Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 4: CHÚNG TA CHẲNG LIÊN QUAN, TẠI SAO TÔI PHẢI VUI?



"Này, cậu ngẩn người gì đấy?"

Thẩm Thiên Thành mặt mày rạng rỡ cười hì hì đi đến vỗ bả vai Phó Dịch Bắc một cái.

Phó Dịch Bắc thu tầm mắt trên bóng lưng thiếu nữ kia về, anh tung hứng quả bóng trên tay lơ đãng nói:

"Không có gì."

Thẩm Thiên Thành còn lâu mới tin, anh bĩu môi hất cằm về phía Tần Nguyệt xa xa kia hỏi:

"Mấy nay La gia gà bay chó sủa, cô gái kia chắc là con riêng của chú La nhỉ?"

Phó Dịch Bắc cụp mắt xoay người trở lại sân bóng.

"Cậu bớt nhiều chuyện đi."

Anh liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Thành một cái lại chạm phải cánh tay bị trày một đường dài của Thẩm Thiên Thành mà không khỏi cau chặt mày, anh kéo tay cậu ta qua bực bội hỏi:

"Cậu lại va quẹt lung tung ở đâu vậy hả?"

Thẩm Thiên Thành cười hì hì rút tay về giấu ra sau lưng.

"Trầy sơ sơ thôi mà."

Phó Dịch Bắc chán chả buồn nói với Thẩm Thiên Thành.

"Hừ, biết thân biết phận chút đi. Đừng gây chuyện đỗ máu rồi kêu người giúp, bà nội cậu sức yếu không kham nổi máu cho cậu đâu."

"Dịch Bắc này, tớ chỉ là có nhóm máu AB- hiếm thôi mà. Chứ có phải chứng rối loạn đông máu đâu, cậu quan tâm thái quá hệt mẹ tớ vậy!"

Nghe Thẩm Thiên Thành còn lải nhải được, Phó Dịch Bắc không thèm nhìn anh ta nữa trực tiếp chạy thẳng vào sân bóng.

"Quỷ mới thèm quan tâm cậu!"

Còn không biết năm 10 tuổi là tên nào té từ trên cây xuống khiến bắp đùi bị rạch toạc một đường dài sâu hoắm, chảy máu nhiều đến mức phải đợi bà Thẩm đến bệnh viện truyền máu gấp cho.

Mà Tần Nguyệt bên này theo La Thận Khâm đi đến trước cửa một căn biệt thự hai tầng, La Thận Khâm trực tiếp nắm tay dẫn cô vào trong như muốn tiếp thêm sự tự tin cho cô.



Nhưng tiếc là, cô không có nhiều sự tự tin để bước vào gia đình của người khác như ông tưởng.

"Tôi đã nói không cho phép ông dẫn nó về đây rồi mà!"

Xoảng một tiếng, bình hoa sứ đắt tiền bị đập nát cạnh chân Tần Nguyệt khiến cô giật nảy mình.

Người phụ nữ vẻ ngoài quý khí đoan trang là thế lại đang dùng ánh mắt giận dữ và căm phẫn nhìn cô và La Thận Khâm chằm chằm.

"Tuệ Mẫn, chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi mà!"

La Thận Khâm nhíu mày đem Tần Nguyệt giấu sau lưng mình, chỉ nghe Lý Tuệ Mẫn cười khẩy hét ầm lên.

"Nhưng tôi đã đồng ý chưa? Ông ăn vụn bên ngoài giờ còn muốn mang cái thứ nghiệt chủng kia về, ông có còn cô tôi là vợ ông không?"

La Thận Khâm mím môi nói với thím Hà giúp việc đang đứng một bên.

"Thím trông Tần Nguyệt giúp tôi, cho người đi sửa sang lại phòng của con bé đi."

"Tôi đã nói không cho nó ở lại cái nhà này, ai dám trái lời thì nghỉ việc hết cho tôi!"

Lý Tuệ Mẫn lại giận dữ hét lên, La Thận Khâm nói rồi ông thả tay Tần Nguyệt ra đi đến kéo Lý Tuệ Mẫn lên tầng.

"Ông buông tôi ra! Cái thứ con hoang đó không được phép ở lại nhà tôi ông nghe chưa!"

La Thận Khâm mím môi một đường kéo Lý Tuệ Mẫn vào thư phòng đóng sầm cửa lại, ông cố gắng đè xuống sự tức giận nói năng rõ ràng với bà.

"Bà đừng một chữ nghiệt chủng, hai chữ con hoang mà mắng nhiếc con bé như thế được không? Nó còn nhỏ, như thế sẽ tổn thương đến nó."

"Vậy thì sao? Mẹ nó phá hoại gia đình người khác thì nó định sẵn đã là con hoang rồi!"

Làm vợ chồng gần 20 năm đùng một cái biết được ông ngoại tình còn con riêng trạc tuổi con mình, Lý Tuệ Mẫn không có cách nào chấp nhận sự thật này.

Mà bà càng phẫn nộ cùng đau đớn hơn là, ông vậy mà bất chấp tất cả cũng muốn mang đứa con hoang kia về!

Sắc mặt La Thận Khâm ngày càng tối sầm đi, ông gằn từng cố gắng lý giải với bà.



"Tuệ Mẫn, con bé sống cơ cực mười mấy năm ngay cả ba nó là ai nó cũng không biết. Giờ mẹ nó mất rồi, bà nghĩ tôi có thể trơ mắt nhìn nó sống bơ vơ một mình như thế sao? Ngoại tình là tôi sai, bà muốn mắng muốn đánh thì trút lên người tôi là được, Tần Nguyệt nó vô tội."

Lý Tuệ Mẫn bật cười thành tiếng nhưng nước mắt lại rơi xuống như mưa, bà chỉ tay ra bên ngoài đau đớn hỏi ông:

"Nó vô tội! Vậy con tôi có tội tình gì? Bây giờ ai cũng chê cười xì xầm bàn tán sau lưng con bé, tôi hỏi ông Tuệ Lăng có tội sao? Nó không phải là con ông sao?"

La Thận Khâm nhất thời cứng họng, một lúc lâu sau ông khó khăn đáp lời bà.

"Không ai có tội cả, là do tôi làm người không đứng đắn. Nhưng Tuệ Mẫn, coi như tôi xin bà để Tần Nguyệt ở lại có được không?"

Hai người lớn ầm ĩ cãi vã trên tầng, Tần Nguyệt ngồi dưới phòng khách nghe không sót một chữ.

Cô cụp mắt nhìn mười ngón tay đang xoắn xuýt với nhau của mình mà trầm mặc thật lâu.

"Mẹ cô và cô phá hủy gia đình người khác như thế vui không?"

Bất chợt bên tai vang lên một giọng nói mềm mại nghẹn ngào pha chút tủi hờn oán trách, Tần Nguyệt ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đứng đối diện mình.

La Tuệ Lăng nước mắt lưng tròng, hai tay nắm chặt gấu váy lụa xinh đẹp của mình, cô vươn mắt như lên án nhìn Tần Nguyệt nghẹn ngào nói:

"Gia đình tôi tan nát như thế, cô vui rồi chứ?"

Tần Nguyệt hơi rũ mi nhìn xuống chiếc quần jeans bạc màu trên chân mình, cô bất chợt cười nhẹ tênh thản nhiên nhìn La Tuệ Lăng đang chực khóc đáp:

"Chúng ta chẳng liên quan, tại sao tôi phải vui?"

Cô đến đây chỉ để ăn nhờ ở đậu sau đó trả tiền sòng phẳng, nào có liên quan đến gia đình bọn họ.

Cô chỉ là con của mẹ cô mà thôi!

"Cô... quá đáng mà!"

La Tuệ Lăng tức đến bật khóc, cô ôm mặt chạy ra khỏi nhà.

Bên tai Tần Nguyệt cứ văng vẳng tiếng khóc của La Tuệ Lăng và tiếng mắng chửi của Lý Tuệ Mẫn, cô cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Và có hơi nhớ mẹ rồi.