[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 133: Đùa Giỡn





“Á\~”
Nhìn mái tóc nuôi dài mượt mà của ả vậy mà chỉ trong phút chốc đã bị Chu Gia Vân chém bay không còn một cộng.
Ả ta phải nói là tức điên gào thét chói cả tai cúi xuống lượm mái tóc của mình ôm vào trong lòng.
Đám người đi theo ả ta phải nói ai nấy đều trợn tròn mắt.

Không ngờ có người còn ngang hơn ả ta, chỉ mới chê một câu bà già mà trực tiếp cho bay luôn mái tóc.

Đáng nể, có người dám làm điều mà bọn hắn không dám.
Thật ra bọn hắn cũng vô cùng không muốn đi theo ả ta nhưng ả ta có một sức mạnh vô cùng khinh khủng, những ai làm trái ả ta đều đã không còn tồn tại nữa rồi.

Đối với những người bên cạnh ả lâu mới biết được sự đáng sợ của ả mà thôi.
Còn những gã trai trẻ đi phía sau là những tên mới gia nhập thời gian gần đây, một phần là thực sự bị sắt đẹp ả mê hoặc, còn chín phần là do thấy bọn hắn mạnh nên muốn gia nhập.

Có nhiều người trước đây bị cách hành sự quá đáng của ả làm cho tức phát điên, luôn luôn hỏi bọn hắn là tại sao có thể dung túng cho ả như vậy.


Nhưng đâu ai biết được bọn hắn cũng là có khổ tâm không nói được mà.

Kết quả thì những kẻ có ý kiến với ả đã không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhóm người Thanh Nguyệt thấy mấy gã đàn ông bên cạnh ả không chút phản ứng, thậm chí có người trưng ra biểu cảm thán phục mẹ cô là đủ hiểu đám người này không như bề ngoài bảo vệ ả ta rồi.
Bọn cô thấy vậy cũng lười để ý nhóm người bọn họ, ai lại làm việc nấy.

Hoàng Vân nhìn thấy bên chỗ Doãn Lãng đã được gần mười xiên thịt đã nướng xong liền không thèm làm nữa mà lon ton chạy qua chỗ anh.
“Em đó, chỉ được mỗi cái ăn”
“Thì sao.

Bộ anh không ăn à?” - Hoàng Vân đang ăn xiên thịt của anh liền “tốt bụng” đưa một xiên thịt cho anh.

Đổi một xiên lấy mười xiên, vẫn lời chán.
“Em ăn đi”
“Cảm ơn anh”
Tử Hoàng nhìn hai người kia tình cảm cũng bắt chước cầm xiên thịt nướng qua chỗ Thanh Nguyệt đang bận rộn ướp thịt.

Anh còn cẩn thận rút thịt ra khỏi que gỗ để trước môi cô, như vậy ăn vào sẽ không bị dính quanh miệng.
Cả đám nhìn bốn kẻ không coi ai ra gì kia phát cẩu lương thấy mà tức.

Mấy người bên đội ngũ của Thanh Nguyệt đã sớm quen nên đen mặt một chút lại tiếp tục nấu súp cho bữa ăn.
“Mấy người” - Ả ta nãy giờ rầu rỉ mà không có một ai thương sót, bây giờ mấy người này lại nghênh ngang ân ái trước mặt ả?
Ả ta chưa bao giờ tức giận như vậy.

Hai mắt ả vì ghen ghét mà đỏ ngầu, quả đầu trọc của ả bằng mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nhú lên những sợi tóc le que rồi nhanh chóng dài đến thắc lưng.
“Mọi người cẩn thận”
Thanh Nguyệt cùng Tử Hoàng nhìn thấy mái tóc của ả có thể thần kì mọc dài trong tích tắc đủ biết nó không bình thường rồi.
Bốn nhóc tỳ nhà cô giống như đã quá quen với nguy hiểm nên lập tức chạy về phía xe bus cùng những dị năng giả cấp thấp khác đứng chung một chỗ để tránh phải bị ngộ thương khi đánh nhau.
“Chết đi”

Lại là câu nói quen thuộc mà bọn cô sắp ngán đến nơi rồi.

Lần nào đánh nhau cũng có một câu logan cũ rít đó thấy mà ngán.
Nhưng mái tóc của ả ta phải nói đúng là không phải dạng vừa.

Mái tóc vừa đánh tới chỗ của Thanh Nguyệt và Tử Hoàng thì hai người nhanh chóng né được.

Cả một khoảng đất dưới chán chỗ hai người đứng bị bể thành một mảnh lớn.
“Cũng mạnh à nha” - Hoàng Vân bắt đầu cảm thấy hứng thú với mái tóc của ả ta nhanh chóng thu hết đồ ăn vào không gian, tay cầm lên kiếm nhật chém về phía mái tóc của ả.
Tưởng chừng mái tóc sẽ cứng như đá không thể nào chém rớt nhưng không, mái tóc rất mền và một đường kiếm của Hoàng Vân liền làm một phần tóc rớt tơi tả dưới đất.
Hoàng Vân một bên chém rớt không ít tóc của ả ta thì Doãn Lãng lại rảnh rỗi chạy lại xem xét đám tóc rơi đầy dưới đất.
“Nhìn nè, tóc dài thiếu nữ nè” - Doãn Lãng nắm một đoạn tóc của ả ta để bên vai làm kiểu thiếu nữ e ấp làm mọi người không khỏi buồn cười.

Tới lúc này đánh nhanh rồi mà vẫn còn tấu hài.
“Chú ơi để dành cho tụi con một ít”
“Ok”
Bốn nhóc tỳ nhà ta đứng ở xa nhìn thấy Doãn Lãng chơi vui như vậy cũng muốn chạy lại chơi nhưng sợ ảnh hưởng đến ba mẹ nên không quên dặn dò Doãn Lãng.
Mà đám người Thanh Nguyệt tham chiến nhưng không giác gì mèo vờn chuột vì bọn cô không hề cố hết sức, mỗi khi tóc tấn công bọn cô lại lấy kiếm chém rớt bọn chúng.

Lâu dần dưới chân bọn cô chỉ toàn tóc là tóc mà thôi.
“Nhiêu đây đủ mở một tiệm tóc giả luôn đó”
“Tiếc là không có ai mua”
Tiểu Linh và Tiểu Tuyết nhìn tóc nhiều đến mức làm bọn cô không nhìn thấy chân mình nữa mà cảm thán.

Tóc chất lượng tốt lắm a, làm tóc giả tốt phải biết.
“Em đói rồi a, mình đi ăn đi” - Tiểu Linh nhìn hai bà chị Thanh Nguyệt và Hoàng Vân nhà ta đang vui vẻ làm nóng người mà bất lực.

Cô cũng đói rồi a, không muốn chơi nữa.
“Ờ, xong ngay” - Nhắc đến đồ ăn Hoàng Vân cũng thấy đói bụng rồi, không muốn đánh nữa.
Ả ta vô cùng tức giận khi nghe Hoàng Vân nói vậy liền không thèm chia nhỏ thực lực của mình ra nữa mà đem toàn bộ số tóc của mình tấn công về phía Hoàng Vân.


Cô nàng nhà ta biết chắc là ả ta sẽ làm vậy liền giả bộ buông kiếm sợ hãi.
Lúc mái tóc của ả ta quấn được hai tay của Hoàng Vân, ả còn đang vui vẻ thì một cảm giác tê dại truyền đến.

Từ tê dại bắt đầu chuyển thành đau đớn rồi đau đến mức đứng không vững.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi ả ta bị Hoàng Vân giật điện mà chết, mái tóc của ả bị điện giật cháy khét truyền ra mùi khó ngửi.
“Ăn thôi”
Giải quyết xong ả ta Hoàng Vân tiếp tục lấy trong không gian ra thịt đã nướng và lò than cho Doãn Lãng nướng tiếp còn mình chạy lại chỗ xe bus xin súp nóng ăn lót dạ.
“…..”
Cái đám đàn ông của ả ta không ngờ bọn cô lại mạnh như vậy, tóc của ả mọc lại rồi mà vẫn không lại.

Cũng may lúc nãy bọn họ không ngu ngốc tiến lại bảo vệ ả ta không thì sẽ y như ả rồi.
Mùi thơm của súp và thịt nướng lan toả trong không khí làm bọn họ không khỏi nuốt nước miếng, thơm như vậy chắc là ngon lắm a, muốn thử một miếng quá.
“Nè.

Của các cậu” - Chu Gia Vân cũng rất biết điều.

Cái nào ra cái đó, lúc đầu bọn họ không ra mặt với ả kia thì coi như cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của đoàn, thấy bọn họ đói nên cho một ít ăn chung cho vui.
“Cảm...cảm ơn”
Đám đàn ông đó nhận lấy thức ăn cú bà vô cùng cảm động ngồi bệch xuống húp lấy húp để mặc kệ súp đang nóng bóc khói.
Ngon quá, ấm quá.

Bỗng nhiên bọn họ muốn đi theo mấy con người này để có thể ăn ngon mỗi ngày.