[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 37: Xin Tha





“Ngươi đã hỏi qua ý của ta chưa?"
Tên lão nhị chưa kịp sử dụng dị năng đã ngã xuống một cách kỳ lạ.

Theo hướng âm thanh phát ra bọn bảo kê đều quay đầu nhìn lại.

Ngược hướng với ánh sáng bóng dáng đó bắt đầu xuất hiện.
Không chỉ một người đang đến mà rất rất nhiều người, hàng loạt người mặc đồ đen đang hướng tới chỗ bọn bảo kê.

Trừ người dẫn đầu ăn mặc sạch sẽ thì những người theo sau ai nấy quần áo đều xuất hiện vết rách, một số người trên khuôn mặt còn có vết máu khô nhìn vô cùng đáng sợ.
"Mấy...mấy người là ai? Đến....làm gì?"

Tên lão đại nhìn thấy bọn người như hung thần tiến lại hồn vía đã sớm bay lên mây.

Hắn được làm lão đại chỉ nhờ bản thân thức tỉnh dị năng sớm nhất nên áp chế được bọn đàn em, nếu không hắn cũng chỉ là một con cọp giấy khi gặp những con cọp mạnh thật sự mà thôi.
"Bọn bây đang làm gì?" - Lâm Tiêu từ phía sau đi nói chuyện với đám bảo kê, dù gì ở đây toàn mấy người ít nói nên đa số toàn để hắn giải quyết.
"Bọn tôi...tôi....nhà này không chủ...nên chúng tôi....đến mở cửa....vào ở..."
"Cái gì mà không chủ, đây là nhà của phu nhân của tao.

Bọn mày không hồn thì khai ra mau"
Lâm Tiêu không thèm nói nhiều trực tiếp kéo cổ áo của tên lão đại lôi đến trước mặt của Tử Hoàng.
"Nói"
Đứng trước mặt Tử Hoàng con cọp giấy như gặp phải gió bão mềm nhũng nằm dưới đất không dám ngẩng đầu lên.
"Tôi nói tôi nói...!Tôi là Sa Dật làm bảo kê cho quán bar Hoàng Phố..."
"Vào nội dung chính" - Lâm Tiêu nắm đầu hắn lôi tóc bắt hắn ngẩn mặt lên, tên lão đại bảo kê khuôn mặt đã sớm giàn giụa nước mắt chấp tay xin tha.
"Hôm qua chủ nhà này ra ngoài…bị chết cháy…bọn tôi thấy nhà không ai…muốn chiếm"
"Mày nói ai chết cháy? Mày nói rõ hơn coi?"
Mọi người xung quanh đó bỗng cảm thấy không khí hôm nay đặc biệt lạnh, không lẽ chỉ mới tháng 10 trời đã chuyển lạnh rồi sao?
Đó là cái suy nghĩ của bọn bảo kê thôi chứ những người dưới trướng của Tử Hoàng thì đã biết lão đại nhà bọn họ nổi bão rồi, tên này chết chắc.
Cái tên cọp giấy kia chỉ có thể nước mắt nước mũi kể chuyện bọn họ theo dõi Thanh Nguyệt, theo cô đến trạm xăng lại dẫn dụ bọn chuột tấn công cửa hàng, không biết bọn cô đã làm gì để cửa hàng nổ tanh bành nên bọn chúng đến chiếm nhà.
"Hít..." - Khiết Lệ vừa nghe bọn họ có thể chết cháy liền nổi nóng xông lại đá túi bụi vào người tên đại ca - "Vậy chị dâu cùng bọn nhỏ là bị tụi bây hại? Cháu của tao là do bọn bây giết?"
"Aaaa...!Tha cho tôi…Tôi không … biết…là người…nhà…mấy người…"
"Mày muốn tha?" - Tử Hoàng giọng nói như âm trì địa ngục vang lên làm tên kia bị đá đau như đã điểm huyệt đứng yên một tư thế không dám ho he - "Mang hắn đi kiếm bày chuột, chơi đùa xong thiêu chết"

"Dạ"
Hoàng Minh tiến lên chỗ tên lão đại bảo kê cùng Lám Tiêu lôi hắn đi kiếm chuột.

Bọn đàn em nhìn thấy lão đại mình trong nháy mắt đã định sẵn kết cục lòng nguội như tro tàn, xem ra bọn hắn cũng không thoát khỏi số mệnh.
Tên đầu xỏ đã bị giải quyết nhưng không khí nơi đây vẫn không tốt hơn là mấy.

Thư ký Thiên biết Khiết Lệ có lẽ đang rất buồn, Thanh Nguyệt không chỉ là chị dâu mà còn là người đã cứu mạng cô, bên cạnh đó còn cả bốn đứa cháu chưa đầy một tuổi, vậy mà....
Khiết Lệ cảm nhận được vào tay của thư ký Thiên liền quay mặt nép vào lòng cậu, cả khuôn mặt chôm trong ngực không ai biết tâm trạng của cô bây giờ là như thế nào.
"Chia buồn cùng cậu"
Lúc này một người đứng cạnh Tử Hoàng nãy giờ mới lên tiếng vỗ vai an ủi.

Người này tên là Doãn Lãng là một trong các ông trùm giới buôn vũ khí ở Trung Đông, hasn có một nét đẹp lai tạo giữa Châu Âu và Châu Á khá cuốn hút người nhìn.

Cách đây không lâu Tử Hoàng muốn mua một lô vũ khí của hắn với số lượng lớn buộc hắn phải tới đây kiểm tra và bị dính lại nơi này không thoát được, hỏi ra mới biết lô hàng hắn chuẩn bị cho vợ, đúng là cái tên buôn bán vũ khí chỉ biết nghĩ tặng vũ khí làm quà.
"Cô ấy không chết"
Tử Hoàng không chấp nhận lời chia buồn của Doãn Lãng khiến hắn chỉ có thể thở dài.

Làm sao có ai có thể sống sót sau một vụ nổ chứ? Dù đã mạt thế, con người đã có dị năng như có thể đủ mạnh để chóng lại cả một vụ nổ sao? Đó là điều vô cùng bất khả thi.
"Chuyện đó..."
"Mấy anh có thể thu lưu chúng tôi không?"

"Chúng tôi cái gì cũng có thể phục vụ cho các anh"
Hai cô gái bên cạnh tên lão đại tới bây giờ mới dám lên tiếng, bọn họ đã phân tích rồi.

Người trước mặt này rất mạnh,lại có đàn em cũng rất gioi, hắn lại mới mất vợ.

Hai người chỉ cần nắm chắc cơ hội lấy lòng thì mạt thế này lo gì cái ăn cái mặc.
Nghĩ đến điều đó hai cô gái mặc thiếu vải lại càng làm ra vẻ phong tình vạn chúng, ưỡng ngực khoe mông đều làm đủ chỉ cần hắn có hướng thú với phụ nữ bọn họ không tin không tên nào mỡ dâng tận miệng mà không xơi.
"Anh\~…"
Hai cô gái vừa mới mở miệng tính quyến rũ thì một lưỡi dao gió xẹt qua.

Cả hai nằm lăng trên đất, chết không nhắm mắt, câu nói trong miệng còn chưa nói xong.
"Tiểu Nhàn, hình như tỷ thấy papa"
"Hình như em cũng thấy"
Bọn đàn em bảo kê nhìn thêm có người chết đã sớm ngồi bệch dưới đất, đáy quần ướt đẫm, xem ra bọn chúng đã sợ vãi ra quần.

Tưởng chừng như người tiếp theo là bọn họ thấy có vài âm thanh non nớt vang lên