Không hiểu tại sao khi nghe câu này, Diệp Hàm Huyên lại thấy thật mỉa mai. Cô cười phá lên, quả thật mỉa mai. Anh ta là đang yêu Tần Gia Dung đấy! Là Tần Gia Dung! Cái tên khiến cô ngay cả trong mơ cũng gặp ác mộng.
Kính Thiên Minh à, tại sao anh lại làm tổn thương em đến thế? Rốt cuộc khi anh mất trí anh mới yêu Tần Gia Dung- hay vốn dĩ anh vẫn luôn yêu Tần Gia Dung? Tại sao..............?
"Anh yêu Tần Gia Dung?"
Kính Thiên Minh mím chặt cánh môi mỏng, gật đầu không đáp.
"Tần lão gia, Tần phu nhan, chuyện này xin hai người đừng can thiệp vào. Mọi người có thể ra ngoài được không?"
Diệp Hàm Huyên đứng thẳng dậy, dung nhan diễm lệ để lộ nụ cười bi thương nơi đáy mắt, kiên cường nói.
Tần lão gia, Tần phu nhân bốn mắt nhìn nhau, thở dài ngao ngán, gật đầu ra ngoài. Thiên Ngọc, Thiên Ưng cầu còn không được, lập tức nối gót cùng ra.
"Cô có gì muốn nói?" Kính Thiên Minh một thân quần áo bệnh viện, uể oải dựa vào thành giường hỏi.
"Anh yêu Tần Gia Dung đến vậy ư? Dù rằng sau này nhớ lại tất cả cũng không hối hận? Vẫn muốn ở bên cô ta?"
Nụ cười như ẩn như hiện bên khoé môi anh, nhưng lại mang theo sự lãnh khốc không nói nên lời, "Đủ rồi! Chúng ta li hôn đi thôi! Tôi còn cho người đón Dung về."
Diệp Hàm Huyên như bị quẳng vào hầm băng, lạnh thấu cả tâm can. Không thể ngờ, thật không thể ngờ, Kính Thiên lại nhẫn tâm vô tình như vậy. Một câu "chúng ta li hôn thôi" lại có thể nói ra một cách dễ dàng như thế!
"Được! Chúng ta li hôn!" Diệp Hàm Huyên cười gằn nói, không biết cô đang vui hay buồn.
"Cô có điều kiện gì không?" Kính Thiên Minh không tin ánh mắt âu yếm, sùng bái mà cô dành cho anh là giả. Giờ lại dễ dàng thoả hiệp thế, nhất định có âm mưu.
"Sau khi li hôn, chúng ta mỗi người một ngả, nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ gặp lại!"
Kính Thiên Minh phất tay, không kiên nhẫn nói, "Được, đó cũng là điều tôi muốn nói. Cô đi được rồi, thủ tục li hôn tôi sẽ cho luật sư mang đến Tần gia giúp cô."
Diệp Hàm Huyên phức tạp nhìn anh, không nói gì, lẳng lặng bước ra ngoài.
"Tiểu Huyên, con sao...."
Tần phu nhân còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Hàm Huyên đã mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Mau, mau gọi bác sĩ."
"Để tôi giúp phu nhân...."
Tần lão gia đỡ lấy Diệp Hàm Huyên, mặt lạnh nhìn Thiên Ngọc, "Các người cút cho tôi! Người Thiên gia các người đều không phải loại tốt lành gì!"
................
Mấy ngày nay Kính Thiên Minh đều điên cuồng cho người đi tìm tung tích của Tần Gia Dung. Nhưng tiếc thay cô ấy như giọt nước bốc hơi trên thế gian, không tài nào thấy được.
Người của Thiên gia đã được huy động toàn bộ, chưa bao giờ nội bộ Thiên gia lại rối loạn đến nhường này. Ly Mộ còn dẹp chưa yên, lão đại của bọn họ đã điều quân vào việc không đâu, sao họ có thể yên tâm đây? Thật không biết cô gái tên Tần Gia Dung kia có gì đặc biệt!
Trái với không khí người người bất an ở Thiên Gia. Tại một căn biệt thự cổ ở Nguyệt thành.
Sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo tình hình của Thiên gia lúc này, Cyril khẽ đong đưa ly rượu vang trên tay, hỏi, "Thật vậy ư?"
Chưa kịp để người kia đáp, y đã tự trả lời, "Căn bệnh mất trí này đến cũng thật đúng lúc!"
"Ai...Thật đáng lo....Mau, cánh cáo Tần Gia Dung tốt nhất cô ta đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn, phá vỡ kế hoạch của ta."
"Dạ, ngài Cyril. Tôi lập tức đi làm."
Chờ khi người kia đi ra, Cyril mới đứng thẳng dậy, đi về phía kệ sách. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Ánh trăng lung linh xuyên qua tán cây mờ nhạt soi chiếu một góc sách. Cyril đưa tay động vào một vị trí trên kệ sách, chừng vài phút sau bức tường bên trái mở ra.
Cyril đôi mắt loé lên tia sáng lạ, chậm rãi bước vào trong. Chờ sau khi thân ảnh y đi vào góc khuất, bức tường cũng theo đó mà đóng lại, trở về trạng thái ban đầu. Người ngoài nhìn vào tuyệt sẽ không mảy may nghi ngờ.
Hành lang trong căn hầm tối mịt, đi một đoạn sẽ có một ngọn nến nhỏ, chỉ có chút ánh sáng nhẹ. Tuy đi trong bóng tối, bước chân của Cyril vững vàng, không vấp, chứng tỏ y đã rất quen thuộc nơi này, thậm chí đi lại hàng trăm, hàng nghìn lần.
Cuối cùng y dừng lại trước một chiếc giường bằng cầm thạch xanh ngọc. Trên khuôn mặt lạnh lùng của y lộ ra tia dịu dàng hiếm có.
Y bước tới gần, đôi tay đầy rẫy những vết chai rám khẽ chạm lên má người con gái trên giường. Y chạm nhẹ, tựa như sợ chỉ động mạnh là cô gái sẽ tan biến. Ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại từ da thịt của cô gái khiến tâm can y mềm nhũn.
Y nỉ non, "Hinh Nhi...Bao năm rồi, đến bao giờ em mới chịu tỉnh dậy, mới chịu tha thứ cho anh đây?"
Nói đoạn ý lại khẽ thở dài, "Em còn trẻ như thế....Mà anh đã già mất rồi!"
"Em có chê anh già không?"
Đáp lại câu hỏi của y chỉ là một mảng trầm tĩnh......
___________
>< hạn chót là 21h tối nay nên mọi người nhanh lên nha ><
Yêu mọi người( truyện sắp full rồi đó, cmt + vote cho tui có động lực đi mn ~