Buổi tối hôm đó, sau khi Đào Khê quay về phòng ký túc, Phan Ngạn túm lấy cậu tức giận nói: “Đại Khê, cậu kết bạn với Lâm Khâm Hòa từ bao giờ thế? Quan hệ còn tốt như vậy, cậu còn không kể cho tôi biết!”
“Bạn”, “quan hệ tốt” khiến Đào Khê hoàn toàn không nhịn được cười nhưng ngoài miệng vẫn già mồm nói: “Cũng tạm được.”
“Thế này mà gọi là tạm được á?!” Phan Ngạn trợn to hai mắt: “Đây chính là Lâm Khâm Hòa đó! Không chỉ thành tích đẳng cấp mà ngay cả bộ dạng cũng đẹp trai vô đối! Cậu có biết không, ông nội cậu ấy từng là Thư ký Thành ủy thành phố chúng ta, bác cả hiện tại đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, ba cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Thụy Trạch, còn mẹ là nghệ sĩ dương cầm. Với bối cảnh này, không riêng gì học sinh, nhiều giáo viên còn phải hết lời nịnh nọt đấy.”
Đào Khê nghe đến ngây người.
Mặc dù cậu biết Lâm Khâm Hòa là người có khí chất của người có tiền nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ đến gia thế bối cảnh của Lâm Khâm Hòa sẽ đến mức này.
Xa không với tới.
Đào Khê không khỏi bắt đầu lo lắng, cậu còn có thể đuổi kịp Lâm Khâm Hòa không?
“Đại Khê, sao trông cậu như bị dọa sợ thế, chẳng lẽ cậu không biết thật đấy à?” Phan Ngạn tưởng Đào Khê đã cố ý hao tổn không ít tâm tư mới có thể bước chân được vào vòng xã giao với Lâm Khâm Hòa.
Từ Tử Kỳ vẫn luôn âm trầm không lên tiếng, bất thình lình hừ một tiếng, tính tình quái gở nói: “Những kẻ nịnh nọt, thấy sang bắt quàng làm họ chẳng lẽ còn không biết nghe ngóng những chuyện này sao?”
Phan Ngạn đang lo không có ai đấu võ mồm với mình, cười lạnh nói: “Aiyo, học kỳ trước không biết là ai mỗi ngày đều bám lấy Lâm Khâm Hòa đây ta? Kết quả trừ Dương Đa Lạc được giữ mấy phần mặt mũi ra, Lâm Khâm Hòa chẳng nhìn ai vào mắt cả.”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ xanh mét.
Đào Khê liếc mắt sang Từ Tử Kỳ, cười nói: “Mày nói không sai, tao chính là thấy sang bắt quàng làm họ đấy.”
Từ Tử Kỳ trợn mắt nhìn cậu, không ngờ có người lại mặt dày không biết xấu hổ như thế.
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Đào Khê bị Chu Cường tìm đến. Cậu nghĩ nhất định là Khương Lôi tìm Chu Cường bắt ông phải giáo huấn cậu một trận.
Kết quả Chu Cường chẳng nhắc gì đến chuyện đó, nói thẳng vào chuyện khác: “Đào Khê, còn nhớ lần trước thầy nói với em về dự án tài trợ không? Tất cả chi phí đi học và trợ cấp của em ở Nhất Trung Văn Hoa đều đến từ ngân sách hạng mục này của nhà trường, vẫn luôn do trường chịu trách nhiệm phát cho em.”
Đào Khê gật đầu, nhất thời căng thẳng, theo bản năng nghĩ chẳng lẽ hạng mục này muốn ngừng lại?
Chu Cường thấy sắc mặt Đào Khê căng thẳng, sáng tỏ bật cười, giọng càng ôn tồn hơn:
“Gần đây người tài trợ dự án này bảo nhà trường điều chỉnh kế hoạch tài trợ, cân nhắc chi phí học tập và cuộc sống sinh hoạt hiện tại, sau này không phát trợ cấp theo tháng nữa mà sẽ đưa trực tiếp cho em 50 000, học kỳ tiếp theo 50 000 nữa. Nếu như gia đình có khó khăn có thể xin nhiều trợ cấp hơn nữa.”
“???”
Đào Khê khiếp sợ nhìn Chu Cường, không dám tin vào tai mình.
Nhưng mà Chu Cường còn chưa nói hết: “Ngoài ra, còn có quỹ Đại học sau này của em, chính là chi phí và trợ cấp lên Đại học cũng nằm trong ngân sách của hạng mục này. Trước đây chưa nói với em, chủ yếu là sợ gánh nặng trong lòng em quá lớn, nhưng mà bây giờ càng muốn em yên tâm ổn định học hành, không nên phân tán tinh lực vào những chuyện khác.”
Đào Khê vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong sự khiếp sợ, cậu ngây ngẩn đờ đẫn ra hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Người tài trợ này…Thầy có thể nói cho em biết là ai không?”
Trong đầu cậu đang tưởng tượng ra nhà từ thiện là một ông lão mặt mũi hiền hậu, đầu tóc bạc trắng giống như trên báo chí hay viết.
Nhưng đây là đang làm từ thiện sao?
Đây thật sự muốn nhận cậu thành con trai nuôi!
Nhưng Chu Cường vẫn không tiết lộ thông tin cụ thể giống lần trước: “Người tài trợ không muốn công khai danh tính. Em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, phải chuyên tâm học hành thật tốt. Ví dụ như lần thi giữa kỳ sắp tới, cố gắng thi vào top 50, ở lại được lớp 1, như vậy mới là sự báo đáp tốt nhất.”
Đào Khê biết không hỏi được nên cũng không kiên trì nữa, gật đầu nói: “Kỳ thi giữa kỳ sắp tới, em chắc chắn sẽ vào được top 50.”
Ánh mắt kiên định khiến Chu Cường giật mình.
Chu Cường vỗ bả vai Đào Khê, khích lệ nói: “Cậu bé ngoan, thầy tin tưởng em!”
Đào Khê ra khỏi phòng làm việc của Chu Cường, tâm tình còn chưa hoàn toàn hồi phục lại, vành mắt hơi đỏ lên.
Cậu nghĩ, thật ra mình cũng có vận khí rất may mắn.
Mặc dù cuộc đời bị tráo đổi, cậu vẫn có thể thông qua lớp phát sóng trực tiếp từ xa biết được Lâm Khâm Hòa, có một nhà tài trợ lương thiện và hào phóng như vậy, giúp đỡ cậu đến học tập ở Nhất Trung Văn Hoa, thậm chí còn lát sẵn con đường lớn tương lai phía trước vì cậu.
Những vấn đề đang khó giải quyết nhất, tựa như có thể xử lý dễ dàng trong nháy mắt.
Cậu nghĩ, cậu nhất định phải cùng Lâm Khâm Hòa thi đỗ vào ngôi trường Đại học tốt nhất trong nước, sau đó tìm người tài trợ hảo tâm nói lời cảm chân thành nhất, hi vọng họ san sẻ lòng tốt này tới nhiều người có hoàn cảnh giống cậu.
Nhưng mà cậu vẫn chưa biết, Lâm Khâm Hòa muốn vào Thanh Hoa hay Bắc Đại nhỉ?
Đào Khê cứ ngẩn ngơ đi về lớp học, phát hiện ra Lâm Khâm Hòa đã ngồi sẵn ở chỗ. Cậu không nhịn được kích động nhào tới chỗ ngồi, đôi mắt sáng bừng nói với Lâm Khâm Hòa:
“Bây giờ tôi thật sự có thể mời cậu ăn một bữa cơm ngon đó! Nhà trường bỗng nhiên gửi cho tôi nhiều tiền lắm!”
Lâm Khâm Hòa thản nhiên nhìn cậu một cái, không nói gì.
Đào Khê chợt nghĩ, đối với Lâm Khâm Hòa mà nói, có thứ gì ngon mà anh chưa từng ăn đâu?
Nhưng cậu chỉ muốn mời Lâm Khâm Hòa ăn một bữa mà thôi.
Đào Khê xoắn xuýt ngượng ngùng một hồi, cố gắng lấy dũng khí nói với Lâm Khâm Hòa: “Chủ nhật cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi ngày hôm qua.”
Cậu thấp thỏm lo lắng nhìn Lâm Khâm Hòa, Lâm Khâm Hòa không hề do dự mà từ chối: “Chủ nhật tôi có việc rồi.”
“Vậy, vậy chờ sau này cậu rảnh tôi lại mời cậu.”
Đào Khê hơi thất vọng, nhưng cậu nghĩ tương lai còn dài, cậu vẫn có thể tìm được cơ hội khác hẹn Lâm Khâm Hòa đi ăn.
Cậu không nói gì nữa, cầm bút lên làm bài thi. Không bao lâu sau, Tất Thành Phi lao tới hỏi: “Anh Khê, chủ nhật tuần sau rảnh không? Tôi với mấy người anh em hồi cấp 2 hẹn nhau đấu bóng rổ. Cậu đến chơi giúp tôi đi, có rất nhiều con gái qua xem đấy.”
Đào Khê từ chối: “Không muốn, chủ nhật tôi phải làm bài tập.”
Kỳ thi giữa kỳ sắp tới, trừ Lâm Khâm Hòa ra, cậu không muốn lãng phí bất kỳ chút thời gian nào.
Tất Thành Phi vẻ mặt đưa đám, chợt ánh mắt lóe lên, nhoài người thì thầm bên tai Đào Khê nói: “Lần trước chẳng phải cậu hỏi tôi làm sao để theo đuổi người ta sao? Tôi có một người anh em rất siêu, còn tán đổ được cả hoa khôi lạnh lùng ở trường cấp ba đấy.”
Quả nhiên Đào Khê dừng bút một lát.
Tất Thành Phi tiếp tục kề sát bên tai: “Hoa khôi trường đó cũng được lắm, ba làm chức lớn, mẹ là nghệ sĩ, là dòng dõi thư hương chân chính đấy. Rất nhiều nam sinh không theo đuổi được, người anh em của tôi tán là đổ ngay, nhất định cậu ta rất giàu kinh nghiệm!”
Đào Khê không nhịn được có hơi động tâm, tình huống này đúng là quá ăn khớp với Lâm Khâm Hòa.
Nhưng Tất Thành Phi cảm giác mình đang bị một ánh mắt không thân thiện nhìn chằm chằm. Cậu ta tự giác ngồi về chỗ, không ghé sát tai Đào Khê nữa nhưng vẫn còn ra sức thuyết phục: “Hơn nữa cậu có thể quen thêm vài người bạn mà, những người anh em của tôi đều rất xuất sắc. Chắc chắn bọn họ sẽ thích cậu.”
“Lúc nào chủ nhật?” Đào Khê hỏi Tất Thành Phi.
Cậu nghĩ, chơi bóng rổ một hai tiếng cũng không sao cả, kết quả vừa mới hỏi xong thì nghe thấy Lâm Khâm Hòa trầm giọng nói:
“Không phải chủ nhật cậu muốn mời tôi ăn cơm sao?”
Đây là câu hỏi mà ngữ khí chẳng khác gì một câu khẳng định.
Tất Thành Phi và Đào Khê đều sửng sốt.
Đào Khê không chắc chắn lắm, hỏi lại: “Chẳng phải cậu nói chủ nhật có việc rồi ư?”
“Không có việc.” Lâm Khâm Hòa nói mà mặt không đổi sắc.
Đào Khê không hề giận vì anh lật lọng, trái lại hai mắt còn sáng lên, hào hứng đến mức lưỡi nói vấp: “Được được được, vậy tôi sẽ tìm thử xem có nhà hàng nào ăn ngon không.”
Tất Thành Phi muốn nói ăn cơm xong vẫn có thể qua chơi bóng nhưng bị Lâm Khâm Hòa nhìn một cái, nhất thời không nói ra khỏi miệng nữa.
Đào Khê vì mời được Lâm Khâm Hòa ăn một bữa mà hưng phấn cả ngày, tối về tìm kiếm nhà hàng ngon trên điện thoại mãi, lại thảo luận hăng say với Phan Ngạn am hiểu ăn uống một phen.
Tối hôm đó, ở nhà họ Lâm cũng rất náo nhiệt. Ông lão Lâm Duy Lương chú trọng truyền thống, có thói quen tổ chức bữa cơm gia đình định kỳ, bữa cơm này con cháu nhà họ Lâm không được thiếu một ai cả. Lâm Khâm Hòa phải nghỉ giờ tự học buổi tối.
Lâm Tế Huyên đang nói chuyện với ba mình là Lâm Trạch Thu, cậu con trai năm tuổi Đường Nam cứ làm phiền mãi ở bên cạnh, cô tức giận la ầm lên: “Đi tìm cậu nhỏ của con kể chuyện đi.”
Cô vốn đã nói chuyện với Lâm Khâm Hòa tuần này cần anh trông giúp con trai, còn mình và chồng phải tham dự hội nghị rất quan trọng, kết quả Lâm Khâm Hòa vừa lỡ hẹn với cô.
Lâm Trạch Thu vừa từ cơ quan tỉnh về chưa được bao lâu, nghe vậy bật cười: “Khâm Hòa giống hệt Trạch Thực, sao mà biết kể chuyện cho nhóc con được?”
Đường Nam bị mẹ ruột đuổi đi, hai cái chân ngắn chũn lon ton chạy đến bên cạnh Lâm Khâm Hòa đang ngồi ở ghế salon, kéo quần anh nói: “Cậu ơi, mẹ muốn cậu kể chuyện cho con nghe.”
Lâm Khâm Hòa đang xem truyện tranh nhỏ, một tay anh bế Đường Nam lên đùi mình, thờ ơ hỏi: “Muốn nghe gì?”
Đường Nam bị hấp dẫn sự chú ý bởi truyện tranh nhỏ trong tay Lâm Khâm Hòa, giơ tay muốn lấy nhưng Lâm Khâm Hòa đã gấp tờ giấy lại.
Đường Nam trề môi, túm lấy áo trước ngực Lâm Khâm Hòa, nhõng nhẽo nói: “Cậu ơi, con muốn xem cái này.”
Toàn bộ già trẻ nhà họ Lâm mà bị cậu nhóc làm nũng đều bất lực.
“Không thể.” Lâm Khâm Hòa từ chối thẳng.
“Tại sao?”
“Bởi vì đây là của cậu.”
Lâm Duy Lương ngồi xem báo ở một bên không nhìn nổi nữa, trợn mắt lườm Lâm Khâm Hòa một cái, sau đó vẫy tay với chắt trai mình thương yêu nhất nói: “Nam Nam qua chỗ cụ nào con, cụ kể chuyện cho con nghe.”
Đường Nam nhảy khỏi đùi Lâm Khâm Hòa, chạy đến chân Lâm Duy Lương mách lẻo báo cáo: “Cậu thật là hẹp hòi.”
“Đúng, quá hẹp hòi!” Lâm Duy Lương cũng mắng cùng, kể cho Đường Nam nghe câu chuyện hồng quân công nông Trung Quốc tiến vào bãi cỏ*, Đường Nam nghe một lát đã ngủ.
*Sự kiện diễn ra vào 21/08/1935 trong lịch sử Trung Quốc.
Một lát sau, cuối cùng Lâm Trạch Thực cũng về đến nhà, vừa vào phòng khách đã bị cha mình mắng: “Anh trai anh bận rộn công việc ở Tỉnh ủy cũng không bằng anh, sao anh không ở luôn công ty đi?!”
Lâm Trạch Thực cúi đầu biết điều nghe mắng.
Cả nhà yên tĩnh ăn xong cơm tối, trừ Đường Nam luôn luôn mở mồm nói bị Lâm Tế Huyên che miệng.
Sau khi ăn xong, Lâm Trạch Thực lại bị Lâm Duy Lương dạy dỗ.
“Anh và La Chinh Âm định cả đời cứ sống riêng như thế sao? Muốn ly dị thì dứt khoát lên, ba cũng không phải không đồng ý, mà khẳng định Khâm Hòa cũng sẽ không phản đối.” Lâm Duy Lương giáo huấn xong thì nói với Lâm Trạch Thực.
Cả cuộc đời ông rất huy hoàng, hai con trai đều nhân trung long phượng*, điều duy nhất hối hận chính là hôn sự của con trai thứ Lâm Trạch Thực.
*chỉ người xuất chúng tài giỏi.
Ban đầu, ông ép hôn bắt Lâm Trạch Thực kết hôn với La Chinh Âm là con gái của anh em thân thiết La Trọng Vân. Rất lâu sau này mới biết, lúc ấy hai người dễ dàng đồng ý như vậy là vì đã cùng nhau lập thỏa thuận kết hôn từ trước. Hai vợ chồng không ai quấy rầy cuộc sống riêng của ai, ngay cả Lâm Khâm Hòa là con trai duy nhất cũng vì cha mẹ song phương quá thúc ép nên mới thụ tinh bằng ống nghiệm.
Mười mấy năm qua, hai người vẫn luôn ở riêng nhưng kỳ lạ là, Lâm Duy Lương không thấy Lâm Trạch Thực có người tình nào hết, cuộc sống riêng tư chẳng có gì cả, trừ công việc chỉ còn lại công việc.
Lâm Trạch Thực không hề do dự nói với Lâm Duy Lương: “Cô ấy không nói sẽ ly hôn, con sẽ không ly dị.”
Lâm Duy Lương thở dài: “Dù sao cũng là chuyện của hai đứa, hai đứa không thấy có lỗi với nhau nhưng nhất định sẽ có lỗi với thằng bé Khâm Hòa.”
Lâm Trạch Thực nghe vậy im lặng.
Ban đầu La Chinh Âm bị trầm cảm sau khi sinh, sau khi biết Phương Tuệ chết bệnh tình càng nặng hơn. Sợ cô chịu kích động, năm năm sau đó Lâm Trạch Thực không dám cho La Chinh Âm tiếp xúc với con trai, Lâm Khâm Hòa vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nhà anh trai Lâm Trạch Thu.
Mãi cho đến khi cậu bé Dương Đa Lạc nhà họ Phương gọi La Chinh Âm một tiếng mẹ, chứng trầm cảm của La Chinh Âm mới đỡ dần, đón Lâm Khâm Hòa về, để cho hai đứa cùng nhau lớn lên.
Nhưng hai mẹ con từ đầu đến cuối không bồi dưỡng được tình cảm thân thiết, khách sáo xa lạ như có khoảng cách lớn, không hề có sự thân mật như giữa La Chinh Âm và Dương Đa Lạc.
Lâm Trạch Thực đi ra khỏi phòng sách, tìm con trai đã lâu không gặp. Hai cha con đi ra khoảng sân bên ngoài căn nhà, nói chuyện phiếm trong đình nghỉ mát.
Trải qua một trận mưa thu, bầu trời đêm quang đãng như được gột rửa, vầng trăng sáng treo trên góc đình.
“Gần đây mẹ con có khỏe không? Ba nghe nói tuần trước cô ấy bị cảm?” Lâm Trạch Thực hỏi, anh ta đánh giá con trai mình, phát hiện ra chiều cao của cậu không hề chêch lệch mấy so với mình nữa.
Lâm Khâm Hòa nói: “Đã ổn rồi.” Hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu ba quan tâm bà ấy, có thể qua thăm trực tiếp.”
Lâm Trạch Thực lấy ra một điếu thuốc, nghĩ ngợi một lát rồi lại cất đi, thở dài nói: “Được rồi, cũng không có tác dụng gì. Tháng trước thấy cô ấy mở triển lãm tranh công ích cho Phương Tuệ, trông cô ấy rất ổn.”
Có lẽ cả đời này La Chinh Âm không biết, người chồng danh nghĩa cùng lập thỏa thuận kết hôn với cô đã yêu mình từ lâu. Nhưng ngay từ đầu Lâm Trạch Thực cũng biết, trong lòng La Chinh Âm chỉ có duy nhất một người phụ nữ đã ra đi nhiều năm.
Lâm Khâm Hòa không nói một lời.
Lâm Trạch Thực biết Lâm Khâm Hòa không thích nhắc đến người phụ nữ đã mất, bắt đầu quan tâm đến chuyện học Đại học của con trai: “Đã nghĩ xong muốn xin vào trường nào ở Mỹ chưa?”
“Con chưa quyết định, cuối năm có thể tham gia một vài cuộc phỏng vấn.” Lâm Khâm Hòa bình thản nói.
Lâm Trạch Thực không bận tâm nữa, phải nói rằng, cậu con trai của anh ta từ nhỏ đã không cần anh phải bận tâm, cũng ít khi chủ động tìm anh ta đòi hỏi điều gì. Anh ta quay lại hỏi:
“Lần trước quên hỏi con, tại sao lại muốn tài trợ cho hạng nhất huyện Thanh Thủy đến trường con học? Ba là vì mẹ con, vậy con vì điều gì? Ba tưởng con sẽ không cảm thấy hứng thú với những chuyện này?”
Dự án lớp học tầm xa ở huyện Thanh Thủy vẫn do thư ký Tô Vân của anh ta xử lý. Lúc ấy đúng là có tài trợ trang thiết bị phát sóng trực tiếp cho tất cả các trường cấp ba ở huyện Thanh Thủy, thế nhưng chưa bao giờ có kế hoạch nào muốn tài trợ cho hạng nhất nơi đó đến Nhất Trung Văn Hoa học.
Từ sau khi anh ta biết chuyện này từ Tô Vân đã rất hoảng hốt, hiện tại mới biết hạng mục đầu tiên ở huyện Thanh Thủy đã có sự thay đổi, mà nguồn tài trợ cho dự án luôn đến từ Lâm Khâm Hòa.
Anh ta thật sự rất tò mò, với tính cách lạnh nhạt xa cách của con trai mình, tại sao phải làm chuyện này.
Vì điều gì?
Lâm Khâm Hòa nhìn trăng sáng trên cao bên ngoài đình.
Thật ra, anh chưa bao giờ tin rằng trên đời này sẽ thực sự có người sẵn sàng chạy đến bên người khác một cách bất chấp như thế.
Nhưng anh biết có người coi anh là vầng trăng sáng trên bầu trời, vì anh mà vượt núi băng sông chạy về phía anh.
Từ trước đến nay anh không hi vọng làm tốt điều gì cả, bởi vì anh có thể làm tốt được mọi thứ. Anh cũng chưa bao giờ hi vọng người khác làm điều gì vì mình, cho dù là cha mẹ, bởi vì anh không thích thiếu nợ bất kỳ một ai.
Anh đối với tất cả các mối quan hệ trên thế giới, bao gồm cả tình cảm mẹ cha đều rất lạnh nhạt hờ hững.
Nhưng khi ấy, anh không nhịn được mở ra những phong thư vượt qua cả nghìn cây số kia, đọc những dòng chữ viết tay vụng về được ngụy trang cẩn thận như con gái, hừng hực như lửa như sao, nóng bỏng và thuần khiết khao khát anh.
Dường như cả thế giới của người ấy chỉ có một mình anh.
Dường như tất cả bùng cháy chỉ vì anh.
Anh không biết điều gì đã khiến bản thân luôn nhẫn nhịn chịu đựng mỗi khi bị hàng loạt phong thư ùn ùn gửi đến, càng không biết chính mình từ khi nào đã bắt đầu, từ khi chán ghét rồi hình thành thói quen, rồi nảy sinh một chút hi vọng chưa bao giờ có.
Anh chợt muốn biết rằng, nếu anh thả xuống một sợi dây không đáng kể với mình xuống giếng sâu, kẻ ngốc coi anh như ánh sáng kéo mình ra khỏi đêm tối, thề thốt phải đến bên anh, tưởng mình thông minh nhưng thật ra đã bại lộ từ lâu, liệu có nắm lấy sợi dây anh thả xuống và cố gắng bước đến bên anh không?
Kiều Dĩ Đường chế nhạo anh đang chơi đùa, nhưng chỉ có chính anh biết không phải vậy.
Anh không phải bố thí, cũng không phải chơi đùa.
Dự tính ban đầu của anh là gì?
Lâm Trạch Thực thấy con trai mình ngẩn người nhìn trăng sáng, trong gió đêm hỏi lần nữa:
“Chẳng lẽ con cũng vì mẹ con?”
Lâm Khâm Hòa lấy lại tinh thần, cười rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, chậm rãi nói:
“Không phải, chỉ là nhìn thấy một người vất vả đi trong đêm tối, không kiềm được muốn chiếu sáng cho cậu ấy.”
Anh chỉ muốn người đã vất vả chạy đến bên anh có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải sống cuộc đời cơ cực nữa.