Phó Chính Khâm không phục liếc bà một cái sắc lẹm.
"Không tin thì bà gọi thằng nhóc Thẩm Thiên Thành đến xem, nó gặp cô bé kia rồi để nó đối chiếu với ảnh bà thời trẻ thử là biết ngay!"
Bạch Thanh Cát dĩ nhiên là không tin ông.
"Ông già rồi thì tém lại cái nết tí đi! Nào có tự dưng nói con riêng nhà người ta y hệt tôi lúc trẻ, bộ ông thấy nhà người ta chưa đủ xào xáo à?"
"Này..."
Phó Chính Khâm hơi suy tư lời bà một chút cảm thấy cũng có lý, vả lại ông còn chưa gặp mặt trực tiếp với Tần Nguyệt nên không dám nói chắc như lúc đầu nữa.
Nhưng còn chưa đợi ông nói thêm câu nào thì kẻ lắm mồm nhất nhà họ Thẩm đã tò te chạy xuống hưng phấn hỏi:
"Gì cơ ạ? Ai giống ai cơ ạ?"
Thẩm Thiên Thành như tìm ra được châu lục mới hứng khởi bay đến ôm lấy bà Thẩm cọ cọ.
"Nội ơi, cô bé Tần Nguyệt kia giống nội khi trẻ thật sao ạ?"
Bạch Thanh Cát yêu thương xoa đầu cháu trai, khẽ dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán anh.
"Con đừng nghe ông Phó con nói bậy, dù cho cô bé kia có giống bà khi trẻ thật thì cũng không được nói lung tung, người với người giống nhau không có chuyện gì lạ, nhưng nhà người ta còn đang có tranh chấp biết chưa?"
"Con biết rồi thưa nội."
Thẩm Thiên Thành mặt mày ngoan ngoãn lắng nghe còn không có mặt mũi cọ cọ mặt vào lòng bàn tay bà.
Nhưng không quá hai giây, lại nghe anh nói tiếp:
"Không thể nói công khai vậy thì mình có thể âm thầm quan sát được mà nội nhỉ? Nội cho con xin một tấm ảnh của nội trong thư phòng nhé! Con yêu nội nhất, moah!"
Không để bà Thẩm kịp trở tay, Thẩm Thiên Thành hôn chụt bà một cái rồi chạy biến lên tầng, sau đó lại chạy biến ra cửa.
Hôm qua gặp Tần Nguyệt anh chỉ nhìn sơ sơ, giờ nghe lén được ông bà nói chuyện khiến cho con sâu hiếu kỳ trong bụng Thẩm Thiên Thành ngo ngoe rục rịch.
Thế là một đường chạy thẳng đến Phó gia, trước kéo theo đồng bọn đi cùng cho đỡ ngại.
Bạch Thanh Cát sờ sờ má mình bất đắc dĩ bật cười thành tiếng.
"Thằng bé này, không biết bao giờ mới chịu lớn đây!"
Nghe bà cảm thán, Phó Chính Khâm cũng bật cười có chút hâm mộ nhìn bà.
"Tôi thì chỉ ước Dịch Bắc có thể hồn nhiên như Thiên Thành, lúc thằng bé làm nũng với tôi chắc là chuyện của mấy năm về trước rồi!"
Bạch Thanh Cát nhìn ánh mắt ưu tư của ông chỉ cười không đáp, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người mỗi tâm sự, không ai giúp được ai ngoại trừ chính bản thân họ.
Nhớ tới chuyện của chính mình bà cũng chỉ biết khe khẽ thở dài, không thể chia sẻ cũng không thể giải bày cùng ai!
Bên này Phó Dịch Bắc vừa mới gặm được miếng bánh mì sandwich vào miệng thì Thẩm Thiên Thành đã như một ngọn gió lao đến.
"Dịch Bắc, Dịch Bắc, cậu đi cùng mình đến La gia đi!"
Phó Dịch Bắc liếc tên mới sáng ra đã bị động kinh này, hờ hững lách người ngồi xuống bàn hai ngụm xử lý nốt cái sandwich trong tay rồi cầm thêm một cái nữa tiếp tục gặm.
"Nổi khùng thì biến chỗ khác cho tớ!"
Thẩm Thiên Thành tặc lưỡi không vui, đi đến giật cái bánh mì sandwich còn lại trong đĩa của Phó Dịch Bắc.
"Tớ không có nổi khùng, là ông Phó nói cô bé Tần Nguyệt kia giống bà nội tớ khi trẻ nên tớ rất hiếu kỳ!"
Ánh mắt hờ hững của Phó Dịch Bắc khẽ ngưng đọng lại, lần nữa nghiêm túc nhìn Thẩm Thiên Thành.
Chỉ thấy Thẩm Thiên Thành hung hăng gặm sandwich, móc trong túi ra tấm ảnh mới xin của bà nội đưa ra cho Phó Dịch Bắc xem.
"Nè cậu xem đi, có phải hơi giống không?"
Phó Dịch Bắc nhìn bức ảnh trắng đen trên tay Thẩm Thiên Thành, khó khăn nuốt miếng bánh mì kẹt ở cổ họng, anh cầm ly sữa bò lên uống một hơi.
"Được rồi, có khi nào cậu nổi khùng mà tớ không đưa đi tìm thuốc giải đâu!"
Thẩm Thiên Thành thấy Phó Dịch Bắc đã chịu thoả hiệp thì vui vẻ cất bức ảnh lại vào túi.
"Vậy mới là anh em chí cốt chứ! Cho xin miếng sữa uống ké coi!"
"Chí cốt cái con khí! Cốt ai nấy hốt thì có!"
Phó Dịch Bắc ghét bỏ đẩy cái ly qua cho Thẩm Thiên Thành, anh đứng lên đút tay vào túi đi trước.
Thẩm Thiên Thành trợn to mắt cố nuốt nửa cốc sữa xuống bụng vội đuổi theo sau Phó Dịch Bắc.