[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 80: Trở về quên hương



Tử Khiết thấy vậy liền gào lên "Ba ơi", Tử Khiêm nghe được chỉ cười sau đó trước khi ra đi đã để lại một câu mà cả đời này Tử Khiết mong muốn được nghe nhất

"xin lỗi con, ba rất yêu con"

Tử Hoa bị tang thi cắn nuốt con người hoàn toàn bị biến dạng, toàn bộ đoàn người đi theo họ kẻ thì bỏ chạy, kẻ thì bị ăn sống. Tử Khiết ôm lây Tử Khiêm mà khóc to, ông ấy đi rồi. Ông ấy đã nói yêu cậu, ông ấy đã bảo vệ cậu mà hi sinh mạng sống, nếu có thể Tử Khiết vẫn mong rằng ở kiếp sau. Cả nhà ba người họ sẽ sống hạnh phúc, Văn Phong ôm lấy cậu an ủi. Nhiên Kỳ cùng Á Hiên đã giải quyết xong hết đám tang thi, Á Hiên đã dùng lửa để thiêu Tử Khiêm sau đó Nhiên Kỳ đã lấy ra một cái lọ để đựng tro cốt. Tử Khiết ôm lọ tro cốt vào lòng, đợi đến khi trở về nhà sẽ chôn cất ông đàng hoàng

Tử Khiết mạng theo tâm trạng buồn bã trở về, yên vị trên xe. Văn Phong liền lái xe đi. Thành phố tiếp theo là thành phố F, quê hương của Tử Khiết. Văn Phong lái xe hết tốc lực nhanh tiến vào thành phố F, có thể nói thành phố F là một trong những thành phố thuộc dạng ít dân cư sinh sống nhất. Nên họ không gặp nhiều trắc trở cản đường, dừng lại trước một nghĩa địa. Mọi người cùng Tử Khiết lấy xẻng đào một cái hố, Tử Khiết ôm hũ cho cốt lần cuối sau đó luyến tiếc chôn xuống. Kế bên là mộ của mẹ Tử Khiết, Tử Khiết đã chôn Tử Khiêm cạnh mộ của mẹ mình

Từ lâu Tử Khiết đã tha thứ cho ông nhưng vì không muốn day dưa nên chả thèm nói chuyện hay đến nhờ vả ông một lời, chôn cất thắp hương xong xuôi. Văn Phong cùng mọi người vỗ vai Tử Khiết, Tử Khiết xốc lại tinh thần lau đi những giọt nước mắt buồn bã. Nở nụ cười tươi rồi bọn họ lao vào ôm nhau, tình cảnh ấm áp này chợt bị đánh tan khi có một con tang thi đứng sau lưng họ thích thú vỗ tay mà nói

"Cảm động quá đi mất, khóc tiếp đi. Ta thích những mùi vị chua xót như vậy lắm"



Mọi người đưa mắt nhìn về phía nó, một con tang thi đã hơn 30 tuổi nhưng gương mặt sắc sảo và vô cùng xinh đẹp đang nhìn chằm chằm về phía họ. Tử Khiết nhìn lên liền ngẩng người, phát ra âm thanh nhỏ làm cả bọn ngớ người

"Mẹ"

Là người mẹ xinh đẹp diụ hiền của Tử Khiết nhưng bây giờ bà đã không còn là người nữa mà là một con tang thi đội mồ sống dậy, còn là tang thi cấp cao. Bà ấy nở nụ cười nhẹ sau đó tiến tới tấn công họ, bọn họ tránh né đòn tấn công. Lòng như thiêu đốt không biết nên làm gì

"Chúng ta làm gì đây"-Giai Kỳ

"Chị chịu có ai có kế sách gì hay không"-Như Yến

"Cô đừng hỏi cháu vụ này cháu mới thấy lần đầu, do thường những người đội mồ sống dậy rất hung hãn dù có biến thành tang thi thì cũng chỉ là cái xác rỗng không thể tăng cấp hay có dị năng"-Vu Thần

"Vậy tại sao mẹ của Tử Khiết lại có dị năng mà còn là một con tang thi cấp 35 nữa"-Văn Phong

"Chúng ta mới ngang cấp 32 là cao nhất, chúng t a dù có nương tay hay không thì vẫn chịu thiệt hại không út"-Hưá Khải

"Vậy có nên đánh hay không? Hay chúng ta tìm cách trốn đi"-Nhiên Kỳ

"Không trốn được con tang thi này đã giam lỏng chúng ta trong khu vực nhất định này của nó rồi"-Á Hiên



"Mẹ ơi"-Tử Khiết

"Tử Khiết nghe anh nói, tang thi đó đã không còn là mẹ của em nữa rồi. Mau tỉnh lại và chiến đấu đi"-Tử Khiết

"Không"-Tử Khiết

Tử Khiết tâm tình hỗn loạn rồi một góc, Á Hiên và mọi người bèn để Tử Khiết yên còn bản thân phải ngắn con tang thi kia lại. Nó càng đánh lại càng hăng, thấy Tử Khiết ngồi một góc co rúm sợ hãi khiến nó càng thích thú. Nó dùng dị năng quật ngã hết đám bọn họ, mọi người bị thương nặng bèn không cử động được nó tiến về phía Tử Khiết.

Tử Khiết cảm nhận được một khí tức quen thuộc đến gần bèn đưa con mắt ngấn lệ nhìn lên, con tang thi dao động mạnh mẽ. Nó ôm đầu đau đớn, Tử Khiết thấy mẹ mình đau đớn mà ôm đầu bèn mặc kệ mà ôm lấy bà. Con tang thi như bị ai đó điều khiển gầm lên một tiếng,tay nhanh chong bóp lấy cả cơ thể của Tử Khiết giơ lên cao. Văn Phong lo lắng cố gượng dậy, tiếp sau đó là tất cả mọi người, dùng dị năng phóng về phía tang thi. Nó mắt chuyển đen sang một màu đỏ sẫm như máu, dùng dị năng một lần nữa đánh bật hết bọn họ. Bọn họ ngã xuống hộc máu, máu chảy không ngừng ra bên ngoài.

Con tang thi không thèm nếm xỉa tới họ nữa, bèn quay qua nhìn Tử Khiết. Bị bóp chặt khiến xương gần như đã gãy hết, máu từ khoé miệng chảy ra. Thấy vậy con tang thi lại dao động thả Tử Khiết từ trên cao xuống, Văn Phong gắng gượng chạy nhanh tới đỡ. May mắn đã đỡ kịp, con tang thi đấu tranh tâm trí. Dần nó bình tĩnh lại mắt hoá đen như thường thều thào lên tiếng

"Tử Khiết"

"Mẹ"

"Mau giết mẹ đi làm ơn, mẹ không thể xuống tay giết con. Mau lên con trước khi mẹ lại bị hắn khống chế"

"Con không làm được"

"Coi như mẹ cầu xin con có được không?"

Thấy vậy Tử Khiết chập chững bước tới, hai mẹ con họ ôm lấy nhau lần cuối cùng. Tử Khiết nuốt nước mắt vào trong đâm thẳng vào tim của mẹ mình, bà mỉm cười nói với cậu

"Con làm tốt lắm, cố lên mẹ luôn ở bên cạnh bảo vệ con. Mẹ yêu con"

"Con cũng yêu mẹ"

Mẹ Tử Khiết dần biến mất trước mặt họ, những người kia nhẹ nhàng lết từng bước khó nhọc đi tới. Trên tay Tử Khiết cầm một viên tinh hạch to bằng tay mình nó có màu hồng nhạt rất đạp và ấm áp, nó y chanh như tình cảm thiêng liêng của người đó mẹ dành cho đứa con bé bỏng của mình. Kèm theo đó rơi ra một sợi dây chuyền, bên trong cả ảnh cả nhà 3 người vui vẻ chụp chung với nhau. Tử Khiết ôm sợi dây chuyền vào lòng một hồi, mọi người đỡ nhau về lại. Chữa trị vết thương xong xuôi nhưng người vẫn rất đau nên họ bèn vào không gian nghỉ ngơi một ngày sau đó lại lên đường