Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 56: Buổi sáng ở thẩm gia



Cũng không đợi La Thận Khâm rối rắm quá nhiều về việc điều tra từ đâu, rạng sáng hôm đó có một bạn học quay được clip đoạn Tần Nguyệt vấp té.

Vốn là cắt ghép thêm mắm dặm muối xúi quẩy thế nào bị Thẩm Thiên Thành làm cú đêm bắt được, thế là chuyện đến tai Phó Dịch Bắc rất nhanh đã có một video clip hoàn chỉnh từ lúc Lý Nhã Vi giẫm váy Tần Nguyệt đến hết.

Phó Dịch Bắc chỉ nhẹ tênh gửi thẳng sang cho La Thận Khâm nhưng chẳng khác nào tát vào mặt ông một cái đau điếng.

Trời còn chưa sáng trong phòng ngủ chính của La gia lại bắt đầu ầm ĩ tiếng cãi vã cùng tiếng khóc toáng của Lý Tuệ Mẫn.

Vì ngủ nhờ nhà người khác Tần Nguyệt ngủ không quá say ngay khi trời vừa sáng cô đã tỉnh giấc, chạy vào phòng tắm cô rửa mặt đánh răng qua loa rồi rón rén mở cửa ra ngoài.

Nhưng vừa mở cửa đã gặp ngay Trần Diệp bước tới, bà có hơi ngạc nhiên mỉm cười nói:

"Cô còn sợ đánh thức con không ngờ con dậy sớm thế này, mau thay quần áo rồi xuống tầng ăn sáng đi con."

Bà vừa nói vừa đưa qua một túi giấy cho Tần Nguyệt, cô ngại ngùng nhận lấy nói cảm ơn với bà rồi trở về phòng thay quần áo.

Trên bàn ăn của Thẩm gia tuy còn rất sớm nhưng mọi người đều có mặt đầy đủ, ngay cả Thẩm Thiên Thành mở mắt không lên cũng ráng ngồi ở đó uống sữa trong ngái ngủ.

Bà Bạch Thanh Cát nhìn thấy Tần Nguyệt thì vẩy tay với cô.

"Bé con, sang đây ngồi cạnh bà."

Tần Nguyệt mím môi ngập ngừng đi tới định ngồi xuống cạnh Thẩm Thiên Thành nhưng ấn theo lời bà thì cô ngồi ở đây có làm bà phật lòng không?

Bà Bạch Thanh Cát nhìn liền biết cô đang rối rắm cái gì bà vốn ngồi ở chủ vị, Thẩm Thanh Ngạn và Trần Diệp ngồi bên phải còn Thẩm Thiên Thành là ngồi bên tay trái bà, thế là...



"Thiên Thành con sang ghế kia ngồi đi."

Thẩm Thiên Thành còn đang mơ màng trên mây, nghe được lời bà nội thì theo thói quen làm theo không chút chần chừ, cho đến khi Tần Nguyệt ngồi vào chỗ của anh rồi anh mới phản ứng lại được.

"Ủa!"

"Uống sữa của con đi!"

Thẩm Thiên Thành còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đã bị Thẩm Thanh Ngạn trừng mắt, anh chỉ biết chớp chớp mắt há miệng uống sữa tiếp.

Tần Nguyệt ngồi xuống rồi lại càng lúng túng hơn, người làm bê thức ăn lên cô liền nâng cốc sữa nóng lên uống.

Cô cứ lén nhìn Thẩm Thanh Ngạn mãi mà nói đúng hơn là bộ quân phục thẳng thớm nghiêm trang của ông.

Thẩm Thanh Ngạn thấy cô bé cứ lén nhìn mình ông hơi khó hiểu cau mày hỏi:

"Cháu nhìn gì?"

Tim Tần Nguyệt giật thót cô vội xua tay nói:

"Dạ không có gì, cháu lần đầu tiên thấy có người mặc quân phục oai phong như vậy nên lén nhìn nhiều ạ."

Dáng người Thẩm Thanh Ngạn cao lớn oai phong, ông mặc trên người bộ quân phục màu xanh dương nghiêm trang, trên cầu vai là cấp hiệu nền vàng viền xanh dương với hai ngôi sao vàng lấp lánh.

Thấy Tần Nguyệt lúng túng Trần Diệp khẽ huých tay chồng một cái.

"Ông đừng doạ con bé!"

Thẩm Thanh Ngạn ăn to nói lớn đã quen chứ không có ý la rầy Tần Nguyệt, được vợ nhắc nhở ông hắng giọng cười nói:

"Nếu con thích vậy dọn qua nhà chú ở đi bảo đảm ngày nào cũng được ngắm, chứ cái tên La Thận Khâm kia suốt ngày bận mỗi cái áo màu trắng trông chán lắm!"

Khụ khụ!

Tần Nguyệt sặc mất ngụm sữa trong cổ họng, hình như chú Thẩm không yêu thích ba cô cho lắm?

Bạch Thanh Cát buồn cười đưa tay vỗ vỗ lưng cho Tần Nguyệt.

"Chú Thẩm của con không biết pha trò cho lắm!"



Tần Nguyệt ráng thở lấy hơi mỉm cười còn khó coi hơn cả khóc lắc đầu với bà.

"Không ạ, chú ấy rất vui tính ạ!"

Bạch Thanh Ngạn hiền từ sờ tóc cô.

"Để bà thắt bím tóc cho cháu nhé? Ăn uống mà xoã tóc không tiện đâu."

Không đợi Tần Nguyệt phản ứng bà đã nhẹ nhàng xoay người cô lại, bàn tay luồng vào tóc cô.

Cả người Tần Nguyệt tê dại ngay tắc lự, cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc này hệt như lúc mẹ chải tóc cho cô vậy.

Cúi đầu nhìn chiếc váy trên người Tần Nguyệt nhẹ nhàng sờ lên chất vải mềm mại của nó, đây là chiếc váy thứ ba cô có được từ khi mẹ mất. Tuy nó không lộng lẫy như hai chiếc váy Phó Dịch Bắc tặng nhưng cô lại vô cùng thích.

Bà Bạch Thanh Cát thuần thục thắt cho Tần Nguyệt một bím tóc xinh đẹp, bà nhận lấy dây thun từ người làm buộc lại cho cô.

"Bé con, năm nay con bao nhiêu tuổi?"

Tần Nguyệt yêu thích không rời tay sờ sờ bím tóc, cô xoay người vui vẻ đáp lời bà.

"Dạ cuối năm nay vừa tròn 17 ạ."

"Ồ, vậy là nhỏ hơn Thiên Thành 1 tuổi sao!"

Giọng bà hơi cao thể hiện rõ sự thích thú nhưng không ai thấy được một tia tiếc thương xẹt qua trong ánh mắt già nua của bà.

Nếu con gái bà còn sống chắc hẳn lúc nó ở độ tuổi này cũng sẽ hồn nhiên xinh xắn như bé con trước mắt, chỉ tiếc là năm đó lúc bà ôm được con thì thi thể nhỏ xíu kia đã tím tái lạnh tanh!

Tần Nguyệt sờ bím tóc hồn nhiên không biết gì nhẹ giọng khen bà tấm tắc.

"Bà khéo tay thật ạ, bím tóc này xinh quá!"

Bà Bạch Thanh Cát hồi thần đưa tay vuốt tóc cô, đùa vui một câu:

"Ta vốn luyện tập để thắt bím tóc cho cháu gái nào ngờ lại gặp ngay thằng bé Thiên Thành này tòi ra!"

Tần Nguyệt chớp mắt nhìn qua Thẩm Thiên Thành bên cạnh, lúc này anh ta đã tỉnh ngủ đón được ánh mắt cô thì bĩu môi.

"Em đừng nhìn, rất nhanh anh sẽ đi phẫu thuật thay đổi giới tính. Ối!"



Một múi quýt ném thẳng vào mặt Thẩm Thiên Thành chỉ thấy Thẩm Thanh Ngạn trừng mắt hung hăng nói:

"Con dám nói nhăng nói cuội coi chừng lão tử bẻ răng con!"

Tần Nguyệt vội thu tầm mắt về cố lắm mới nén được nụ cười lại vô tình bắt gặp nụ cười của bà Bạch Thanh Cát, thế là hai người nhìn nhau cười phá lên.

Chỉ tội mỗi Thẩm Thiên Thành nhặt múi quýt kia nhét vào miệng ăn ngấu nghiến như trả thù.

"Mọi người chỉ giỏi lấy con ra làm niềm vui thôi!"

Đương lúc anh ta tố khổ kêu ca thì khoé mắt liếc thấy bóng dáng quen thuộc liền hớn hở chạy như bay đến.

"Tiểu Bắc, cậu đến bênh tớ đúng không!"

Nhưng tiếc là chưa ôm được người đã bị xách cổ áo ném qua một bên.

"Con chào cô chú, con chào bà nội ạ."

Trần Diệp tươi cười nói:

"Tiểu Bắc tới à, mau ngồi xuống ăn sáng đi con."

Phó Dịch Bắc không khách sáo tự nhiên ngồi xuống cạnh Tần Nguyệt còn nháy mắt với cô một cái.

Không một ai thèm để ý tới Thẩm Thiên Thành xụ mặt đứng một bên, giờ thì hay rồi ngay cả chỗ ngồi cũng bị Phó Dịch Bắc cướp luôn.