Náo nhiệt một phen Trần Diệp đi ra gọi cả nhà vào dùng cơm, vừa vào trong đã thấy ngay ở giữa bàn ăn là một chiếc bánh kem khá to và xinh xắn.
Thẩm Thiên Thành yô một tiếng liền thò tay muốn quết ít bánh kem nếm thử, thì bốp một cái bị Trần Diệp đánh.
"Ăn không coi trước sau! Mau về chỗ của mình đi."
Thẩm Thiên Thành bĩu môi đi tới cái ghế cách bà Bạch Thanh Cát hai vị trí ngồi xuống, làu bàu:
"Nội hết thương con, mẹ cũng không thương nốt!"
Ngay cả bánh sinh nhật nội cũng chỉ mới tự tay làm cho em gái nhỏ, còn anh thì không có.
Phó Dịch Bắc theo Tần Nguyệt ngồi xuống hai cái ghế trống kia, vỗ vào ót Thẩm Thiên Thành một cái.
"Bớt phân bì đi, cậu xem mình bao lớn rồi hả?"
Thẩm Thiên Thành hứ một tiếng:
"Lớn hơn em gái nhỏ 1 tuổi chứ nhiêu!"
"Ngậm miệng lại, đồ không biết xấu hổ!"
Phó Dịch Bắc nghe mà lùng bùng lỗ tai liền nhét một cái sủi cảo vào mồm Thẩm Thiên Thành.
Thẩm Thanh Ngạn cũng vừa xuống tới, nhìn con trai bị nhét cho đầy mồm toàn sủi cảo ngược lại ông còn khá vui vẻ.
"Chặn họng được nó thì lỗ tai ta cũng yên tĩnh hẳn."
Ông và vợ cũng đâu hướng ngoại lắm thế, sao đẻ ra thằng con cái mỏ hướng tùm lum?
Thẩm Thiên Thành tức tới trợn mắt. Mọi người nhìn mà không khỏi bật cười thành tiếng, bà Bạch Thanh Cát nói:
"Được rồi, mau đốt nến cho bé con cầu nguyện rồi chia cho Thiên Thành ăn."
"Nội..."
Thẩm Thiên Thành thấy người cuối cùng trong nhà cũng muốn trêu mình thì dậm chân bình bịch kháng nghị.
Cả nhà lại bật cười lần nữa, rồi cũng chiều theo ý phân bì của Thẩm Thiên Thành đốt nến cho Tần Nguyệt cầu nguyện trước.
Đứng trước ánh nến ấm áp và ánh nhìn đầy trìu mến của mọi người, Tần Nguyệt nhoẻn môi chấp hai tay trước ngực nhắm mắt thầm nguyện cầu.
"Mong cầu những người tôi yêu thương luôn được mạnh khỏe bình an."
"Em gái, ước gì lâu vậy. Mau thổi nến đi! Sinh nhật ước nguyện chỉ để đủ hình thức thôi à."
Đương lúc cảm xúc Tần Nguyệt dâng trào thì bị một câu này của Thẩm Thiên Thành phá rối, cô bất đắc dĩ mở mắt phì cười.
"Anh đừng nôn nóng, em tặng anh luôn cái bánh này không cần chia."
Thẩm Thiên Thành nháy mắt cười nói:
"Vậy anh cảm ơn trước nha."
Lần này Thẩm Thiên Thành lắm lời nhưng lại không có ai cản anh lại, vì mọi người đều nhìn thấy rõ chóp mũi cùng vành mắt Tần Nguyệt đều đã đỏ lên cả rồi.
"Nào nào, ăn cơm thôi."
Bạch Thanh Cát lên tiếng mọi người đều bắt đầu động đũa, bà gắp cho Tần Nguyệt một cái đùi gà nói:
"Mau ăn chóng lớn học tập cho giỏi nghen con."
Tần Nguyệt cười cong cả hai mắt.
"Dạ con cảm ơn bà."
Một bữa cơm đầm ấm trôi qua, Tần Nguyệt vui đến tận trời khi được cả bàn gắp thức ăn cho kèm theo là từng lời chúc tốt lành.
Phó Dịch Bắc gắp cho cô một chén cà ri gà, không biết anh lựa khéo làm sao lại gắp ngay cái trái tim, đường hoàng nói bên tai cô.
"Chúc em mãi có được trái tim anh."
Tần Nguyệt hết nói nổi đem cái trái tim kia ngòm ngoàm nhét vào mồm chun môi nói:
"Yên tâm, trái tim này em sẽ ăn không chừa một mẩu nào đâu."
Phó Dịch Bắc trêu cô xong đang thong thả uống nước thì liền bị sặc tới mức ho khù khụ, anh vì tránh mặt đi lại vô tình ho vào người Thẩm Thiên Thành bên cạnh.
Thẩm Thiên Thành đang gặm cánh gà lão Thẩm nhà anh vừa gắp cho, bị ho cho một mặt toàn nước anh trợn mắt hét.
"Phó Dịch Bắc, cuối năm rồi cậu vẫn không tha tớ!"
Phó Dịch Bắc vừa ho vừa lấy khăn giấy lau cho Thẩm Thiên Thành, tuy chột dạ nhưng vẫn cứng miệng nói:
"Vô ý thôi mà, tớ lau sạch cho cậu là được chứ gì?"
Thấy Thẩm Thiên Thành muốn nói gì đó anh liền gắp một con tôm chiên bột nhét vào mồm anh ta.
"Ngoan, ăn cơm không được nói chuyện."
Thẩm Thiên Thành tức, chỉ biết trợn mắt ngốn ngáo nhai hết thức ăn trong miệng mà không có cách nào há được mồm.
Tần Nguyệt trêu được Phó Dịch Bắc đến thất thố như thế thì cực kỳ vui vẻ, cô gắp vào bát anh một miếng gan xào cải chua nói:
"Chúc anh mau lớn gan."
Phó Dịch Bắc quả thật xem nhẹ trình độ đối đáp của cô, anh bật cười gắp miếng gan kia lên ăn.
"Em giỏi rồi."
Cơm nước xong xuôi đã giữa trưa Bạch Thanh Cát đuổi đám Tần Nguyệt đang muốn phụ rửa bát đi chơi, còn nhẹ giọng chê bọn họ không khéo tay bằng dì giúp việc trong nhà.
Thế là Thẩm Thiên Thành kéo Tần Nguyệt và Phó Dịch Bắc lên phòng mình chơi.
Tuy Thẩm Thanh Ngạn quản Thẩm Thiên Thành nghiêm là thế, nhưng trong phòng anh vẫn được ông cho phép bày biện máy chơi game còn mua cho cả một bộ xịn sò.
Chỉ có Thẩm Thiên Thành và Phó Dịch Bắc chơi, Tần Nguyệt thì ngồi trên giường Thẩm Thiên Thành bị anh nhét cho một đóng truyện tranh.
Cô tùy tiện lấy một quyển Conan đọc trong nhàm chán, lúc Tần Nguyệt liếc mắt lại chú ý tới con kỳ lân to đùng bị Thẩm Thiên Thành đẩy vào trong góc giường.
Nếu cô nhớ không lầm thì ngày đó ở phố đêm cái người tên Ngạn Dật Hiên kia đã thắng được con gấu bông này?
"Anh Thiên Thành, hôm đó Ngạn Dật Hiên tặng anh con gấu bông này sao? Anh ấy cũng tốt với anh quá!"
Tần Nguyệt bật thốt hỏi một câu, cô cũng không có ý gì vì thật ra lúc quét mắt nhìn sạp hàng kia cô liền nhìn trúng con kỳ lân này.
Cô cũng rất thích con kỳ lân Phó Dịch Bắc tặng, chỉ là thấy Thẩm Thiên Thành có được con to hơn nên hâm mộ chút chút thôi.
Nào biết cô dứt lời thì Phó Dịch Bắc cùng Thẩm Thiên Thành liền có động tĩnh cực lớn.
Phó Dịch Bắc nhào qua muốn kéo lấy con kỳ lân lại bị Thẩm Thiên Thành ôm chặt lấy chân không cho đi.
"Là của tớ, cậu muốn làm gì hả?"
Phó Dịch Bắc nghiến răng: "Của cậu ư! Hay là của thằng Ngạn Dật Hiên tặng thì nói đi!"
Thẩm Thiên Thành sống chết không buông tay, hét:
"Của cậu ta thì sao? Giờ là của mình rồi không cho cậu động vào!"
"Nhưng lão tử muốn động đấy! Không cho cậu nhận quà của thằng khốn kia. Vứt đi rồi tớ mua cho con khác!"
Thẩm Thiên Thành lắc đầu nguầy nguậy.
"Không!"
Anh ôm con kỳ lân này hơn cả tuần rồi, giờ không có nó thì ngủ không ngon nên nhất quyết không cho Phó Dịch Bắc giận cá chém thớt lên con kỳ lân của mình.
Thẩm Thiên Thành gào lên với Tần Nguyệt đang ngây ngẩn trên giường như sinh ly tử biệt đến nơi.
"Em gái nhỏ... Anh giao nó cho em, mau chạy đi."
Phó Dịch Bắc cũng quát:
"Mặt trăng nhỏ đưa cái con gấu chết tiệt cho anh!
Tần Nguyệt giật giật khoé môi nhìn hai kẻ lên cơn này, trong ánh mắt chết chóc của Phó Dịch Bắc cô ôm con kỳ lân chạy đi tìm nơi an toàn lánh nạn.
Thế là Thẩm Thanh Ngạn đang đọc báo thì thấy Tần Nguyệt ôm con gấu bông bự tổ chản è ạch đi đến ngồi cạnh mình.
"Ồ, thằng nhóc kia tặng quà sinh nhật cho con đấy à?"