Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 144: Ngoan, thêm một lát nữa



Cho đến khi y tá chạy đến thì Tần Nguyệt đã đánh La Tuệ Lăng tới mức thở không ra hơi, Phó Dịch Bắc vác theo cái chân "què" khó khăn lắm mới ôm được Tần Nguyệt lại.

Cảm nhận được cô tức giận tới phát run, anh càng ôm cô chặt hơn nhỏ giọng dỗ dành.

"Đừng giận, ngoan."

"Em không muốn ngoan!"

Tần Nguyệt tóc tai đều rối bù cả lên, cô trừng mắt nhìn La Tuệ Lăng lăm lăm nhưng không dám làm càng vì sợ va phải anh.

Phó Dịch Bắc bất đắc dĩ cười cười đưa tay sờ tóc cô.

"Không cần ngoan, chỉ cần em không giận nữa là được."

La Tuệ Lăng bên này được y tá đỡ đứng lên, nhìn hai người ôm ấp nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.

"Dịch Bắc, năm đó anh cũng từng dùng giọng điệu này để dỗ dành em..."

La Tuệ Lăng dứt lời Tần Nguyệt liền rục rịch không yên.

"Mày có chịu cút hay không hả!"

"Thôi nào."

Phó Dịch Bắc cật lực giữ chặt Tần Nguyệt trong lòng, anh nhíu mày chả hiểu mô tê gì nhìn La Tuệ Lăng.

"Cô bị đánh tới nói mớ rồi à?"

La Tuệ Lăng uất ức lau nước mắt nhưng xui thay lại động phải bên má sưng đỏ, cô ta nức nở nói:

"Năm 13 tuổi anh từng cứu em một lần lúc bị mèo cắn, anh cũng dỗ dành em như thế, em cứ tưởng bản thân mình là một người đặc biệt trong lòng anh... Nhưng giờ xem ra, chi bằng lúc đó anh cứ để con mèo kia cắn nát tay em!"

Phó Dịch Bắc nghe thì chợt nhớ ra có chuyện như thế, nhưng ngay sau đó anh liền cười nhạt một tiếng.

"Tôi cứu người là làm việc nghĩa, chứ chẳng mang ý tứ xa xôi nào cả."

"Nhưng người được anh cứu sẽ không nghĩ như thế, anh hiểu không?"

La Tuệ Lăng gào thét, cô ta thích Phó Dịch Bắc lâu hơn Tần Nguyệt, quen biết anh lâu hơn Tần Nguyệt, vậy cớ gì người anh yêu không phải là cô ta.

Phó Dịch Bắc ôm Tần Nguyệt tay khẽ vuốt lưng trấn an cô, anh nhìn La Tuệ Lăng một cái sâu thẳm hỏi ngược lại.

"Vậy con mèo năm đó cắn cô thế nào rồi?"

La Tuệ Lăng chợt nín bặt, bờ môi run run không thể trả lời anh.

Phó Dịch Bắc nhếch môi cười giễu cợt, nói với bảo vệ vừa chạy lên tới.

"Mang người đi, sau này đừng để người lạ lên được tầng bệnh này."

"Xin lỗi vì sự thất trách này thưa anh Phó."

La Tuệ Lăng bị bảo vệ kéo đi trong sự hoảng hốt không thể nói thành lời.

Phó Dịch Bắc lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi xem xét người trong lòng.

"Em đấy, nhìn gầy gầy mà sao dữ thế hả?"

Tần Nguyệt ngước mắt nguy hiểm nhìn anh chằm chằm.

"Anh từng cứu cô ta?"

Xong rồi! Phó Dịch Bắc thầm kêu khổ.

"Lâu rồi, lúc đó thấy chuyện nan nguy nên anh ra tay cứu giúp mà thôi."

"Nhưng anh còn dỗ cô ta!"

Tần Nguyệt áp sát không tha, Phó Dịch Bắc giơ tay đầu hàng.

"Là anh sai rồi, lúc đó cô ta khóc toáng lên không chịu tiêm vắc xin anh chỉ nói vài câu nhưng cụ thể là gì thì không nhớ nổi nữa."

Tần Nguyệt nheo mắt giơ tay kéo cổ áo anh bắt anh cúi người xuống.

"Vậy con mèo kia là chuyện gì hả?"

Phó Dịch Bắc bật cười trước sự gây rối đầy đáng yêu này của cô, anh ôm eo cô kéo cô cùng mình ngồi lên giường, anh nhịn không được cúi đầu hôn lên má cô một cái mới chịu trả lời.

"Con mèo cắn La Tuệ Lăng ngay ngày hôm sau đã chết đuối dưới hồ rồi."

Tần Nguyệt bĩu môi khẽ nhăn mi lại.

"Đừng nói là anh thấy cô ta làm đấy nhé?"

Phó Dịch Bắc khẽ ừm một tiếng như đúng dự đoán của cô, Tần Nguyệt thật sự không còn từ ngữ nào để diễn tả về La Tuệ Lăng nữa.

"Thì ra từ bé đã xấu xa, lần sau gặp lại em nhất định sẽ đánh cô ta tiếp."

Hình như cô hơi ghiền cái cảm giác hả dạ khi đánh kẻ mình căm hận này rồi.

Phó Dịch Bắc bật cười đưa tay véo má cô.

"Sẽ không có lần sau, La Tuệ Lăng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt em nữa."

Đây là lời đảm bảo mà anh dành cho cô, và thật sự suốt cả thời gian của quãng đời còn lại Tần Nguyệt đều không gặp La Tuệ Lăng thêm lần nào nữa.

"Giờ thì bà cô ơi, em đã hết giận chưa?"

Cơn giận đã kiềm nén suốt 9 năm qua...

Tần Nguyệt bĩu môi, cô ngồi trong lòng anh không tự chủ mà rướn người cắn lên cằm anh.

"Nếu em nói chưa thì anh định làm gì cho em hết giận?"

Phó Dịch Bắc buồn cười đáp:

"Thì làm thế này này..."

Anh vừa nói đã cúi đầu ngậm lấy môi cô, Tần Nguyệt chớp mắt còn rất phối hợp mà hé môi dây dưa cùng anh.

Ban đầu chỉ là cái hôn nhẹ nhàng nhưng dần về sau lại như nắng hạn gặp mưa rào, Phó Dịch Bắc hôn không đủ liền ôm eo kéo Tần Nguyệt dán sát vào người mình.

Tay anh không yên phận mà luồng vào trong áo cô vuốt ve, Tần Nguyệt thở gấp hai tay vòng lấy ôm chặt cổ anh.

Môi lưỡi dây dưa bén ra lửa Phó Dịch Bắc thở hổn hển buông Tần Nguyệt ra, trong ánh mắt anh đã nhuốm lên tia ham muốn cháy rực.

"Mặt trăng nhỏ, em đi khoá cửa lại đi."

Tần Nguyệt liếm môi, nhìn anh cô liền biết tiếp theo anh muốn cái gì. Cô thuận theo đi ra khoá trái cửa phòng bệnh sẵn tiện ấn nút điều khiển kéo rèm cửa sổ lại.

Căn phòng chợt tối đi, Phó Dịch Bắc nhìn cô gái chậm chạp bước về phía mình, từng món đồ trên người lần lượt được cô rủ bỏ.

Anh nuốt khan ngụm nước bọt khi nhìn thân ảnh yểu điệu dần hiện rõ ngay trước mắt, loại chuyện thế này 3 tháng qua anh đã làm vài lần nhưng thân thể chưa khôi phục nên chẳng đâu đến đâu.

Phó Dịch Bắc khẽ cử động chân trái tặc lưỡi một tiếng, anh tàn chứ chưa phế, chân trái bất tiện cũng không cản được anh muốn cô.

Tần Nguyệt đã đến gần, cô trèo lên giường chủ động ngồi lên người anh. Phó Dịch Bắc lưng dựa tường, anh ngồi sát mép giường nên để chân trái xuống dưới.

Tần Nguyệt vừa ngồi lên anh ôm chặt lấy cô hôn đến điên cuồng, người cô không có một mảnh vải nên anh rất "thuận tiện" mà mơn trớn khắp nơi.

"Ưm."

Nụ hôn dần trượt từ cổ đến ngực, Tần Nguyệt run khẽ khi anh ngậm lấy một bên mềm mại của mình.

Phó Dịch Bắc đưa tay sờ xuống bên dưới cảm nhận một mảng ướt át, anh cười khẽ thành tiếng.

"Mới thế mà..."

Tần Nguyệt liền đưa tay bịt miệng anh lại, hai má cô ửng hồng trừng mắt lườm anh.

"Anh dám nói lung lay thì đừng mơ làm gì nữa."

Phó Dịch Bắc bật cười há miệng cắn lấy ngón tay cô.

"Vậy anh sẽ làm mà không nói."

Anh nhếch môi cười lưu manh, tay mạnh mẽ nâng eo cô lên nhắm chuẩn chậm rãi tiến vào trong.

"Ư."

Cơ thể được lấp đầy đến căng trướng, Tần Nguyệt khẽ rên một tiếng.

"Chặt thật đấy."

Cuối cùng vẫn không ngăn được tên này nói năng lưu manh, Tần Nguyệt cắn răng khẽ lắc eo vài cái khiến cho Phó Dịch Bắc phải hít vào một hơi.

"Giỏi lắm, tự mình động cho anh xem."

Anh nắm lấy eo cô bắt cô phải tự mình chuyển động, Tần Nguyệt cắn môi nhịn xuống tiếng rên rất phối hợp mà lắc lư eo nhỏ.

Phó Dịch Bắc hít vào một hơi thỏa mãn mà ngửa cổ ra phía sau, anh nhìn cô gái như yêu tinh trên người mình nhịn không được mà tiến tới ngậm lấy hai quả đào trêu ngươi trước mắt.

Tần Nguyệt ở trên anh không ngừng chuyển động, cô thở gấp ôm lấy đầu anh như muốn kéo ra mà lại như muốn anh mút mạnh hơn.

Tiếng thở gấp cùng tiếng giao hoan đầy gợi cảm vang khắp căn phòng, Phó Dịch Bắc chợt ôm lấy Tần Nguyệt đè cô nằm xuống.

Đem hai chân cô mở rộng, anh dùng chân phải chịu lực mà điên cuồng chuyển động đâm sâu vào bên trong cô.

"Ưm."

Sức anh quá mạnh Tần Nguyệt bị đẩy lùi về trước, cô vội vươn tay ôm chặt lấy cổ anh hai chân quấn quanh eo anh nghênh đón từng cái va chạm mà anh mang đến.

"Dịch Bắc..."

"Anh ở đây."

Nghe cô gọi anh cúi đầu hôn lên khoé mắt cô, Tần Nguyệt nức nở nỉ non nói:

"Ưm, chậm thôi."

"Ngoan, thêm một lát nữa."

Giọng nói anh khản đặc gợi cảm vang bên tai, hơi thở anh ngày càng khô ráp và gấp gáp, dưới thân lại như điên cuồng rút ra cắm vào không ngừng.

Tần Nguyệt biết anh sắp đến cực hạn, cô ôm chặt lấy anh cố tình phối hợp quấn quýt lấy anh.

Vận động kịch liệt đến mức chiếc giường bệnh rung lắc liên hồi, qua lúc lâu Phó Dịch Bắc chợt giữ chặt lấy eo Tần một mạnh mẽ đâm vào sâu bên trong cô.

"Ưm."

"Hừm."

Hai tiếng rên rỉ đầy thoả mãn đồng thời vang lên, nơi giao hợp một dòng chất lỏng nóng ấm tuôn trào nhưng Phó Dịch Bắc lại không có ý định rút ra.

Anh thở dốc gục đầu vào hõm vai cô nói khẽ.

"Mặt trăng nhỏ, chúng ta sinh con đi."

Tần Nguyệt cả người mồ hôi đầm đìa, cô ôm lấy anh cọ cọ má vào môi anh đáp:

"Vâng."