[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 107: Bọn ta rất yêu con



Hai con tang thi định dùng dị năng lao tới thì chợt khựng lại, bên tay còn lại nắm lấy tay kia. Áp chế dị năng của bản thân, Vu Thần ôm chầm lấy babav papa của mình khóc lớn, giọng hai người thều thảo, máu còn chảy xuống từng giọt trấn an đứa con nhỏ của mình

"Ngoan, Thần Thần của baba, con đừng khóc....Hai bọn ta không sao, ổn mà. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi"

"Nam nhi ai lại đi khóc nhè cơ chứ, khóc đi sau khi papa bình phục. Mày là đứa đầu tiên papa đem ra thử dị năng mới". Truyện Sủng

"Hức hức vâng, con không khóc. Thần Thần sẽ ngoan mà làm ơn đừng bỏ con lại. Làm ơn hai người không thể....bỏ con lại một mình được......Con đã rất cô đơn"



"Ngoan nào bọn ta sống dai lắm, sẽ không bỏ con lại, con sẽ không cô đơn"

Vu Thần ôm hai người họ khóc to, tang thi họ dần lấy lại được bản thân nhưng cái giá của nó là hao tổn tinh hạch. Tinh hạch mà chết thì bọn họ cũng không còn, họ lững thững đi tới cúi đầu tạ lỗi với bọn họ

"Tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi không kiểm soát được bản thân. Chúng tôi đã xém giết chết mọi người"

"Khụ khụ không sao, tình yêu dành cho con cái thôi mà. Nếu là tôi chắc tôi đã giết luôn người làm hai đến con mình rồi"

Chu Minh nghe thấy vậy có chút chột dạ, nhưng vẫn im lặng ôm lấy Hứa Khải đã bất tỉnh. Lúc cứu Hứa Khải, Chu Minh vô tình đâm thẳng vào tường. Hứa Khải ôm cậu ta nên đầu va vào tường, hiện giờ đã bất tỉnh. Tất nhiên là một màn như vậy cũng lọt vào mắt Vu Thần, lúc mất tập trung ấy một phần là vì hai người baba và papa bị quật mạnh vào tường, việc còn lại là thuộc về cảnh tượng của Hứa Khải và Chu Minh. Vu Thần ngẩng đầu, chân cố gắng đứng dậy đi từng bước lững thững về phía họ. Trả lại đứa bé tội nghiệp này cho ba mẹ chúng, hai con tang thi ôm chầm lấy đứa con yêu quý của mình.



"Con ngoan à, ba mẹ sắp hết thời gian rồi. Ba ẹ xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh chăm sóc con, không thể cho con một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Không thể cho con một tuổi thơ đẹp đẽ như những đứa trẻ khác"

"Những có một điều bọn ta luôn muốn con biết, luôn muốn con nhớ rằng: Bọn ta rất yêu con"

Tang thi ba mẹ đi tới đưa đứa con bảo bối của bản thân cho Á Hiên và Nhiên Kỳ, hai người cũng nhẹ nhàng đón lấy đứa bé

"Tôi mong rằng các ngươi có thể chăm sóc tốt cho con tôi"

"Đây là sợi dây chuyền tôi định tặng nó nhân sinh nhật 1 tuổi nhưng có bây giờ không đợi được đến đó rồi, bên trong có một bức hình chụp gia đình. Mong rằng đứa con của bọn tôi có thể bình an mà lớn, sóng gió gặp nó tự nhường đường"

"Chúng tôi cảm ơn ba người, còn nữa hai người là hai người cha tuyệt vời. Vu Thần cũng rất đáng yêu, bọn tôi chúc con của hai người hạnh phúc mà sống một đời"

Nói xong bọm họ dần tan biến, tinh hạch biến thành luồng sáng bay vào người của Á Hiên và Nhiên Kỳ, có một viên tinh hạch màu đỏ biến thành luồng sáng nhập vào Vu Thần. Sau một màn chia ly đầy nước mắt, họ bắt đầu trị thương. Vết thương của Á Hiên và Nhiên Kỳ là nặng nhất nên khá tốn dị năng, Hứa Khải đã tỉnh Chu Minh vui mừng ôm chặt lấy Hứa Khải, Vu Thần nhìn thấy cũng không có một chút dao động gì nữa. Đứa bé cứ khóc lớn đòi ba me nhưng họ đã đi thật rồi, Nhiên Kỳ dỗ mãi bé mới chịu ngủ. Hứa Khải và Chu Minh đi vào trong lấy đồ, Á Hiên và Vu Thần thu dọn tinh hạch. Xong xuôi họ ra hội hợp với đám Tử Khiết, bọn ho tập hợp ở cổng bệnh viện. Nhìn quần áo của mọi người đều bẩn hết, còn rách te tua.

"Quần áo của tôi, đứa con của tôi" Giai Kỳ thấy một màn te tua của những bộ quần áo của mình mà gào khóc, nhưng cũng thôi vì cô còn phải chữa trị cho mấy người bị thương không hề nhẹ này. Văn Phong lái xe tới, bọn họ lên xe trở về căn cứ, Vu Thần mệt mỏi ôm đứa con của hai người mà ngủ thiếp đi. Nhin hai đứa nhỏ trong tay Nhiên Kỳ có chút ấm lòng, đưa nước linh tuyền cho mọi người, lại đút cho hai đứa đang ngủ say này vài ngụm. Sau đó, bọn họ mệt mỏi ngủ thiếp đi. Xe tự động theo lộ trình mà đi