Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 37: TẦN NGUYỆT ĐẾN PHÓ GIA.



Sau khi cắt chỉ vết thương xong Tần Nguyệt cảm thấy cả người nhẹ đi không ít, cái cây nạng mà cô mang theo bên mình gần nửa tháng kia cuối cùng cũng có thể trả cho Phó Dịch Bắc.

Có điều lúc cô trả sắc mặt anh không được tốt cho lắm, chắc là anh chê cô sài cũ xong rồi mới chịu trả, nhưng cô nghèo không có tiền trả lại anh nên chỉ biết cười trừ chạy lấy người.

Phó Dịch Bắc nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ăn cơm lẹ chút, để tôi mà chờ lâu thì em khỏi cần bổ túc nữa!"

Cô đây là trù anh về sau gãy chân để được sài cái nạng chết tiệt này đó à!

Tần Nguyệt vẩy vẩy tay với anh, cười tới vô tội đáp:

"Biết rồi."

Dù chân đã cắt chỉ nhưng vì vết thương mới kéo da non nên Tần Nguyệt không dám đi nhanh, lúc đi vào nhà thì đã thấy một nhà ba người La Thận Khâm đang ăn cơm tối.

Ông vừa liếc mắt đã thấy cô vội buông đũa xuống hỏi:

"Đi cắt chỉ về rồi hả con?"

Tần Nguyệt nhìn qua cười nhẹ đáp:

"Vâng ạ."

"Vậy tới ăn cơm luôn đi con, cũng tới giờ cơm rồi."

La Thận Khâm đứng lên muốn đi tới kéo tay cô, đã lâu thế rồi ông không thể để con bé cứ ăn uống trong phòng ngủ mãi như thế.

Nhưng phụ ý nghĩ của ông, Tần Nguyệt đã nhanh hơn một bước từ chối.

"Con không đói ạ, con về phòng trước đây."

Cô mặc kệ La Thận Khâm còn đang muốn khuyên can cùng ánh mắt như dao của Lý Tuệ Mẫn mà xoay người lên tầng.

Nhưng như thế vẫn không làm hài lòng Lý Tuệ Mẫn, chỉ nghe bà ta ở phía sau chanh chua nói:

"Nếu ông dám để nó ăn cơm cùng mẹ con tôi thì đừng trách tôi hất đổ hết mâm cơm này!"

"Bà ít nói chút đi!"

"Tôi cứ nói đấy thì sao?"



Có lẽ về sau sẽ là những lời cãi vã nhưng Tần Nguyệt đã về đến phòng của mình cũng không nghe thấy một lời nào nữa.

Cô tắm rửa sơ qua một lượt lúc đi ra thím Hà lại hiếm khi đem cơm lên trễ như vậy, giờ cũng chẳng thấy đâu!

Tần Nguyệt không muốn nghĩ cũng không muốn chờ nữa liền ôm lấy tập vở đi đến Phó gia.

Bóng dáng thiếu nữ gầy yếu trong ánh đèn đêm trải dài trên đường, La Tuệ Lăng từ ban công nhìn xuống ánh mắt hơi đanh lại.

Tên Triệu Cảnh Dật vô dụng kia được việc thì ít bại sự có thừa, nếu ngày đó cô ta không vội đi trấn an dụ dỗ anh ta thì có lẽ Phó Dịch Bắc cũng đã đánh hơi được chuyện lần này không chỉ đơn giản như thế!

Tần Nguyệt một đường đến thẳng Phó gia, đây là lần đầu tiên cô đến đây lại trong tâm trạng mơ màng như thế, cho nên khi nhìn Phó Dịch Bắc còn đang ngồi trên bàn cơm cô cuống tới mức ngón chân đều cuộn lại với nhau.

"À, con chào ông ạ. Con đến không đúng lúc lắm, con xin phép về trước ạ."

Giờ cô đã biết ông cụ lần trước phạt Phó Dịch Bắc là ông nội của anh, có ông ở đây thì ông là lớn nhất xin phép ông chắc là ổn rồi.

Tại vì cô luống cuống một phần âu cũng là trên bàn còn có hai người, là Trình Duệ và một người phụ nữ trung niên trong khá xinh đẹp.

Cho đến bây giờ Tần Nguyệt cũng không hề biết được Phó Dịch Bắc và Trình Duệ sống cùng một nhà!

"Ồ Tần Nguyệt đó à, đến rồi thì vào dùng cơm luôn đi con."

Ông Phó thấy là Tần Nguyệt thì cười cong cả nếp nhăn ở khoé mắt, vẩy tay nói:

"Dạ thôi ạ!"

"Ấy đừng có ngại, mau vào ngồi đi con!"

Phó Dịch Bắc nhai cơm trong miệng nhìn giờ còn rất sớm, tính ra từ lúc hai người tách nhau ra còn chưa được nửa tiếng mà cô đã đến rồi.

Thiết nghĩ cô cũng không ngoan tới mức vì lời của anh mà ăn cơm tắm rửa trong chưa đầy nửa tiếng đâu nhỉ?

Khi Tần Nguyệt còn đang xua tay ngại ngùng muốn rời đi thì Phó Dịch Bắc đã đi đến trực tiếp kéo cô ngồi xuống ghế cạnh mình.

"Phó Dịch Bắc!"

Tần Nguyệt thấp giọng gọi muốn giãy khỏi tay anh, nhưng sức cô không so lại anh nên bị anh ấn một cái đã ngồi phịch xuống ghế.

Trình Nhã thấy thế thì cười hiền nói:

"Để dì đi lấy bát đũa cho."



"Không cần phiền thế!"

Phó Dịch Bắc lạnh nhạt nói nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người giúp việc đứng một bên.

"Cô đi lấy hộ cháu một bộ bát đũa."

Trình Nhã cười gượng cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm như ăn cát đá.

Người giúp đỡ gật đầu nhanh nhẹn mang lên cho Tần Nguyệt một bộ bát đũa, mắt thấy không khí trên bàn ăn còn kì lạ hơn cả La gia Tần Nguyệt ngồi không yên cứ nhích mông tới lui mãi.

Phó Dịch Bắc xới cho cô một bát cơm đầy, nhìn cô như ngồi trên đống than thì cười khẽ bên tai cô nói:

"Ăn cơm nhanh đi."

Tần Nguyệt liếc mắt nhìn anh, cô đâm lao thì phải theo lao dè dặt cầm đũa lên ăn cơm, mà phải nói là cô hơi đói thật.

Ông cụ Phó liếc mắt nhìn cháu trai mình một cái, ánh mắt đảo quanh ông cười gắp cho Tần Nguyệt một đũa trứng chiên khổ qua.

"Tự nhiên đi con đừng ngại, ở đây con đều quen biết cả mà! Không phải lần trước còn nói Trình Duệ là bạn cùng bàn con đó sao!"

Trình Duệ vẫn luôn nhìn cô nảy giờ, nghe ông nội nhắc đến mình anh cười liền đáp:

"Cậu ấy là thế đấy ông à!"

Nói xong anh đem một cái đĩa sạch qua trước mặt Tần Nguyệt.

"Cậu không ăn được khổ qua thì lựa ra đây."

Ông nội Phó cũng giật mình hỏi:

"Con không ăn được khổ qua sao?"

Tần Nguyệt đang ngốn cơm trắng vào miệng nghe thế thì khẽ chớp mắt nhìn bọn họ, đồ ăn là do ông Phó gắp cô không dám bỏ đâu!

Lúc cô còn đang phân vân thì một đôi đũa đã thò qua đem miếng trứng chiên kia gắp đi, Tần Nguyệt mở to mắt nhìn theo chỉ thấy Phó Dịch Bắc tự nhiên như không nhét vào miệng mình.

Thấy cô nhìn, anh lại gắp một cái đùi gà bỏ vào bát cô.

"Ăn đi."

Một, hai, ba, bốn cặp mắt đều nhìn Phó Dịch Bắc như người ngoài hành tinh mà anh thì ngược lại không thèm để ai vào mắt tiếp tục cuối đầu ăn cơm.