Tần Khả Linh ngồi trên bàn gỗ cũ kỹ ở căn phòng khách nhỏ hẹp, bà ho khù khụ nhìn con gái giờ này mới về thì lo lắng hỏi:
"Sao về trễ vậy con? Cả người sao bẩn thế kia!"
Tần Nguyệt mỉm cười ngọt ngào hai mắt cong cong ôm lấy cặp sách đi đến ngồi xuống cạnh bà.
"Con đạp xe không cẩn thận nên xuýt thì ngã vào vũng bùn ạ, còn may là chỉ bẩn chút chút thế thôi. Nếu không con sớm đã thành mèo con tắm bùn rồi mẹ sao nhận ra con được."
"Con đó, chỉ giỏi cái dẻo miệng. Không có trầy xước ở đâu đó chứ?"
Tần Nguyệt cười hì hì, dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay thô ráp gầy guộc của bà.
"Hoản hảo không chút sức mẻ ạ và cả con chỉ dẻo miệng với mẹ thôi à!"
Nghe cô nói thế Tần Khả Linh mới hơi an tâm đôi chút.
"Cẩn thận đừng để bản thân bị thương, nhất là không được để chảy máu nghe chưa?"
"Vâng... Con nhớ rõ lời mẹ dặn mà!"
Tần Nguyệt mỉm cười nhìn cả người mẹ ngày càng gầy đi, sâu trong ánh mắt vui tươi của cô không khỏi ánh lên tia xót xa.
"Mẹ, hôm nay mẹ lên thành phố B khám bệnh bác sĩ nói thế nào rồi ạ?"
Mẹ cô chỉ mới 34 tuổi lại vì lao lực quá độ mà dẫn đến bệnh tật quấn thân triền miên, ngay cả bàn tay không tính là to lớn của mẹ mà cô thường thích nắm lấy nhất cũng dần bị bệnh tật bào mòn chỉ còn mỗi da bọc xương.
Tần Khả Linh nghe con gái hỏi đến vấn đề này thì nụ cười có phần cứng đờ, tia buồn bã trong ánh mắt cũng bị bà rất nhanh giấu đi.
"Mọi thứ đều ổn, con đừng lo. Mau đi tắm rồi ăn cơm đi!"
Bà đưa tay véo má con gái, Tần Nguyệt mỉm cười biết bệnh tình bà không có tiến triển tốt nên cô cũng không dám nói nhiều.
Cô đứng lên cố gắng tránh chạm phải các vết thương dưới lớp quần áo do cuộc ẩu đả lúc chiều, tuy không chảy máu nhưng bầm tím thì có không ít chỗ a.
Từ trong cặp cô lấy ra phiếu điểm đặt lên bàn.
"Con đi tắm đây, sẵn tiện tặng mẹ món quà nho nhỏ nha. Con gái mẹ lại đứng nhất khối rồi đấy!"
Tần Khả Linh sững sốt sau đó là bật cười vui vẻ nói tốt mấy lần liền, Tần Nguyệt thấy mẹ vui thì cũng cười theo rồi xoay người rời đi.
Nhưng cô không biết lúc cô rời đi thì nước mắt của Tần Khả Linh cũng không nhịn được mà tuôn ra như mưa.
Và Tần Nguyệt cũng không biết được tối hôm nay cũng là ngày cuối cùng cô được làm nũng với mẹ.
Hôm sau là cuối tuần Tần Nguyệt vẫn theo thường lệ đi phụ quán cơm kiếm tiền phụ giúp mẹ.
Trong quán cơm đầu thôn Mã Lai, Tần Nguyệt đang cần mẫn rửa bát đĩa thì thím Hồ gần nhà hớt hải chạy đến lôi cô dậy.
"Tiểu Nguyệt, mau theo thím về nhà nhanh lên!"
Tay Tần Nguyệt còn cầm một cái đĩa bị thím Hồ lôi đi trong mờ mịt và bất an khó hiểu, cô vội hỏi thím:
"Thím Hồ có chuyện gì vậy ạ?"
Thím Hồ nước mắt quanh tròng thương xót nhìn cô nghẹn ngào nói:
"Mẹ cháu sắp không được rồi!"
Xoảng!
Cái đĩa trên tay Tần Nguyệt rơi xuống đất vỡ nát thành từng mảnh, tựa như tâm trí đã vỡ vụn của cô hiện tại.
Cô vùng ra khỏi tay thím Hồ co chân mà lao nhanh về nhà, cửa nhà nhỏ hẹp bị mở toang, Tần Nguyệt chạy thẳng vào trong đã thấy vài hàng xóm vây quanh nhà.
Cô chẳng màng đến đủ loại ánh mắt của họ mà chạy đến bên giường mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ sao thế? Mẹ đau ở đâu sao?"
Hốc mắt cô đỏ bừng, cánh môi run run, hai tay cũng run run nắm lấy tay mẹ.
Tần Khả Linh sức lực đã đến cực hạn, tựa một chiếc đèn cạn dầu đến khô khốc, hơi thở bà khó nhọc nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn con, chỉ tiếc là bà đã không còn sức để giơ tay sờ má con.
"A Nguyệt, là mẹ vô dụng làm khổ con. Ngay cả khi mẹ van nài ba con thì ông ấy cũng không muốn lo cho con giúp mẹ vài năm."
Tần Nguyệt cắn chặt môi nhưng nước mắt vẫn ầng ậc dâng lên làm nhoè đi gương mặt của mẹ, cô đưa tay dụi mắt đem tay mẹ áp lên má mình, cô lắc đầu nức nở nói:
"Con không khổ tí nào cả, con cũng không cần ba nuôi nấng, con chỉ cần mẹ thôi. Mẹ ơi mẹ ráng lên đi mẹ!"
Nước mắt cô rơi xuống lăn dài trên má thấm ướt tay bà, hai mắt Tần Khả Linh cũng nhập nhoè ánh lệ, bà cố gắng nói hết mấy lời căn dặn cuối cùng cho con.
"Không khóc, sau này không còn mẹ thì con cũng phải ráng sống thật tốt, thi vào trường đại học tốt rồi tìm một công việc tốt, con có vui vẻ thì mẹ cũng an tâm nới chín suối biết không?"
Tần Nguyệt nhịn không được nữa, nỗi sợ hãi khi mất đi mẹ như muốn nhấn chìm cô xuống vực sâu, cô khóc thất thanh lắc đầu nguầy nguậy.
"Mẹ đừng nói vậy mà, mẹ sẽ không sao mà!"
Hơi thở Tần Khả Linh ngày càng yếu đi nhưng trên môi bà vẫn là nụ hôn dịu dàng trấn an con.
"A Nguyệt, tự chăm sóc tốt bản thân mình. Mẹ phải... Đi rồi..."
Tần Nguyệt mở to hai mắt nhìn mẹ dần lịm đi, nhìn hơi thở thân thuộc của mẹ dần biến mất đi, cô như chết sững trong giây phút.
"Mẹ ơi!"
Cô nỉ non gọi nhưng mẹ đã vĩnh viễn không trả lời cô được nữa, thế giới của Tần Nguyệt như vỡ nát, tiếng kêu xé lòng của thiếu nữ thoáng chốc vang vọng khắp căn nhà nhỏ.
"Mẹ ơi! Đừng bỏ con mà! Mẹ ơi con xin mẹ mà!"
Nhưng dù cô có khóc đến lạc giọng, dù cô có nài nỉ thế nào thì mẹ cũng đã vĩnh viễn rời xa cô.
Người cô yêu nhất, người thân duy nhất của cô, đã không còn nữa rồi!
Theo tập tục ở đây xem xong giờ lành, linh cữu của Tần Khả Linh được tẫn vào sau một giờ bà tắt thở.
Tần Nguyệt túc trực bên giường bệnh như cái xác không hồn khư khư nắm lấy tay mẹ, cô cứ thế trơ mắt nhìn mẹ bị "nhốt" trong quan tài kia, sau đó lại tiếp tục ngây ngốc quỳ bên linh cữu của mẹ một bước cũng không chịu rời đi.
Ba ngày cúng viếng qua đi Tần Nguyệt cuối cùng cũng phải đi đến bước đường trơ mắt nhìn mẹ bị chôn vùi dưới đất sâu lạnh lẽo.
Từ lúc mẹ trút hơi thở cúi cùng cô khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó suốt ba ngày chẳng khóc chẳng nói năng gì.
Nhưng đến lúc hạ quan, tinh thần cô tựa sợi dây bị kéo căng đến mức đứt gãy làm đôi, Tần Nguyệt thét dài một tiếng "Mẹ ơi" sau đó cô liền ngất xỉu tại chỗ.
Suy cho cùng một thiếu nữ mới 16 tuổi phải chịu cảnh bơ vơ một mình khi mất đi mẹ thế kia, cô gắng gượng đến giây phút ấy cũng là cực hạn rồi.
Chỉ là sau cơn ác mộng dài kia Tần Nguyệt tỉnh dậy liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi cạnh giường mình, ánh mắt cô trầm tĩnh không chút gợn sóng mà nhìn ông.
La Thận Khâm cảm xúc trăm mối ngổn ngang nhìn đứa con gái sau 16 năm mới nhận mặt này mà không khỏi bùi ngùi nói: