Ngoài cửa, chàng trai bị phạt đứng quay đầu nhìn Tần Linh.
Thấy cô tươi cười quan tâm quan tâm Mã Hoằng Vũ như vậy, giống như một nữ thân mùa xuân ôn nhu muốn hòa tan mọi thứ. Cậu đột nhiên nghĩ nam sinh bị thương kia nếu như là cậu... Tay cậu nắm thật chặt, dán chặt lưng vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt vốn đang khát vọng, lại bị vẻ lạnh nhạt cùng lo lắng dập tắt, ánh mắt của cậu lạnh lùng, trong ngực như bị bỏ vào một tảng băng, lạnh lẽo đau nhói.
Tại sao cô không quan tâm đến cậu chứ?
Dời ánh mắt, đầu của cậu đánh mạnh vào bức tường lạnh, mỗi lần va chạm lên lại có tiếng bụp bụp vang lên, thế nhưng gò má tái nhợt của chàng trai ấy lại không hề có một tia thống khổ, cậu nhắm hai mắt, trên mặt không còn biểu tình gì.
Từng tốp, từng tốp học sinh trong lớp lần lượt rời đi, trên hành lang dài dần dần trở nên trống vắng. Chỉ có chàng trai anh tuấn giống như vương tử từ truyện tranh bước ra vẫn còn đứng đó, lưng tựa lên bức tường lạnh lẽo, khuôn mặt như tượng cẩm thạch không một chút biểu cảm.
Cậu vẫn nhắm chặt hai mắt, cho dù như vậy khuôn mặt cậu vẫn cực hạn mỵ hoặc, toàn bộ thân thể cậu như đang chìm dần trong bóng tối, nhưng vẫn giữ vững biểu tình lãnh ngạo, thanh cao.
Tần Linh từ phòng làm việc bước ra, cô muốn đi đến bãi đỗ xe nhưng trong lòng lúc này lại hiện lên ánh mắt đau đớn của Tần Thụy. Bước chân cô dừng lại, khẽ thở dài.
Cô cũng không biết bây giờ mình đang làm cái gì nữa? Nói với lòng là không cần quan tâm đến cậu nhưng cô lại không làm được, thỉnh thoảng trong đầu vẫn xuất hiện khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt đó.
Suy nghĩ một hồi, Tần Linh quay người lại, chạy về lớp học.
Đứng trước hành lang chừng 10 bước, Tần Linh cảm thấy tim mình như thắt lại. Ánh mặt trời chiều dần tàn chiếu nhẹ lên gương mặt chàng trai, tuy cậu vẫn đứng im không nói gì nhưng cảm giác cô đơn tuyệt vọng vẫn không thể làm người ta bỏ qua.
Nghe tiếng bước chân đang tới gần, Tần Thụy vẫn không mở mắt. Đến khi nghe được tiếng gọi nhẹ nhàng thì ánh mắt cậu mở choàng ra.
"Tần Thụy!"
Tần Linh không hiểu cảm giác đang tồn tại trong lòng mình lúc này là cái gì nữa. Nhưng cô biết một điều là cô không hề muốn nhìn thấy cậu đau khổ tuyệt vọng giống như bây giờ. Nhìn ánh mắt sáng rỡ của người thiếu niên, những câu tuyệt tình trách mắng muốn nói với cậu bỗng tan biết trong miệng cô.
"Sao cậu còn chưa về?"
"Cô quan tâm tôi sao?" Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm cô, không buông tha một biểu tình nào trên mặt cô.
"Cậu về đi, trễ rồi."
"Cô quan tâm tôi sao?" Cậu vẫn không hề trả lời câu hỏi của cô.
"Tần Thụy, cậu về nhà đi." Tần Linh quay mặt đi, không muốn đối mặt với cậu.
Tần Thụy không để ý đến lời cô nói, đi đến trước mặt cô nhanh chóng kéo cô đẩy mạnh vào tường.
"Tần..." Tần Linh chưa kịp lên tiếng thì một chiếc lưỡi ấm nóng nhanh chóng chạy vào miệng cô. Nụ hôn như cướp đoạt, như giận hờn khiến cô không thở nổi. Tần Linh giãy dụa không ngừng nhưng cô không thể nào chống lại sức lực mạnh mẽ của người thiếu niên.
Đến khi Tần Linh cảm thấy mình sắp tắt thở thì chàng trai ấy mới buông cô ra.
Vừa mới thoát khỏi sức lực đè ép trên người, Tần Linh không kịp suy nghĩ nhiều, cô vươn tay ra, "Chát!"
Chàng trai không kịp đề phòng, gương mặt vì cái tát mạnh của cô mà lệch sang một bên.
Ánh mắt của cậu bỗng trở nên lạnh lẽo tiêu điều, "Sao? Cô giáo muốn thủ tiết vì người đàn ông khác à? Hay cô đã quên người đàn ông nằm trên người cô là ai?"
Tần Linh muốn vươn tay đánh cậu nữa nhưng đã bị một cánh tay cứng rắn bắt lấy. "Cậu..."
"Thế nào? Cô giáo không phản bác được sao?"
"Tần Thụy, cho dù chúng ta xảy ra quan hệ gì đi nữa thì tôi vẫn luôn xem cậu như là học trò mà thôi. Tôi chỉ là cô giáo của cậu, nếu cậu còn như vậy nữa thì tôi nghĩ tốt nhất chúng ta không nên gặp nhau." Nói xong, cô đẩy mạnh cậu ra, xoay người bỏ đi.
Tần Thụy cũng biết mình hơi quá đáng, nhưng cậu không thể kìm lòng được khi mà trong lòng cô không có cậu. Cô luôn ôn nhu dịu dàng quan tâm đến mọi người nhưng chỉ với cô, cô lại lạnh nhạt không thèm đến xỉa đến.
Cậu vươn tay muốn kéo cô lại nhưng lại dừng giữa không trung.
Cô ấy sẽ nghe lời cậu nói sao?
Tần Thụy nở nụ cười thê lương.
...
Trên tầng cao nhất đầy xa hoa. Bốn phía đều là cửa kính sát đất. Dù nhìn ở góc độ nào cũng có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố. Một người đàn ông vịn tay vào bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài. Qua bóng lưng có thể thấy ông là một người đàn ông tôn quý ưu nhã.
Cửa khe khẽ mở ra, thư ký Simon đi vào.
"Chủ tịch." Anh ta khẽ gọi.
Trong phòng yên tĩnh rất lâu. Hơn nửa ngày, người đàn ông mới mở miệng, giọng ông thuần hậu từ tính.
"Gần đây thiếu gia thế nào?"
"Gần đây cậu ấy vẫn bình thường. Bây giờ thiếu gia đã chuyển đến trường R.Y. Dương quản gia vẫn luôn chăm sóc cho cậu ấy."
"R.Y?"
"Chủ tích không nhớ ạ? R.Y là trường mà phu nhân đã đầu tư vào khi còn ở Thượng Hải."
Khi cậu ta nhắc tới, ông mới nhớ ra, "Sao lại chuyển đến đó?"
"Thiếu gia nói là muốn biết được môi trường học tập ở Thượng Hải có khác gì với nước ngoài không nên cậu ấy mới chuyển đến đó."
"Vậy sao?" Người đàn ông xoay người lại, trong đôi mắt đen là sự lạnh nhạt trầm tĩnh. Ông rất đẹp, có phong vị thành thục, khoảng hơn ba mươi tuổi. Đôi môi mỏng quyến rũ, đôi mắt hẹp dài làm ông thoạt nhìn có vẻ bạc tình. Đó cũng chính là điểm tạo nên sức quyến rũ của ông.
Người con trai của ông từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với mọi người, bao gồm cả cha mẹ của nó. Bây giờ lại nói muốn chuyển đến trường R.Y để tìm hiểu môi trường học tập? Có nói gì ông cũng không tin.
"Simon, tốc độ làm việc của cậu khiến tôi hơi thất vọng đấy." Tuy giọng ông vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhưng vẫn nghe được sự tàn nhẫn trong đó.
Simon nghe ông nói vậy, sắc mặt hơi trắng bệch. Anh ta nhanh chóng cúi người xuống, giọng run run: "Xin lỗi chủ tich. Tôi sẽ tìm hiểu kỹ nguyên nhân."
"Tôi cho cậu 1 ngày. Đi ra ngoài đi."
"Vâng ạ."
Simon vừa bước ra ngoài thì tiếng cửa mở lại vang lên.
"Chủ tich, tổng giám đốc chi nhánh bên Mỹ - tiên sinh Smith gọi điện để bàn về thủ tục khai thác "Hoa viên Bali"."
"Ừm." người đàn ông gật nhẹ đầu. Ông ngồi trước máy vi tính, ấn một cái nút, trên màn ảnh lập tức xuất hiện hình ảnh công ty bên Mỹ. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Đi ra khỏi phòng chủ tịch mà tim Simon vẫn còn đập thình thịch. Lần này anh ta thật sự quá sơ suất, cứ nghĩ thiếu gia chỉ tùy ý muốn chuyển đến trường R.Y. nhưng anh ta đã quên cậu ấy là con trai của chủ tịch, tất nhiên làm mọi việc sẽ không thể không có nguyên nhân.
Anh ta phải nhanh chóng đi điều tra, nếu không, không những mất đi vị trí thư ký của chủ tịch mà tính mạng cũng bị nguy hiểm.
...
Trong phòng lớn, bể bơi hiện lên từng gợn nước lấp lánh.
Có một chàng trai ngồi trên ghế dựa cạnh bể bơi, đôi mắt đạm mạc mặc dù mở, lại không hề có tiêu điểm, môi của cậu mím chặt, hình thành một độ cung trầm mặc mà kiêu ngạo.
Dương bá đứng ở phía sau chàng trai, lẳng lặng đứng thẳng.
Hiện tại đã gần hừng đông, mà thiếu gia cũng đã ngồi tròn hai canh giờ.
Ông biết tâm thình thiếu gia không tốt, tim của cậu bị một cô gái làm bị thương, nhưng ông không biết cô bé kia là ai, cô bé đó vì sao lại có ma lực lớn như vậy, làm cho thiếu gia vốn luôn ổn trọng bây giờ lại có cảm xúc dao động lớn như vậy.
Dường như nhất cử nhất động của cô đều trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình của thiếu gia.
Tiếng chuông đột ngột vang lên phá vỡ sự trầm mặc.
Dương bá cầm lấy điện thoại, cung kinh đưa tới, "Thiếu gia, là điện thoại của phu nhân."
Chàng trai đưa tay lấy, dán lại bên tai, trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuôc, "Thụy nhi sao? Là mẹ, con rốt cuộc cũng về nhà, nghe Dương bá nói con đã khuya cũng không về nhà, làm mẹ rất lo lắng... Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"..." Theo góc độ của Dương bá chỉ có thể nhìn thấy đôi môi thiếu gia mím chặt im lặng không nói một lời, thiếu gia trầm mặc, ngón tay nắm chặt di động.
"Trở lại Pháp đi, Thụy nhi... mẹ thực sự rất cần con... Vẫn ngóng trông con có thể tới..."
Điện thoại nhẹ nhàng từ bên tai trượt xuống, "ba" một cái rơi trên mặt đất.
Thân thể Dương bá run run một chút, ông nhìn thấy thiếu gia nhắm hai mắt lại, khóe mắt mỹ lệ có một hàng chất lỏng không biết tên chảy xuống.
Dương bá run rẩy đưa tay nhặt lên điện thoại, đặt lên bên tai, trong điện thoại đã truyền đến tín hiệu bận, bờ môi của ông lay động lại nói không nên lời, ông không biết dùng lời nói gì để khuyên thiếu gia, ông biết rõ trong lòng thiếu gia hẳn là rất khổ sở...