán Từng Thời Tự, chỉ đem nữ nhân mang về đưa cho bọn Trần Vĩ Lương sắp xếp cùng với mấy thai phụ kia, giao cho thủ hạ của Trần Dương Duy.
Mà cái 'người kim loại' kia vẫn như cũ, luôn hôn mê, được Ngụy Vũ mang về tứ hợp viện.
Mọi người vẫn luôn không nhìn thấy thân ảnh của Đường Kiếm Phong cùng Đường Mặc Kỳ, ai cũng đều có chút nôn nóng bất an.
"Tôi đi tìm bọn họ!" Trương Tử Thành thật sự kiềm chế không được, trực tiếp đập bàn đứng lên.
"Ngồi xuống!" Ba Trương cũng đang lo lắng sốt ruột, nhưng lúc này mà ra ngoài tìm người chính là gia tăng thêm phiền toái mà thôi.
"Chờ một chút, bọn họ khẳng định sẽ trở về." Diệp Cẩn không ngừng an ủi mọi người, hắn biết Đường Mặc Kỳ có không gian, tuyệt đối sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn, nhưng hiểu là một chuyện, trong lòng chưa nhìn thấy bọn họ thì vẫn nôn nóng bất an.
Đột nhiên Diệp Trạch Việt chỉ vào bên ngoài tường thành, hô to một tiếng: "Đã trở lại!"
Mọi người vừa nghe liền khó nén kích động mà sôi nổi nhìn qua, quả nhiên là Đường Kiếm Phong và Đường Mặc Kỳ. Hai người không chỉ hoàn hảo trở về, mà còn mang theo một đống lớn vật tư.
Mọi người hoan hô nghênh đón hai người trở về, Diệp Cẩn hung hăng mà đấm Đường Kiếm Phong một chút, hốc mắt đỏ lên.
Tâm tình của Đường Kiếm Phong rất tốt, che lại bả vai, cũng không cùng hắn so đo, ngược lại khác thường mà an ủi mọi người, "Không cần lo lắng cho tôi, tôi có Mặc Mặc."
Mọi người ở đây vô cùng náo nhiệt mà nghênh đón hai người bọn họ trở về, Từng Thời Tự đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, sau đó hung hăng mà trừng mắt nhìn Đường Kiếm Phong, che lại ngực vẫn còn đang ẩn ẩn đau, mang theo thủ hạ rời đi.
Sau khi mọi người trở lại tứ hợp viện, mới ý thức được nhà là nơi đáng quý nhất, có ấm áp cũng có đồ ăn, đây chính là hai thứ trân quý nhất ở mạt thế, trước nay ở tứ hợp viện chưa từng thiếu thứ gì, mẹ Trương đã sớm vì mọi người trở về mà chuẩn bị một ít đồ ăn. Cùng nhau sinh sống thời gian dài như vậy, mẹ Trương hiện giờ cũng có thể làm không ít đồ ăn Hoa Hạ. Tuy rằng hương vị giống nhau, nhưng tất cả mọi người đều không kén chọn, có đồ ăn, lại còn nóng hầm hập đã điều phi thường xa xỉ, bọn họ vô cùng cảm kích.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, Tiểu Dịch Nam nhiều ngày không thấy hoang mang chạy vào, nói với mẹ Trương: "Dì Trương, cái người lạ lạ kia động!"