Mạt Thế Trọng Sinh: Kim Bài Nữ Phụ

Chương 10: Mạt thế trọng sinh (10)



Tiếng la của Hoàng Nhã Lị ngay lập tức làm tang thi kia hưng phấn, thanh âm trong miệng càng lớn hơn nữa.

Giản Nặc sắc mặt trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng một tiếng không ổn, xem bộ dáng này của tang thi, rõ ràng là đang kêu gọi đồng bạn. Vội vàng dẫm chân ga, xe lập tức phóng như bay đi ra ngoài.

Mặc dù Giản Nặc không nhìn phía sau, cô cũng rõ nơi đó đến tột cùng là cái cái quang cảnh như thế nào, từ tiếng bước chân, tang thi đuổi theo bọn họ hẳn không ít hơn một trăm tên, lại nhớ tới, tình cảnh chật vật của bọn họ hiện tại đều là do tiếng hét của nữ nhân này tạo thành, Giản Nặc liền giận sôi máu.

"Ngươi nếu là còn dám kêu nữa thì đừng trách ta cắt lưỡi của ngươi. " Giản Nặc uy hiếp Hoàng Nhã Lị.

Hoàng Nhã Lị ngồi ở phía sau còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ chuyện lúc nãy, nghe được lời nói của Giản Nặc, chỉ biết lung ta lung tung gật đầu.

Mà nam nhân bên cạnh Hoàng Nhã Lị chính là sợ đến run rẩy cả người.

Lý Hiểu Đông nhìn mấy người này, cười lạnh một chút. "Tiểu Nặc, ta thật không rõ, cô vừa rồi vì cái gì muốn dừng xe, sau đó cho mấy cái phế vật này lên xe!"

"Ngươi vừa rồi cũng thấy được, bọn họ chắn ở giữa đường, nếu tôi không dừng xe, chẳng lẽ lại đàn qua bọ họ mà đi hay sao." Giản Nặc trợn trắng mắt, nếu để cô trở lại, cô sẽ trực tiếp lái qua bọn họ rồi

"Cô là đang mềm lòng." Lý Hiểu Đông một bên chú ý tình huống ở phía sau, một bên cùng Giản Nặc nói chuyện phiếm.

"Kia bằng không đổi ngươi lái xe. Chảng lẽ ngươi lại không mềm lòng hay sao? Ta chỉ sợ đến lúc đó, người nào đó sẽ so với ta càng thêm mềm lòng." Có thể nói gì đây, chỉ có thể nói não của hai người này hẳn phải có vấn đề, phía sau có nhiều tang thi đuổi theo bọn họ như vậy, hai người này vẫn có thể thảnh thơi nói chuyện phiếm.



Chẳng qua Hoàng Nhã Lị lại không nghĩ nhiều như vậy, thật vất vả phục hồi lại tinh thần, liền nhìn đến tài xế một bên cười, một bên lái xe, mà phía sau tang thi rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn họ!

"A a a" tức khắc lại là một tiếng vang cao n đê-xi-ben vang lên.

Ngồi ở bên cạnh Giản Nặc, Hoàng Hiểu Lệ hiển nhiên thấy rõ thần sắc lạnh lẽo của Giản Nặc, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói. "Chị, ngươi không cần phỉ hét lên, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì."

Nàng dù là có ý tốt nhưng Hoàng Nhã Lị hiển nhiên sẽ không cảm kích. "Ngươi như thế nào biết chúng ta sẽ không có việc gì, vạn nhất có việc, ta thành quỷ đều sẽ không bỏ qua ngươi."

"Phụt." Lý Hiểu Đông thật sự là không có nhịn được, cái cô gái này có phải hay không đã quên uống thuốc, hay là đã sợ đến phát ngốc, cô ta cũng không nghĩ là không có Hoàng Hiểu Lệ, cô sao có thể được Giản Nặc cho phép lên xe.

Hiện tại lại còn khiinh bỉ em gái mình, thật sự có chút quá không nên.

"Lái xe thì phải hảo hảo lái xe, không cần ở nơi đó nói chuyện phiếm, chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta đang ở chạy trốn haysao. Nếu là hơi chậm một bước, những thứ đồ vật đâng sợ liền sẽ nhào lên tới, đem chúng ta xé nát."

"Hoàng tiểu thư, ta thu ngươi cũng không đại biểu cho ngươi có thể khoa tay múa chân với ta, nếu ngươi cảm thấy thái độ của ta có vấn đề, ngươi có thể xuống xe, cũng không phải ta một hai cầu các ngươi ngồi."

Giản Nặc không tức giận nói. Vừa nói, lại hung hăng bẻ tay lái, Hoàng Nhã Lị căn bản không có mang đai an toàn nên đầu lập tức bị đập vào cửa xe, Phát ra tiếng vang nặng nề "phanh". Thanh âm kia khiến người nghe cảm thấy một trận đau răng.

Đồng thời cũng càng thêm xác định tuyệt đối không nên có ý định chọc giận Giản Nặc. Thế này cũng là quá tàn nhẫn đi, nếu là lái nhanh hơn nữa, Hoàng Nhã Lị khẳng định sẽ bị đâm đến chấn thương não mất. Bọn họ cũng chưa có tu luyện qua thiết đầu công!