Nguyễn Ân Vân cười hì hì nhưng không có ý tiếp tục hỏi sâu, vì trước khi cô nhập học Lý Nhã Vi đã oang oang thông báo với cả lớp rằng Tần Nguyệt là con riêng của La gia.
Nếu Tần Nguyệt nói ở gần nhà chắc hẳn là ở cùng một đại viện rồi.
Trình Duệ nhìn phần cơm trên bàn rồi lại nhìn tới vẻ mặt không tình nguyện của Tần Nguyệt, anh nói:
"Cậu không muốn đi thì đưa mình đi cho, dù gì mình cũng quen đường đi qua khối 12 bên kia hơn."
"Không sao, mình đi được rồi. Các cậu cứ tiếp tục ăn đi, mình đi trước."
Dù cô vẫn còn ngượng chuyện lúc sáng trên xe buýt nhưng cô đã đáp ứng lời Thẩm Thiên Thành nhờ vả thì sao có thể qua loa chuyển cho người khác.
Cô nói xong thì đứng lên rời đi, Lưu Khiêm Thuận tặc lưỡi nghiêng đầu đá lông nheo với Trình Duệ một cái.
"Là đưa cơm cho anh cậu đó hả?"
Trình Duệ mím môi ngửa đầu uống một hớp nước không đáp lời Lưu Khiêm Thuận mà đưa ánh mắt nhìn theo Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt nhìn giờ không còn sớm nên vừa ra khỏi căn tin cô liền co chân chạy về phía toà nhà khối 12.
Một đường chạy thẳng vào trong, vì là học sinh khối khác nên cô rước lấy không ít ánh nhìn của mọi người.
Đi lên 3 tầng lầu Tần Nguyệt đã có chút thở gấp, cô đi đến cửa sau lớp 12a ló đầu nhìn vào trong.
Giờ nghỉ trưa phòng học vậy mà khá yên tĩnh, tốp năm tốp ba học sinh vây quanh tám chuyện nhưng lại khá ăn ý mà tránh xa bàn học ở cuối lớp trong góc tường cạnh cửa sổ.
Đập vào mắt Tần Nguyệt chính là cái đầu rối bời hệt lúc sáng của Phó Dịch Bắc, anh nằm sấp lên bàn dùng sách che mặt lại mà ngủ.
Cô thập thò ở cửa lớp rất nhanh đã có một nam sinh ngồi gần đó chú ý, người kia thấy cô trông khá xinh thế là tiến lên bắt chuyện.
"Bẳng tên màu lục, em là học sinh khối 11 à? Đến lớp anh tìm ai đây?"
Trường trung học phổ thông thành phố B gồm ba khối 10, 11, 12 lần lượt theo đó bảng tên các khối sẽ có màu xanh dương, xanh lục và đỏ.
Nam sinh kia nhìn phát là biết nên gọi em ngọt sớt, Tần Nguyệt đứng thẳng người cô đưa tay chỉ vào trong nói:
"Em tìm Phó Dịch Bắc, anh có thể gọi anh ấy ra hộ em không?"
Nụ cười trên môi nam sinh thoáng cứng đờ, anh ta liếc Tần Nguyệt một cái lại liếc đến người đang ngủ say như chết trong kia.
Anh ta cười ngại một tiếng sờ sờ mũi đáp:
"À, hay em cứ vào đại đi. Cậu ấy đang ngủ anh không tiện đánh thức lắm!"
Đùa hả? Phó Dịch Bắc nóng nảy nhất là lúc ngủ, cũng chỉ có mỗi Thẩm Thiên Thành dám đi gọi anh dậy mà không bị ăn đánh mà thôi.
"Được không ạ?"
Tần Nguyệt ngập ngừng hỏi, nam sinh kia liền xua tay cười giả lả đáp:
"Có sao đâu, em cứ vào tự nhiên thôi! Đừng ngại mau vào đi."
Thấy nam sinh kia nói như thế tuy Tần Nguyệt thấy hơi ngại nhưng rồi vẫn cất bước đi vào trong.
Trong ánh mắt tò mò của đám học sinh lớp 12a Tần Nguyệt cất bước đi đến trước bàn thiếu niên kia, nhỏ giọng gọi:
"Phó Dịch Bắc."
Không có phản ứng, cô lại gọi thêm một tiếng lần này cô tăng thêm chút âm lượng.
"Phó Dịch Bắc!"
Nhưng, ngủ say như chết là có thật! Anh căn bản không thèm nhúc nhích dù một chút.
Tần Nguyệt nhìn thời gian nghỉ trưa chẳng còn dư dả bao nhiêu, cô không thèm kiêng dè nữa trực tiếp đưa tay vỗ vỗ lên vai anh.
"Phó Dịch Bắc, anh dậy đi."
Phó Dịch Bắc cày game cả đêm tranh thủ giờ nghỉ trưa để ngủ bù, bị người khác quấy rối anh lập tức cáu bẩn đột ngột ngồi thẳng người dậy lớn giọng quát:
"Mẹ nó, có im cho người khác ngủ không? Có tin tôi..."
Một chữ "đánh" còn chưa thốt ra Phó Dịch Bắc đã lập tức ngậm miệng lại, anh chớp mắt đưa tay lên dụi dụi hai cái sau đó lại nhìn kỹ người trước mặt.
"Sao cô lại ở đây?"
Tần Nguyệt bị quát cho ngu người, tay giơ ra còn chưa kịp thu về, không dám chớp mắt bất động nhìn anh chằm chằm.
"Tôi..."
Nhìn nét giận dữ chưa tan trên ấn đường của thiếu niên, Tần Nguyệt nuốt nước bọt giơ túi thức ăn lên.
"Anh Thẩm bảo tôi mang cơm đến cho anh."
Phó Dịch Bắc đưa tay cào tóc thấp giọng chửi hai tiếng với tên Thẩm Thiên Thành vô trách nhiệm kia, anh giơ tay giật lấy túi thức ăn giọng miễn cưỡng nói:
"Cảm ơn."
Tần Nguyệt mím môi gật đầu một cái rồi co chân chạy đi luôn, người gì vừa xấu tính vừa dữ dằn! Sau này anh Thẩm có nhờ, cô cũng không đi đưa cơm cho anh nữa đâu.
Phó Dịch Bắc thấy hơi nhức nhức đầu, nhìn túi thức ăn lại nhìn bóng dáng khuất xa của Tần Nguyệt anh bực bội mở túi thức ăn ra hậm hực nuốt cơm như nhai rơm.
Một ngày học rất nhanh liền trôi qua Tần Nguyệt bắt chuyến xe buýt lúc 5 giờ 30 đi về đại viện, cô không gặp Phó Dịch Bắc cũng không chạm mặt Lý Tuệ Mẫn hay La Tuệ Lăng.
Cứ thế về phòng tắm rửa ăn cơm, xong xuôi liền lôi bài tập ra làm. Lúc đồng hồ điểm 20 giờ 30 phút Tần Nguyệt đã hoàn thành xong bài tập về nhà.
Cô vươn vai một cái, nhìn ra vầng trăng tròn bên ngoài cửa sổ cô không khỏi thầm cảm thán mới đó mà cô đã sống ở đây được một tháng rồi!
Nghĩ nghĩ cô liền đứng lên nhẹ chân đi ra khỏi nhà, tự mình tản bộ một vòng cho khuây khỏa.
So với ngày đầu đến đại viện cô chỉ biết mỗi rừng cây nhỏ thì giờ đây Tần Nguyệt đã có thể nhớ đường mà dạo quanh khắp đại viện.
Lững thững đi qua một khuôn viên nhỏ, Tần Nguyệt lơ đãng nhìn thì thấy ngay một dáng người cao ráo đang đứng thẳng tắp cách đó không xa.
Trên người anh vẫn là bộ đồng phục kia, mái tóc vẫn là cái kiểu tổ quạ như cũ, có khác thì chính là hiện tại cả người anh đều nhễ nhại mồ hôi, vẻ mặt ngoan cường bờ môi mím chặt trong cực kỳ cố chấp.