Trước khi quay lại lớp học, Đào Khê vào nhà vệ sinh rửa mặt trước, sau đó dùng nước rửa tay chà sạch vết canh bắn trên tay áo.
Cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, giơ ngón tay dính nước vuốt lên khóe mắt, chắc chắn mắt mình không còn đỏ nữa mới đi về lớp. Trên đường còn chạm mặt vài người mới quen ở câu lạc bộ mỹ thuật, chào hỏi vài câu, không có gì khác với bình thường cả.
Cậu xách túi đồ khẽ khàng đi vào lớp. Ánh nắng chiều tà xiên xiên đổ bóng trên mặt bàn học, giống như một rừng lá phong rậm rạp đắm mình trong làn sương dày.
Trong phòng học có mười mấy người, phần lớn đang ngồi ở bàn làm bài tập, không có ai nhận ra cậu đi vào, mà có người biết cũng sẽ không ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng Đào Khê không biết Lâm Khâm Hòa trở về từ lúc nào, anh đang ngồi ở hàng cuối cùng, trong sương chiều màu vỏ quýt xen lẫn màu tím tro ngước mắt lên nhìn cậu.
Rất nhiều năm sau này, Đào Khê vẫn nhớ kỹ cảnh chạng vạng của hôm ấy. Ánh mắt Lâm Khâm Hòa nhìn cậu trong ánh tịch dương, vừa nghĩ đến thôi, sắc hoàng hôn đã nhuốm quanh khóe mắt rồi.
Cậu nhấc chân bước nhanh xuống hàng cuối cùng, ngồi vào chỗ, nhẹ nhàng nói với Lâm Khâm Hòa: “Chẳng phải cậu đi họp sao? Tôi tưởng hôm nay cậu sẽ không về trường.”
Lâm Khâm Hòa nhìn mắt cậu, bình thản nói: “Tôi về sớm.”
“Chắc là buổi họp không thú vị lắm đúng không?” Đào Khê hơi nghiêng mặt đi, cậu sợ cái nhìn chăm chú của Lâm Khâm Hòa, giống như bị nhìn ra được chuyện gì đã xảy ra. Cậu hơi khựng lại, đặt túi trong tay lên mặt bàn Lâm Khâm Hòa, nói bằng giọng bình tĩnh:
“Đây là quà ba của Dương Đa Lạc mang về cho cậu ấy. Hôm nay cậu ấy không đến, cậu mang về cho cậu ấy đi.”
Lâm Khâm Hòa hơi cau mày nhìn túi đồ kia, giọng hơi trầm xuống: “Sao cậu lại gặp được ba của Dương Đa Lạc?”
Đào Khê dẩu môi, cậu nghe thấy được giọng không vui của Lâm Khâm Hòa, vờ như lơ đễnh nói: “Gặp ở cổng trường. Chú ấy gọi điện nhưng Dương Đa Lạc không nghe máy nên mới nhờ tôi mang vào giúp.”
Lâm Khâm Hòa không nói gì nữa, cất tạm túi đồ vào trong cặp sách, tựa như đây chỉ là thứ phế phẩm không đáng bận tâm.
Đào Khê thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không hề muốn nhớ lại chuyện xảy lúc chiều tối, cả người mình đã gặp nữa.
Cậu cầm bút, giống như thường ngày cúi đầu xuống làm bài thi Toán học, trông thì yên bình nhưng thật ra lòng dạ cậu đang rối bời, quên mất cả chuyện xin WeChat của Lâm Khâm Hòa để kết bạn.
Tay Đào Khê giải đề rất nhanh, cậu cố gắng làm cho bản thân quên đi mọi thứ bằng cách liên tục suy nghĩ và tính toán, chợt nghe thấy Lâm Khâm Hòa hỏi: “Đào Khê, cậu sao thế?”
Vẫn là giọng nói lạnh nhạt nhưng dường như đã nhìn thấu rõ tất cả tâm tư của cậu.
Đào Khê dừng bút, nhìn sang Lâm Khâm Hòa, nhoẻn miệng cười, nói: “Cái gì sao? Tôi đang làm bài tập, cậu không thấy sao? Sáng nay thầy Chu lại giao thêm ba tờ bài thi môn Toán rồi.”
Cậu không biết giọt nước vương trên hàng mi còn chưa kịp khô, khóe mắt nhuộm ánh hoàng hôn của mình cũng không hề che giấu được sắc đỏ ửng.
Lâm Khâm Hòa nhìn sâu vào mắt cậu, Đào Khê chớp mắt né tránh cái nhìn của anh.
Sau đó Lâm Khâm Hòa nhìn sang bài thi Toán cậu đang làm, nói: “Câu thứ ba chọn C, bình thường cậu sẽ không làm sai.”
Đào Khê ngẩn ra, cúi đầu đọc lại đề. Đúng là một câu hỏi rất đơn giản, cậu không nhớ vừa rồi mình đã tính thế nào nữa.
“Cảm ơn, tôi sẽ sửa lại.” Cậu cúi đầu, hỗn loạn lấy bút xóa băng trong hộp bút ra sửa lại. Cậu cảm giác được Lâm Khâm Hòa đang quan sát mình, điều này khiến động tác của cậu càng hoang mang vụng về. Một lúc lâu sau mới đè băng lên được đáp án sai, sau đó cầm bút viết C đè lên.
Tiếp đó, cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa chậm rãi nói: “Tôi nhớ đã từng nói với cậu, có lời gì cần nói phải nói thẳng với tôi, tôi sẽ lắng nghe.”
Đào Khê siết chặt cây bút, lông mi run nhè nhẹ.
“Nói với tôi, có phải cậu gặp chuyện gì không?”
Giọng anh rất trầm thấp, thậm chí có phần dịu dàng, dường như đang khuyên nhủ cậu tâm sự những chuyện đã xảy ra.
Ngón tay Đào Khê không ngừng run rẩy, cậu siết thật chặt cây bút, lồng ngực nghẹn ngào đau nhói.
Cậu có thể nói thế nào đây?
Nói gặp phải người cha “nuôi” cậu mười sáu năm đến tìm cậu đòi tiền sinh hoạt, sau đó điên điên khùng khùng mắng chửi cậu không ra gì?
Nói gặp phải cha ruột cậu nhờ cậu đưa quà cho con trai bảo bối của hắn sao?
Mẹ kiếp, những chuyện này đúng là nực cười và vô lý hơn cả những kịch bản phim truyền hình.
Cậu không thể nói với ai cả.
“Tôi không gặp chuyện gì hết.” Đào Khê khăng khăng cúi đầu thật thấp, chỉ nhìn đăm đăm bút bi trong tay, mím chặt môi.
“Nói với tôi.” Giọng Lâm Khâm Hòa trầm thấp hơn nữa, xen lẫn sự chèn ép không được phép kháng cự.
Đào Khê im lặng chốc lát, phút chốc nhìn sang Lâm Khâm Hòa. Đôi mắt đã hoàn toàn đỏ hoe, cậu kìm nén giọng nói của mình: “Nếu như tôi nói với cậu, bây giờ tôi rất muốn khóc nhưng không có nơi nào để khóc, cậu hài lòng chưa?”
Lâm Khâm Hòa hơi cau mày nhìn cậu, không lên tiếng.
Đào Khê lại cúi đầu xuống, trong lòng cục cằn mắng chửi bản thân.
Không bịa ra lý do gì hay vào, lại còn nói muốn khóc.
Cậu chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.
Mẹ nó chứ, quá mất mặt!
Đào Khê chỉ muốn uống thuốc hối hận, cậu bứt rứt hốt hoảng cầm bút lên định làm đề tiếp. Nhưng bỗng nhiên cổ tay cậu bị một bàn tay khác nắm chặt, sau đó Lâm Khâm Hòa lên tiếng bằng giọng lạnh lùng: “Đi với tôi.”
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Khâm Hòa kéo lên khỏi chỗ ngồi, sức lực rất lớn khiến cậu lảo đảo.
“Cậu làm gì thế?!”
“Chẳng phải cậu muốn khóc sao? Tìm chỗ cho cậu khóc.” Giọng Lâm Khâm Hòa rất không kiên nhẫn, anh cũng không quay đầu lại.
Mấy câu này được nói lúc Đào Khê đã bị lôi ra khỏi cửa sau lớp học, bây giờ đã sát giờ tự học buổi tối, rất nhiều người vào lớp. Có vài người nhìn sang bằng ánh mắt kỳ quái, thấy sắc mặt hai người họ còn tưởng muốn chạy ra ngoài đánh nhau.
Lâm Khâm Hòa đi liền mấy bước thì thả lỏng tay, Đào Khê nhìn bóng lưng cao lớn của Lâm Khâm Hòa, nắm chặt tay không dám theo kịp.
“Còn phải tự học buổi tối nữa.” Cậu nói
“Trốn.” Lâm Khâm Hòa nói.
Đào Khê cảm thấy hình như Lâm Khâm Hòa lại đang giận rồi, nhưng cậu vĩnh viễn không hiểu được tại sao anh lại giận.
Có lẽ là vì cậu không nghe lời anh, không chịu nói thật với anh.
Ai lại có thể khiến Lâm Khâm Hòa chọc vào nỗi đau của cậu thế này?
Đào Khê vẫn luôn im lặng đi theo Lâm Khâm Hòa, giống như một phạm nhân bị áp giải. Mãi đến khi lên thẳng tầng cao nhất của tòa Thu Thực, cậu thấy Lâm Khâm Hòa rút chìa khóa ra mở cửa, vẻ kinh ngạc trên mặt không kiểm soát được nữa.
“Cậu dẫn tôi đến phòng hòa nhạc làm gì?”
“Nơi này có chứa đủ được nước mắt của cậu không?” Lâm Khâm Hòa đẩy cửa ra, quay người lại nhìn Đào Khê.
Sau lưng anh là không gian hòa nhạc rộng lớn trống trải không một bóng người. Cả một hàng cửa sổ dài kiểu Pháp trên tường đứng lặng lẽ. Màn sương tím và xám tro bị ánh nắng hoàng hôn lẳng lặng xua tan, chiếu sáng cả phòng hòa nhạc qua khung cửa sổ dài, chiếu sáng cả chiếc đàn dương cầm đen im lìm nằm trong sảnh phía trong, cũng chiếu sáng đôi mắt Đào Khê.
Đào Khê đứng trong không gian hoàn toàn yên tĩnh nghe được cả thứ gì đó đang đập kịch liệt, mũi cậu đột nhiên đau xót, ánh mắt cũng không hề chịu thua nóng bừng cay cay, nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: “Tôi đã hết muốn khóc từ lâu rồi.”
Trên đường đi theo Lâm Khâm Hòa, những chuyện kia dường như đã được gió đêm tháng 10 thổi bay mất, chỉ còn lại một bóng hình ấm áp ở trong lòng.
Bây giờ cậu muốn khóc, cũng không phải vì những chuyện kia.
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, không lên tiếng.
Bỗng nhiên Đào Khê nghĩ đến ngày hôm đó cậu núp ngoài cửa phòng hòa nhạc, thấy Lâm Khâm Hòa chơi dương cầm. Cậu vụng về làm động tác tay bắt chước theo Lâm Khâm Hòa, ánh mắt tham lam mà nóng bỏng.
“Nhưng tôi muốn nghe cậu chơi dương cầm.” Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa, trong mắt lấp lánh ánh nước, lóe lên sự chờ mong: “Có thể không?”
Lâm Khâm Hòa im lặng chốc lát, nói với cậu: “Có thể.”
Anh đi đến ngồi vào chiếc ghế chơi dương cầm, mở nắp đàn ra, nhìn Đào Khê hỏi: “Cậu muốn nghe gì?”
Đào Khê không hề am hiểu gì về âm nhạc, chỉ biết mỗi “For Elise*”, điều này khiến cậu hơi lúng túng. Cậu xoắn xuýt ngón tay, xấu hổ nói: “Tôi muốn nghe bài mà cậu chơi hôm đó.”
*Khúc nhạc ngắn số 25 thuộc La thứ cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi “Für Elise”, là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven.
“Được.”
Lâm Khâm Hòa duỗi mười ngón tay ra, những bản nhạc quen thuộc mà lạ lẫm tràn ra dưới những ngón tay thon dài của anh.
Ánh tịch dương buông xuống từ ngoài khung cửa sổ đột nhiên thoát khỏi sự trói buộc của sương chiều, ánh hoàng hôn vàng cam nghiêng nghiêng xuyên qua cửa kính vào trong, hòa cùng tia nắng cuối cùng của buổi chiều thi nhau nhảy nhót trên đường nét gương mặt sắc sảo của Lâm Khâm Hòa.
Giữa hoàng hôn, Đào Khê mới nhận ra, cậu chưa nói với Lâm Khâm Hòa là hôm nào.
Sau đó, cuối cùng cậu cũng đã nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt đến từ lồng ngực cậu, càng ngày càng to, càng ngày càng vang, cộng hưởng cùng tiếng đàn dương cầm trong phòng hòa nhạc trống trải, cùng nhau lấp lánh tỏa sáng trong ánh tà dương cuối cùng của buổi chiều.
Đào Khê đứng giữa sảnh phòng hòa nhạc, ngắm người đang ngồi chơi dương cầm trước mặt, tựa như đang nằm mơ thấy một giấc mộng còn tuyệt đẹp tráng lệ hơn cả cảnh hoàng hôn.
Cậu nghĩ.
Bản nhạc này chỉ có một mình cậu nghe được.
Người này, cậu muốn chiếm giữ làm của riêng mình.
“Bản nhạc này tên gì?” Sau khi Lâm Khâm Hòa dừng những ngón tay lại, Đào Khê hỏi.
*Bộ phim lấy cảm hứng từ những trải nghiệm có thật trong một trại giam giữ tù binh của quân Nhật vào năm 1942.
Đào Khê ngẩn ra, cảm thấy cái tên này rất kỳ lạ. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa đậy nắp đàn lại, đứng lên khỏi ghế chơi dương cầm, thì thầm lẩm bẩm chỉ có bản thân nghe thấy: “Sinh nhật tôi cũng trùng lễ Giáng Sinh.”
Lễ Giáng Sinh có tuyết rơi.
Dường như Lâm Khâm Hòa không nghe thấy cậu lẩm bẩm, hỏi: “Hiện tại tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?”
Bỗng dưng Đào Khê nhìn về phía Lâm Khâm Hòa, trong ánh sáng mờ tối, khóe miệng nhếch lên càng ngày càng cao, cậu nói: “Lâm Khâm Hòa, có phải cậu muốn an ủi tôi nên mới kéo tôi đến nơi này không?”
Lâm Khâm Hòa nhíu mày đi ra cửa, để lại bóng lưng đậm màu cùng giọng nói lạnh lùng: “Bởi vì dáng vẻ cậu muốn khóc nhưng không khóc rất khó nhìn.”
Đào Khê ngây ngẩn, vội vàng theo sau, rất sợ anh sẽ khóa cửa để lại mình cậu ở bên trong.
Cánh cửa phòng hòa nhạc nhanh chóng đóng lại, khóa luôn cả ánh hoàng hôn cuối cùng và dư âm tiếng đàn ở bên trong. Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa tay đang khóa cửa, dũng cảm vứt lá gan đi hỏi: “Tôi biết rồi, những lúc bình thường tâm trạng không vui, chắc chắn cậu cũng đến đây trốn ở trong khóc.”
Lâm Khâm Hòa lạnh lùng liếc cậu, cầm chìa khóa đi ra cầu thang, không nói năng gì.
Đào Khê thầm hận bản thân sửa không hết cái tật vừa cao hứng là quên mất ngọn nguồn, đúng là hài lòng xong lại được đằng chân lân đằng đầu.
“Tôi có điện thoại rồi, có thể kết bạn WeChat với cậu không?” Đào Khê lấy chiếc điện thoại bị lãng quên rất lâu trong túi mình ra, mở đèn pin điện thoại, ánh sáng chớp nháy trong hành lang tối tăm.
Nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn không để ý đến cậu, gương mặt lạnh lùng rất kiêu ngạo.
Toang rồi.
Dỗ không được.
Đào Khê ảo não đi theo Lâm Khâm Hòa về lớp, vừa vào cửa đã bị ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp của Tất Ngạo Tuyết nhìn chòng chọc.
“Cựu quán quân đến muộn tiết tiếng Anh và quán quân hiện tại, hai em định cùng nhau trốn học cả đôi giờ tự học buổi tối có phải không?” Tất Ngạo Tuyết ôm cánh tay khẽ cười.
Đào Khê chủ động nhận sai, thái độ hết sức thành khẩn: “Thưa cô, em sai rồi, cậu ấy cũng sai rồi, sau này chúng em sẽ không thế nữa.”
Lâm Khâm Hòa vẫn trưng mặt lạnh như cũ, thái độ hết sức tiêu cực.
Tất Ngạo Tuyết cũng không hi vọng Lâm Khâm Hòa sẽ có thái độ biết nhận sai, chậm rãi nói: “Biết lỗi là được rồi, về chỗ đi, mỗi người viết một bài văn tiếng Anh cho tôi.”
Đào Khê thở phào nhẹ nhõm, cùng Lâm Khâm Hòa về chỗ ngồi.
Tất Thành Phi ngồi hàng trên không nhịn được muốn quay đầu ra sau, Tất Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Người nào có đầu mà không cần sử dụng có thể hiến cho người cần hơn.”
Tất Thành Phi lặng lẽ quay đầu lại.
Đào Khê nhanh chóng viết xong một bài văn tiếng Anh, tranh thủ lúc Tất Ngạo Tuyết đi ra ngoài, lấy giấy từ trong ngăn bàn ra vẽ truyện tranh nhỏ, nhưng mà nghĩ mãi vẫn chưa biết vẽ gì.
Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đã không còn tung tích, chỉ còn lại chút tro bụi xanh nhạt cuối cùng trên bầu trời màu tím đậm. Vầng trăng lạnh từ từ nhô lên bầu trời được một áng mây trắng mỏng nhẹ và mềm mại bao quanh, thấm sắc vàng nhạt mờ ảo và dịu dàng của ánh trăng mờ.
Cậu cúi đầu xuống, vẽ lên giấy.
Buổi tối, Lâm Khâm Hòa xách cặp sách về phòng, lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
“Yêu cầu bảo vệ lập biên bản giám sát ra vào cổng chính từ 5 giờ 30 đến 7 giờ chiều nay rồi gửi cho em.”
Sau khi cúp điện thoại, anh lấy một cây bút đánh dấu khoanh tròn một ngày trên quyển lịch bàn, sau đó mở cuốn tiểu thuyết tiếng Anh ra, lấy từ bên trong một tờ giấy rồi mở ra xem.
Nhân vật chính được vẽ lại quay trở về Mặt trăng và Thiên thạch như ban đầu.
Thiên thạch nhỏ: “Có mây ở trên trời, tớ có thể ăn trứng lòng đào của trăng được không?”
Mặt trăng: “Không thể.”
Thiên thạch nhỏ: “Vậy tớ sẽ rắc muối lên mình, ăn thiên thạch nhỏ hấp muối đi!”